Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

Sau đêm động phòng lãng mạn, cuộc sống của Lục Lẫm và Ninh Thư bước vào giai đoạn ngọt ngào và bình yên nhất. Lục Lẫm hoàn toàn giữ lời hứa, dành phần lớn thời gian làm việc tại căn biệt thự ven biển để chăm sóc Ninh Thư. Anh đặt sức khỏe và niềm vui của cậu lên hàng đầu, đảm bảo căn bệnh rối loạn tự miễn dịch của cậu được kiểm soát tốt nhất.

Ninh Thư cảm thấy mình như một cô công chúa được cưng chiều. Mỗi sáng thức dậy, cậu đều thấy Lục Lẫm ngồi bên giường đọc sách hoặc lặng lẽ ngắm nhìn cậu. Bữa ăn của cậu luôn được chuẩn bị cẩn thận theo thực đơn riêng. Anh thậm chí còn học làm bánh ngọt và tự tay trồng những loại hoa cậu yêu thích trong vườn.

Sự trưởng thành và dịu dàng của Lục Lẫm khiến Ninh Thư càng yêu anh hơn. Cậu cũng dần trở nên mạnh mẽ và kiên cường hơn, học cách đối diện với căn bệnh bằng thái độ lạc quan, không còn dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những chuyện nhỏ nhặt.

Một buổi sáng, khi đang thưởng thức bữa sáng ngoài vườn, Ninh Thư bỗng cảm thấy khó chịu. Cậu chạy vội vào phòng tắm, nôn khan liên tục.

Lục Lẫm đang họp trực tuyến, nhưng nghe thấy tiếng động liền lập tức ngắt cuộc gọi. Anh vội vàng chạy vào, đỡ Ninh Thư.

"Bé cưng, em sao vậy? Lại bị cảm à?" Lục Lẫm lo lắng tột độ, khuôn mặt anh tái mét. Anh nghĩ ngay đến việc căn bệnh rối loạn miễn dịch của cậu lại tái phát.

"Em... em không biết." Ninh Thư lắc đầu, cảm thấy kiệt sức. "Chỉ là hơi buồn nôn... Anh Lẫm, em có sao không?" Cậu gọi tên anh bằng sự lo sợ, không còn là "Lục Lẫm" đầy oán trách mà là "Anh Lẫm" đầy ỷ lại.

Lục Lẫm ôm chặt cậu, vừa trấn an vừa gọi điện cho bác sĩ.

Bác sĩ riêng của Ninh Thư đến rất nhanh, sau khi kiểm tra sơ bộ, bác sĩ mỉm cười đầy ẩn ý.

"Lục tổng, tôi nghĩ chúng ta cần làm xét nghiệm máu cho Thiếu phu nhân. Có lẽ... đây là một tin vui."

Tin vui? Lục Lẫm và Ninh Thư nhìn nhau, sự lo lắng ban nãy chuyển thành sự ngạc nhiên và bối rối.

Sau khi xét nghiệm máu được thực hiện và kết quả được gửi đến, Lục Lẫm đang ngồi trong phòng làm việc, cố gắng bình tĩnh đọc báo cáo.

Thư ký gõ cửa, cẩn thận đặt kết quả lên bàn. Lục Lẫm cầm lấy, đôi tay anh run rẩy hiếm thấy.

Mục xét nghiệm Beta HCG... Dương tính mạnh mẽ.

"Vợ tôi... Ninh Thư... có thai rồi." Lục Lẫm lẩm bẩm, khuôn mặt anh từ căng thẳng chuyển sang sự kinh ngạc tột độ, rồi vỡ òa trong niềm hạnh phúc không thể tả. Anh là một người đàn ông quyết đoán, nhưng khoảnh khắc này, anh cảm thấy hoàn toàn mất khả năng kiểm soát cảm xúc.

Anh lao ra khỏi phòng làm việc, chạy đến phòng khách, nơi Ninh Thư đang đợi.

"Bé cưng!" Lục Lẫm ôm chầm lấy cậu, bế cậu lên xoay một vòng.

"Lục Lẫm! Anh làm gì vậy! Cẩn thận!" Ninh Thư vừa la lên vì bất ngờ, vừa bật cười trước sự phấn khích của anh.

Lục Lẫm đặt cậu xuống, quỳ một chân xuống trước mặt cậu, hai tay nắm chặt tay cậu, ánh mắt rạng ngời như chứa đựng cả ngàn vì sao.

