Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 1


Giống như mọi thế gia công tử khác được gửi đến Cô Tô Lam Thị cầu học, Nhiếp Hoài Tang có nhận được tiền tiêu vặt hàng tháng. Cha cậu cũng không để tâm lắm, kể cả về việc học, hay là bản thân Nhiếp Hoài Tang, mặc cậu thích làm gì thì làm. Tuy nhiên, thật không may, đại ca nhà cậu lại rất quan tâm đến vấn đề này, đôi lúc có chút thái quá. Nhiếp Hoài Tang phải gửi về nhà một danh sách những thứ cậu mua mỗi tháng, và mặc dù Nhiếp Minh Quyết có thể nhắm một mắt mở một mắt cho một vài món đồ linh tinh cậu mua, hắn nhất định sẽ nổi sùng lên nếu chúng ảnh hưởng đến kết quả học tập của cậu.

Học tập chăm chỉ hơn? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Điều này có nghĩa là, trong vài tuần tới, cho đến khi có kết quả thi, Nhiếp Hoài Tang chỉ có thể khóc thương nhìn bạn bè thoải mái mua sắm, trong khi bản thân thì rỗng túi.

Và rồi, cậu nghĩ ra một ý tưởng kinh doanh tuyệt vời, hoàn toàn nhờ vào Ngụy Vô Tiện.

Có một hôm Nhiếp Hoài Tang mời Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đến tham dự buổi "họp hữu nghị các công tử thế gia", thực ra là một đám thiếu niên nghịch ngợm chụm lại với nhau đọc xuân cung đồ. Và rồi, hô hào tự tin về tài năng hội họa của mình, Ngụy Vô Tiện nhấc bút vẽ một cuốn xuân cung, với nội dung ngây thơ đến đáng kinh ngạc.

Tất nhiên, toàn là những bức họa các cô nương xinh đẹp. Các vị tiên tử tạo dáng e thẹn với ô nhỏ và túi thơm, hoặc cầm trên tay một giỏ hoa quả. Ngụy Vô Tiện còn giành ra hai trang giấy để vẽ một vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần, mặt lạnh như tiền nhìn về phía xa xăm, trên tay cầm một cuốn sách. Nàng đứng dưới gốc mộc lan đang nở rộ, đẹp đẽ sinh động, như thể một vị tiên nữ giáng trần.

Trước vẻ đẹp kiêu sa và đầy cảm hứng đó, đám thiếu niên vui phát khóc. Và rồi, để dỗ họ nín, Ngụy Vô Tiện đồng ý đem cuốn sách đi xuất bản, để các huynh đệ mỗi người đều có một cuốn, còn hắn thì cười toe toét cầm số tiền kiếm được đi mua thiên tử tiếu. Và cũng cùng lúc đó, Nhiếp Hoài Tang nhận ra, cơ hội khởi nghiệp đến rồi.

Đối tượng khách hàng chắc chắn không phải đám thiếu niên này, toàn một hội vô sản chơi với nhau. Nhưng có lẽ cậu vẫn sẽ bán cho họ một vài phiên bản đặc biệt. Dù gì đi nữa, lần này, cậu nhắm vào một nhóm đối tượng hoàn toàn khác.

Cô Tô Lam Thị nổi tiếng nghiêm khắc cổ hủ, nam và nữ tu không được sinh sống và học tập trong cùng một không gian. Ngụy Vô Tiện còn bị phạt mấy lần vì tội cố đi nhìn trộm nữ tu. Nhưng Nhiếp Hoài Tang thì khác. Nhờ vào quan hệ đặc biệt tốt giữa đại ca và Trạch Vu Quân, Nhiếp Hoài Tang có thể đi lại ở những khu vực mà thường ngày chỉ có đệ tử Lam gia mới được đến. Thêm vào đó, lợi thế ngoại hình "mặt búng ra sữa" cũng giúp cậu được chiếu cố nhiều hơn một chút so với những người khác. Các nữ tu cũng thả lỏng hơn, thỉnh thoảng còn ngồi xuống bắt truyện với cậu. Bọn họ trước giờ không tiếp xúc với sách tranh nhiều lắm, và những vị sư tỉ này, Nhiếp Hoài Tang để ý thấy, cũng có nhiều tiền hơn.

Từ đó dẫn đến việc Nhiếp Hoài Tang quên ăn quên ngủ vẽ ra cuốn sách [Tiểu sư đệ của ta quá đáng yêu!] và tập tiếp theo của nó, [Đại sư huynh của ta thật ngầu!]. Doanh thu từ hai cuốn này thôi cũng đủ để cậu đãi đám bạn mỗi người ba vò Thiên Tử Tiếu, mua thêm quạt giấy để nhét vào bộ sưu tập bí mật, và mua một đống xuân cung đồ bản giới hạn. Đấy là còn chưa dùng đến tiền tiêu vặt hàng tháng!

