Chap 63: Đã đến lúc
Sau khoảng 15 phút đạp xe, họ đã đến quán café. Khi Charlotte nhẹ nhàng xuống xe, nắng chiều đã bắt đầu hạ xuống, tạo nên những tia sáng vàng ấm áp. Nàng xách đồ ăn, đợi Marima dựng xe, cảm giác vui vẻ tràn ngập trong lòng.
• "Mau lên, mình không thể đợi thêm nữa!" Charlotte cười, ánh mắt hướng về phía quán café nhỏ xinh quen thuộc, nơi mà nàng đã gắn bó suốt thời gian qua.
Khi cả hai khoác tay nhau đi vào quán, tiếng chuông cửa kêu vang, những nhân viên bên trong vui vẻ chào đón. Họ vội vàng ra xách đồ phụ cho Charlotte và Marima.
• "Cô chủ ơi, có một người đến tìm chị! Họ gửi hoa cho chị nhưng vì chị không có ở đây nên họ để lại," một nhân viên nói, giọng đầy háo hức.
Charlotte ngay lập tức tò mò:
• "Ai vậy?"
Nhưng nhân viên chỉ lắc đầu:
• "Xin lỗi, nhưng họ đã dặn không tiết lộ danh tính."
Charlotte nhìn bó hoa đầy màu sắc trên bàn, những cánh hoa rực rỡ như những nụ cười tràn đầy sức sống. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, nàng thì thầm:
• "Người này thật tinh tế."
Marima thấy bó hoa thì chọc ghẹo:
• "Ước gì mình cũng có một bó như vậy! Ai mà lại gửi hoa cho mình nhỉ?" Cô mỉm cười, vẻ mặt đầy tinh nghịch.
Charlotte đáp lại với nụ cười:
• "Có lẽ chúng ta nên ra ngoài tìm kiếm ai đó tốt bụng hơn!"
Với bó hoa trong tay, Charlotte bước ra ngoài quán và tìm một chỗ ngồi bên chiếc bàn gỗ nhỏ. Nàng ngồi xuống, những cánh hoa dịu dàng trong gió, cảm nhận mùi hương ngọt ngào lan tỏa. Trong lúc ngắm hoa, nàng phát hiện một tấm thiệp nhỏ nằm giữa những cánh hoa. Khi nhìn vào dòng chữ trong đó, Charlotte bất giác cười khúc khích.
• "Engfa thật biết nói lời ngọt ngào," nàng lẩm bẩm, lòng đầy hạnh phúc.
Charlotte nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống chiếc bàn gỗ, ánh nắng chiều chiếu qua từng cánh hoa, khiến chúng như tỏa sáng trong không gian ấm áp. Nàng không rời mắt khỏi bó hoa, tâm trí chìm đắm trong những suy nghĩ ngọt ngào và đau thương. Mỗi cánh hoa đều như mang theo kỷ niệm, mỗi màu sắc đều gợi nhắc về Engfa - người mà nàng đã yêu thương và cũng đã phải đấu tranh với những cảm xúc giận dữ và tổn thương.
Thời gian như ngừng lại, trong khi những âm thanh xung quanh dần trở nên mờ nhạt. Mùi hương của hoa hòa cùng với không khí trong lành của biển cả, tạo ra một cảm giác bình yên trong lòng Charlotte. Nàng mỉm cười, nhớ lại những khoảnh khắc ngọt ngào bên Engfa, những lần họ cùng nhau cười đùa, những buổi chiều ngắm hoàng hôn. Nhưng rồi, những nỗi đau cũng ùa về, khiến nàng chùn chân khi nghĩ đến những hiểu lầm đã chia cắt họ.
Đúng lúc ấy, Marima xuất hiện bên cạnh, tay cầm cốc café thơm lừng.
• "Nè, cậu, mình mang cho cậu món này!" Marima vui vẻ nói, giọng cô đầy hào hứng.
Charlotte quay sang, nhìn vào cốc café mà Marima đưa, cảm nhận được sự ấm áp từ tình bạn chân thành.
• "Cảm ơn cậu, Marima," nàng mỉm cười, ánh mắt vẫn hướng về bó hoa rực rỡ.