"Em... em có thai rồi, Ninh Thư!" Giọng Lục Lẫm khàn đi vì xúc động, anh là người thừa kế hào môn cao ngạo, nhưng lúc này lại giống một chàng trai trẻ đang yêu, lần đầu tiên nhận được món quà quý giá nhất.

Ninh Thư ngây người. "Thật sao?"

"Thật! Bác sĩ nói em đang ở tuần thứ sáu! Chúng ta có con rồi, bé cưng!" Lục Lẫm cúi xuống, hôn lên bụng phẳng lì của cậu, một nụ hôn đầy tôn kính và yêu thương. "Cảm ơn em! Cảm ơn em vì món quà tuyệt vời này."

Nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má Ninh Thư. Cậu ôm lấy khuôn mặt Lục Lẫm. "Chúng ta có em bé rồi,.."

Tuy nhiên, niềm vui nhanh chóng đi kèm với trách nhiệm. Lục Lẫm lập tức trở lại sự chuyên nghiệp của mình. Anh gọi lại cho bác sĩ, yêu cầu một đội ngũ y tế chuyên biệt, kết hợp giữa chuyên gia sản khoa và chuyên gia điều trị rối loạn tự miễn dịch để theo dõi thai kỳ của Ninh Thư.

Anh biết, mang thai sẽ là một thử thách lớn với tình trạng sức khỏe của cậu, nhưng anh quyết tâm sẽ dùng tất cả những gì anh có để bảo vệ cả hai mẹ con.

"Từ giờ, em không được đi lại nhiều. Không được căng thẳng. Không được làm việc. Em chỉ cần ăn, ngủ, nghỉ ngơi và luôn nhớ rằng: anh yêu em, và yêu em bé của chúng ta." Lục Lẫm tuyên bố, sự bá đạo đã trở lại, nhưng giờ đây nó là sự bá đạo của tình yêu và trách nhiệm.

Ninh Thư mỉm cười, dựa vào vai anh. "Vâng, em biết rồi. Từ giờ, em sẽ thật ngoan ngoãn"

Dưới ánh nắng ban mai ấm áp, hai người ôm nhau, cùng nhau chờ đợi một sinh linh nhỏ bé, kết tinh từ tình yêu chân thành và bền bỉ của họ. Cuộc hôn nhân đính ước của họ cuối cùng đã viên mãn theo cách ngọt ngào nhất.

Kể từ khi biết tin Ninh Thư mang thai, cuộc sống của Lục Lẫm hoàn toàn xoay quanh "hai bảo bối" của anh. Căn biệt thự ven biển được nâng cấp thành một pháo đài an toàn, ấm áp và tiện nghi. Lục Lẫm, người nổi tiếng với sự quyết đoán trên thương trường, giờ đây trở thành một người đàn ông tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ.

Ninh Thư bắt đầu giai đoạn ốm nghén dữ dội. Món ăn hảo hạng nhất từ đầu bếp năm sao, nước hoa đắt tiền, hay thậm chí là mùi nước hoa quen thuộc trên người Lục Lẫm, đều khiến cậu buồn nôn.

"Lục Lẫm... tránh xa em một chút đi..." Ninh Thư nhăn mặt, bịt mũi.

Lục Lẫm, người chưa bao giờ phải nghe lời từ chối nào, chỉ biết thở dài. Anh nhìn xuống bộ vest Armani đắt tiền của mình, rồi nhìn vợ với ánh mắt bất lực.

"Nhưng bé cưng, anh mới tắm xong mà."

"Không biết, mùi của anh... mùi tổng tài bá đạo quá!" Ninh Thư nói, giọng đầy khó chịu.

Không một lời phàn nàn, Lục Lẫm lập tức thay toàn bộ sữa tắm và nước hoa bằng loại không mùi, và giữ khoảng cách "an toàn" 1 mét khi ở bên cạnh vợ, trừ những lúc cần thiết.

Một buổi sáng, Ninh Thư thèm ăn một món lạ lùng: cháo hành nén từ một quán ăn vỉa hè cách thành phố hàng trăm cây số, mà cậu chỉ tình cờ thấy trên một chương trình ẩm thực cũ.

"Lục Lẫm... em muốn ăn cháo hành nén..."

Lục Lẫm nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa tầm tã. Anh trầm giọng: "Được, anh sẽ cho người đi mua ngay."

"Không! Phải là anh mua cơ!" Ninh Thư làm nũng, "Phải là anh mua, mới có hương vị tình yêu!"

