Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2 LỤA VÀNG BÊN DÒNG CHAO PHRAYA

🌿 LỤA VÀNG BÊN DÒNG CHAO PHRAYA

Chương Hai – Khăn dệt riêng, múa riêng một người

Sau đêm mưa đó, Sasiprapa không rời làng ngay.

Lý do nàng đưa ra là:

> “Tôi bị trật cổ chân, múa chưa được. Phải ở lại nghỉ vài hôm.”

Nhưng người trong đoàn biết rõ, nàng chẳng hề trật chân.
Chỉ là, đêm đó nàng về lều, tay vẫn cầm sợi chỉ của Phim – và mắt cứ lặng nhìn sợi chỉ không buông.

---

Ban ngày, Sasiprapa ra bãi cỏ dạy múa cho lũ trẻ trong làng.
Dáng nàng múa không rực rỡ như lúc trong cung,
mà nhẹ hơn, mềm hơn – như chỉ dành cho một người đang đứng nhìn từ hiên nhà bên kia.

Còn Phimchanok, từ hôm ấy, không dệt vải nữa.

Cô lôi ra khung gỗ cũ, lấy sợi lụa vàng để dành từ năm ngoái,
ngồi thâu đêm dệt một chiếc khăn nhỏ, vừa đúng bằng hai bàn tay.

Khi má hỏi:

> “Con dệt khăn cưới hả?”
Phim chỉ cười nhẹ:

> “Không.
Con dệt một người.”


---

Chiều nọ, Sasiprapa mang theo giỏ xoài đến.

> “Xoài chín cây, chua dịu, tôi nghĩ cô sẽ thích.”

Phim đang se sợi. Cô ngước nhìn nàng, mỉm cười:

> “Tôi thích xoài... nếu nó không mang người đi mất.”

Sasiprapa ngơ:

> “Mang đi đâu?”

Phim nhìn ra sông, giọng như khói bếp loãng chiều:

> “Người ta hay tặng xoài khi sắp rời làng.”

Câu ấy khiến Sasiprapa đứng im thật lâu.
Rồi nàng bước đến bên khung dệt,
khẽ chạm vào tấm khăn vàng Phim đang làm dở.

> “Nếu tôi không đi…
thì cô có dệt xong khăn không?”

Phim ngẩng lên, mắt dịu như nước trong chùa:

> “Tôi dệt đến đâu… là lòng tôi đến đó.
Nếu cô không đi, thì khăn này sẽ có viền.”

> “Còn nếu tôi ở lại cả đời?”

> “Thì khăn này sẽ không chỉ là khăn,
mà là lời thề không nói thành tiếng.”


---

Đêm đó, hai người ngồi trên bậc hiên, uống trà hoa sen.
Trăng soi xuống mái tóc của Sasiprapa, ánh lên màu như lụa thêu ánh sáng.

Nàng cầm khăn Phim đưa, chưa hoàn thành, nhưng đã gói bằng sợi chỉ đỏ.

> “Khăn này chưa hoàn chỉnh mà cô đưa tôi?”

> “Vì tôi muốn biết…
cô có định để tôi dệt nốt phần còn lại không.”

Sasiprapa không trả lời.

Chỉ là nàng cầm lấy tay Phim, và áp vào má mình – nhẹ như gió đầu mùa.

> “Cô không cần dệt thêm.

Chỉ cần ngồi bên tôi mỗi khi tôi múa.

Là tôi biết – khăn ấy, đã đủ rồi.”


---

🫖 Hết chương hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com