Marima ngồi xuống, ánh mắt cô chạm vào bó hoa, rồi lại quay sang Charlotte.
• "Cậu đã nghĩ gì về việc tha thứ cho Engfa chưa? Dù gì cũng đã một thời gian giận nhau rồi còn gì," Marima hỏi, giọng điệu chân thành.
Charlotte im lặng, lòng tràn đầy cảm xúc, nàng không biết nên bắt đầu từ đâu.
• "Mình... mình nghĩ có thể đã đến lúc để tha thứ," nàng thốt lên, ánh mắt mờ đi khi nhìn về phía biển. "Nhưng điều đó không dễ dàng chút nào. Mình cũng nhớ cô ấy nhiều lắm."
Marima gật đầu, đôi mắt cô sáng lên với sự đồng cảm.
• "Cậu đã có những kỷ niệm đẹp, đúng không? Hãy nhớ rằng, tha thứ không phải là một sự yếu đuối, mà là một bước tiến trong tình yêu."
Charlotte cảm nhận được sự ấm áp từ lời động viên của Marima. Nàng đã quyết định chia sẻ về những dự định tương lai của mình.
• "Mình đang lên kế hoạch mở thêm vài chi nhánh quán café nữa và sẽ nghỉ việc ở bộ quốc phòng. Mình muốn lui về kinh doanh riêng," nàng nói, giọng điệu kiên định hơn. "Nếu Engfa ngỏ lời, mình sẽ sẵn sàng giúp cô ấy quản lý công ty EL."
Marima lắng nghe, sự hài lòng hiện rõ trên gương mặt cô.
• "Wow, thật tuyệt! Cậu xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất!" cô ấy thốt lên, ánh mắt ngưỡng mộ.
Marima không chỉ là một người bạn đồng hành, mà còn là một người chị em thân thiết. Cô là con lai Thái - Mỹ, từng sống ở Mỹ một thời gian dài. Ngày nghe tin Charlotte khóc lóc vì Engfa, Marima đã không ngần ngại bay về Thái Lan, bên cạnh bạn mình. Gia đình Marima cũng thuộc dòng dõi quyền thế, ngang ngửa với gia đình Charlotte. Tuy nhiên, điều đó không bao giờ tạo nên khoảng cách giữa họ.
• "Cả hai chúng ta đều có những hoài niệm và lý tưởng tương tự nhau, đúng không?" Marima nói, nụ cười rạng rỡ. "Mình luôn xem cậu như gia đình."
Charlotte cảm thấy ấm áp trong lòng khi nghe Marima nói. Nàng nhớ lại những kỷ niệm đẹp, những lúc cả hai cùng nhau mơ về tương lai, cùng nhau vượt qua những khó khăn.
• "Mình rất trân trọng tình bạn này, Marima. Cậu luôn là người bên mình trong những lúc khó khăn nhất," Charlotte thừa nhận, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng chân thành.
Hai cô gái cùng nhìn ra biển, những cơn sóng vỗ về bờ cát, giống như tình bạn của họ — một tình bạn đẹp đẽ, vững bền, và luôn tràn đầy yêu thương, sẵn sàng vượt qua mọi thử thách. Những lo toan, những giận hờn đều như những cơn sóng, rồi cũng sẽ qua đi, chỉ còn lại những gì đẹp đẽ nhất trong lòng họ.
"Chúng ta sẽ cùng nhau mở ra những cơ hội mới, đúng không?" Marima nói, nụ cười tươi rói.
• "Đúng vậy, cùng nhau!" Charlotte đáp lại, ánh mắt đầy quyết tâm và hy vọng cho tương lai phía trước.
Và trong khoảnh khắc đó, với bó hoa bên cạnh và những ước mơ đang chớm nở, cả hai cảm nhận được rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn, và họ sẽ luôn ở bên nhau, dù có bất cứ điều gì xảy ra.
Engfa đã rời quán café với tâm trạng rộn ràng, trái tim cô như đang rộn ràng trước sự mong đợi. Sau khi tặng hoa cho Charlotte, cô quyết định tham gia vào hoạt động lặn biển – một trải nghiệm mà cô đã mơ ước từ lâu. Đến bãi biển, Engfa gặp Keo, một người dân địa phương với nụ cười tỏa nắng và làn da rám nắng, anh chào đón cô như một người bạn cũ.