Lục Lẫm cười bất lực nhưng đầy sủng ái. Anh lập tức khoác áo mưa, đích thân lái chiếc xe SUV không quá nổi bật để tránh sự chú ý, xuyên qua cơn mưa bão, lái xe hàng trăm cây số chỉ để mua một bát cháo theo yêu cầu của vợ. Khi anh quay về, toàn thân ướt sũng, nhưng khuôn mặt rạng rỡ vì thấy Ninh Thư đã cười.

"Ngoan, ăn đi. Anh đã mua được rồi."

Ninh Thư ôm lấy anh. "Lục Lẫm là tốt nhất!"

Bụng Ninh Thư đã bắt đầu nhô lên. Anh bắt đầu nhận được sự quan tâm của rất nhiều người, từ mẹ ruột, mẹ chồng, đến bạn bè. Lục Lẫm, với bản chất chiếm hữu, bắt đầu cảm thấy bị "ra rìa".

Mỗi tối, khi Ninh Thư nằm nghỉ, Lục Lẫm thường nhẹ nhàng xoa bụng cậu, vừa trò chuyện với em bé, vừa thể hiện sự yêu thương.

"Con yêu, con phải ngoan ngoãn nhé. " Lục Lẫm thì thầm, giọng đầy nghiêm túc.

Ninh Thư bật cười khúc khích: "Lục Lẫm! Anh lại ghen với con rồi!"

"Đúng vậy!" Lục Lẫm nói, đặt đầu lên bụng cậu. "Anh là người đến trước. Tình yêu của anh dành cho bé cưng phải là số một. Con chỉ là số hai thôi."

"Xấu tính!" Ninh Thư véo tai anh. "Nhưng em yêu anh nhất."

Lục Lẫm hài lòng, hôn lên bụng cậu một cái, rồi hôn lên môi cậu, ánh mắt đầy sự thỏa mãn khi nhận được lời xác nhận. Sự ghen tuông của anh đã chuyển từ tình địch sang chính con mình, nhưng lại bằng một cách hài hước và ngọt ngào.

Giai đoạn cuối thai kỳ là lúc căn bệnh rối loạn miễn dịch của Ninh Thư dễ bị tái phát nhất do sự thay đổi nội tiết tố và áp lực tâm lý. Lục Lẫm luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng anh là sự lo lắng tột độ.

Anh đọc sách về thai sản, về cách xoa bóp, về cách thở. Anh tự tay kiểm tra tất cả các thiết bị y tế trong phòng sinh dự bị tại nhà.

Một đêm, Ninh Thư khó ngủ, tâm trạng cậu có chút bất an.

"Lục Lẫm... em sợ quá."

Lục Lẫm ôm cậu từ phía sau, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cậu. "Sợ gì, bé cưng? Có anh ở đây. Em sẽ ổn thôi. Con của chúng ta cũng sẽ ổn thôi."

"Em sợ... sợ em sẽ không thể là một người bố tốt... em sợ căn bệnh này..."

"Ninh Thư, nhìn anh này." Lục Lẫm xoay cậu lại, nhìn sâu vào mắt cậu. "Em không hề cô đơn. Chúng ta là vợ chồng, chúng ta cùng nhau vượt qua mọi thứ. Anh đã hứa dùng tình yêu để chữa lành cho em, và anh sẽ làm được."

"Về căn bệnh, chúng ta đã kiểm soát nó rất tốt. Về việc làm bố, em sẽ là người bố tuyệt vời nhất. Bởi vì em có trái tim nhân hậu, và em yêu con rất nhiều." Lục Lẫm hôn lên trán cậu. "Anh đã thấy em trưởng thành như thế nào rồi. Hãy tin vào bản thân em. Và hãy tin vào anh."

Sự động viên chân thành, trưởng thành của Lục Lẫm đã tiếp thêm sức mạnh cho Ninh Thư. Cậu mỉm cười, cảm nhận được sự vững chãi từ người đàn ông đã từng là một tổng tài bá đạo, nay trở thành người chồng, người cha đầy trách nhiệm.

"Vâng, em sẽ không sợ nữa. Cảm ơn anh"

Cuộc sống mang thai của Ninh Thư là chín tháng được yêu thương và chăm sóc tuyệt đối, là chín tháng để Lục Lẫm chứng minh rằng tình yêu của anh không chỉ là sự chiếm hữu, mà là sự hi sinh, sự bảo vệ và sự trưởng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com