• "Chào mừng bạn đến với thế giới tuyệt vời dưới biển!" Keo nói, ánh mắt tràn đầy sự phấn khích. "Hôm nay sẽ là một ngày thú vị!"
Cô cùng Keo bước lên chiếc thuyền nhỏ, được làm từ gỗ tự nhiên, có sức chứa vừa đủ cho cả hai. Cảnh sắc xung quanh thật hoang sơ và bình yên, khiến Engfa không thể rời mắt. Nước biển trong xanh như ngọc, phản chiếu ánh nắng mặt trời thành những đường sáng lấp lánh, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp mà cô chưa từng thấy ở nơi nào khác. Những hòn đảo nhỏ xanh mướt nổi bật lên giữa đại dương bao la, như những viên ngọc giữa biển khơi.
Khi thuyền tiến ra xa, Engfa nhìn thấy những đàn cá nhỏ bơi lội tung tăng, ánh nắng len lỏi qua mặt nước tạo thành những vệt sáng lung linh. Cô cảm thấy hào hứng hơn bao giờ hết, và khi thuyền cập bến tại khu vực Koh Tao, cảnh sắc nơi đây càng hùng vĩ hơn. Những rạn san hô sống động hiện ra, như một bức tranh màu sắc rực rỡ và phong phú.
• "Chúng ta đến rồi!" Keo thông báo khi thuyền dừng lại. "Bây giờ, hãy chuẩn bị để khám phá thế giới kỳ diệu dưới nước!"
Engfa thay đồ lặn, một cảm giác hồi hộp lan tỏa trong lòng cô. Khi chiếc mặt nạ được đeo vào và cô nhảy xuống làn nước mát lạnh, cô như lạc vào một vương quốc hoàn toàn mới. Dưới nước, màu sắc của các loại san hô và cá tạo nên một bức tranh sống động mà bất kỳ ai cũng phải trầm trồ. Những chiếc san hô rực rỡ với sắc đỏ, cam, xanh và tím nhấp nhô dưới làn nước trong veo.
• "Nhìn kìa! Những chú cá đang bơi về phía chúng ta!" Engfa chỉ tay về một đàn cá nhỏ, mắt cô sáng rực rỡ. "Chúng thật dễ thương!"
Keo gật đầu, "Đúng rồi! Đó là cá ngựa và cá chép. Hãy để tôi chỉ cho bạn cách bơi gần hơn với chúng."
Engfa bơi theo Keo, hòa mình vào thiên nhiên tuyệt đẹp. Cô chạm vào những nhánh san hô mềm mại, cảm nhận được sự sống đang diễn ra xung quanh. Mỗi lần nhấp nhô trên mặt nước, cô lại thấy một thế giới mới, đầy màu sắc và sinh động. Thậm chí, cô còn bắt gặp một con rùa biển đang bơi lượn trong làn nước, tạo nên một khoảnh khắc kỳ diệu.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, và Engfa quên đi mọi lo toan trong cuộc sống. Cô chỉ còn lại cảm xúc sung sướng khi khám phá vẻ đẹp của đại dương. Mỗi hơi thở, mỗi cú lặn, cô đều cảm nhận được sự hòa quyện giữa mình và thiên nhiên.
Khi quay trở lại thuyền, Engfa cảm thấy mình như một phần của thế giới dưới nước. Những trải nghiệm vừa qua không chỉ làm phong phú thêm cuộc sống của cô mà còn mở ra cho cô một cái nhìn mới về vẻ đẹp của Thái Lan – nơi mà thiên nhiên và con người sống hòa quyện với nhau.
Trên đường trở về, Engfa nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh. Những cơn sóng vỗ về bờ, và ánh nắng mặt trời đang dần lặn, tạo nên những vệt sáng ấm áp trên mặt biển. Cô biết rằng đây sẽ là một kỷ niệm khó quên trong cuộc đời mình, và cô không ngừng nghĩ về việc chia sẻ những trải nghiệm tuyệt vời này với mọi người.
• "Koh Tao thật sự là một thiên đường," Engfa thốt lên, nhìn Keo với đôi mắt tràn đầy sự biết ơn. "Cảm ơn bạn đã dẫn tôi đến đây!"
Keo cười tươi, "Đó chỉ là một trong nhiều điều kỳ diệu mà Thái Lan mang lại. Tôi hy vọng bạn sẽ quay lại khám phá thêm nhiều nơi khác."
Khi thuyền cập bến, Engfa trở về với những kỷ niệm đẹp đẽ, lòng đầy phấn khởi và quyết tâm ghi lại những khoảnh khắc tuyệt vời này. Nơi đây, sự thanh bình và những kỳ quan thiên nhiên luôn chờ đón cô. Về đến phòng, màn đêm đã buông xuống. Engfa đứng trước cửa sổ, chiêm ngưỡng cảnh hoàng hôn rực rỡ trên bầu trời, những sắc đỏ, cam hòa quyện tạo nên một bức tranh sống động. Tối nay, cô quyết định sẽ đi dạo và thưởng thức những món ăn địa phương hấp dẫn, nhưng lại không quen thuộc với khu vực này, vì vậy cô nghĩ rằng mình cần sự giúp đỡ từ hướng dẫn viên. Ngay lập tức, Engfa gửi một tin nhắn cho Charlotte, ngỏ ý mời nàng và Marima cùng ăn tối.
Trong quán cà phê, Charlotte đang dọn dẹp. Hôm nay, nàng có kế hoạch nghỉ sớm để chuẩn bị một bữa tối ấm cúng cho Marima, vì hôm nay là sinh nhật của cô bạn thân. Khi gần hoàn tất công việc, nàng nhận được tin nhắn từ Engfa. Lòng nàng tràn ngập sự bất ngờ: "Không ngờ hôm nay Engfa lại có thời gian đến tận quán tặng hoa và lại còn mời ăn tối." Charlotte nhanh chóng hỏi Marima xem cô có muốn đi cùng không, bởi hôm nay là ngày đặc biệt của cô ấy.
Marima nhìn lên từ bàn làm việc, ánh mắt lấp lánh:
• "Tất nhiên! Chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này!"
Charlotte gật đầu, cười đáp:
• "Được! Để tớ nhắn cho Engfa nhé."
Lập tức, Charlotte trả lời tin nhắn của Engfa, thông báo rằng cả hai sẽ tham gia bữa tối và không quên nhắc cô rằng hôm nay là sinh nhật của Marima.
Khi đã dọn dẹp quán và đóng cửa, Charlotte và Marima nhanh chóng về nhà để chuẩn bị, vì khoảng 7 giờ Engfa sẽ đến đón họ. Engfa, nhận được tin nhắn, cảm thấy rất vui vẻ. Cô nhanh chóng mua một chiếc bánh kem và một bó hoa để tặng Marima như một món quà sinh nhật theo gợi ý của Charlotte. Sau đó, cô thay một bộ đồ đơn giản với áo sơ mi đen và quần jean. Dù có vẻ đơn giản, nhưng bộ trang phục của cô vẫn rất đẹp và toát lên vẻ chỉnh chu, sắc sảo.
Charlotte và Marima về đến nhà, cả hai nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Marima chọn một chiếc váy đỏ nhẹ nhàng, dễ thương, trong khi Charlotte mặc một chiếc váy đen hai dây, vừa gợi cảm lại vừa dịu dàng. Charlotte nhìn Marima, mỉm cười khen ngợi:
• "Hôm nay cậu thật xinh đẹp!"
Marima cười tươi, tự tin đáp:
• "Cảm ơn cậu! Hôm nay là sinh nhật rất lâu mình mới đón cùng cậu, nên rất đặc biệt!"
• "Mình yêu cậu quá! Cậu quá xinh đẹp rồi," Charlotte ôm cô bạn.
Khi đồng hồ điểm 7 giờ, Engfa đã có mặt trước cửa nhà của cả hai. Thấy hai cô gái bước ra với vẻ đẹp lôi cuốn, cô mỉm cười chào và không ngừng khen ngợi:
• "Wow! Hai người hôm nay thật xinh đẹp!"
Marima nháy mắt với Charlotte:
• "Cảm ơn Engfa! Có người rất nóng lòng được gặp lại cậu!"
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com