Nếu Nhiếp Minh Quyết biết được, đại ca chắc chắn sẽ bẻ gãy đao của cậu, rồi đập gãy chân cậu luôn. Vậy nên ổng sẽ không bao giờ biết được, và Hoài Tang thì vẫn an toàn nhảy nhót.

Hoài Tang vui sướng nghĩ mình thoát chết rồi, được khoảng hai tuần, thì vấn đề xảy ra.

***

Sau vụ bị lừa xem xuân cung đồ ở tàng thư các mấy bữa trước, giờ đây, Lam Vong Cơ luôn luôn bán tín bán nghi khi cầm vào bất cứ quyển sách nào. Cũng vì sự nghi ngờ này mà y nhận thấy sự bất thường trên cuốn sách mà một vị công tử nào đó đang cầm. Bên ngoài thì nhìn giống tập thơ, với bìa ngoài màu tối và ngoại hình vô hại. Tên sách cũng khá cổ điển và trang nhã, nhưng bìa ngoài lại rất mới, mà trong mắt Lam Vong Cơ, mới = đáng nghi. Y nhận ra vị công tử này là một trong số đám thiếu niên nghịch ngợm hay chạy xuống núi chơi với Ngụy Anh. Thấy người này còn đang không để ý xung quanh, Lam Vong Cơ quyết định nhìn lén.

Kết quả là, quả nhiên là một cuốn xuân cung đồ, y đen mặt nghĩ.

Tuy nhiên, cuốn này có chút khác so với cuốn xuân cung "đầu đời" của y. Bên cạnh các bức tranh còn có cả lời tựa nữa. Đọc qua vài dòng, Lam Vong Cơ nhận ra cuốn sách này là một tiểu thoại bản.

Vị công tử kia lật sang trang tiếp theo, Lam Vong Cơ không nhìn nữa. Đứng ra trước mặt người đó, Lam Vong Cơ lạnh giọng nói: "Ngươi."

Vị công tử kia giật nảy cả người, đóng sập cuốn sách lại, cúi gằm mặt không dám nhìn Lam Vong Cơ. Hắn giấu cuốn sách ra sau lưng, lắp bắp nói: "Cái này...ta chỉ là mua hộ cho bằng hữu thôi!"

Lam Vong Cơ mặt lạnh: "Ngươi lấy cuốn sách này ở đâu?"

Bị biểu cảm nghiêm trọng của y nhìn chằm chằm, vị công tử kia không chịu được mấy giây, đành khai ra hết.

***

Nhiếp Hoài Tang không hề hay biết, vậy nên cậu rất ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng gõ cửa phòng mình. Hồn cậu gần như bay khỏi xác khi nhìn thấy Lam Vong Cơ đằng sau cánh cửa, nhưng lại sợ không dám đóng sầm cửa lại, và thế là run lẩy bẩy mời người ta vào.

"Ừm...Vong Cơ huynh..." Mắt của Nhiếp Hoài Tang đảo qua đảo lại, lướt qua cái mặt liệt của Lam Vong Cơ, đến kệ sách chứa đống sách bí mật của mình, rồi quay đi ngay lập tức. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nhưng giờ nghĩ lại, chưa chắc như vậy đã qua được mắt của Lam Vong Cơ.

Nhiếp Hoài Tang tưởng đây là đến để hỏi tội. Chắc là một khách hàng khó ở nào đó đã tố cáo cậu với Lam Vong Cơ, trưởng phạt giả ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Tuy nhiên, hai người đã đứng im lặng được một lúc rồi, nhưng Vong Cơ huynh vẫn chưa nói ra mục đích đến gặp cậu của y.

"Ngươi..." Lam Vong Cơ mở miệng, muốn nói lại thôi. Khuôn mặt y vẫn không cảm xúc, Nhiếp Hoài Tang không nhìn ra được gì, cậu sợ đến sắp bật khóc tại chỗ rồi. Thật may, Lam Vong Cơ không để cậu đợi lâu, và rút ra một thứ gì đó từ ống tay áo.

Là một cuốn [Đại sư huynh của tôi thật ngầu!] tái bản hai tuần trước. Bìa sách giả bên ngoài bị lấy đi, bìa thật bên trong lộ ra, tên sách được in to đùng và màu mè, trông đặc biệt đáng xấu hổ trong tay Lam Vong Cơ.

Nhiếp Hoài Tang há to miệng, lập tức phủ nhận. "Không phải là ta! Thật sự không phải là ta!"

Lam Vong Cơ kiên nhẫn nói tiếp: "Đây là Ngụy Anh." Giọng nói không lên không xuống, ánh mắt buộc tội, như đã biết rõ rằng chỉ có Nhiếp Hoài Tang, người đã chơi với Ngụy Vô Tiện từ lúc mới bắt đầu vào học, mới có thể dùng hắn làm hình mẫu thế này.

"Được cho phép rồi mà..." Nhiếp Hoài Tang lí nhí. "Với cả, sao ta có thể..." Nhưng gặp ánh mắt khó đăm đăm của Lam Vong Cơ, cậu thiếu điều quỳ xuống gào khóc. "Làm ơn đừng nói cho đại ca ta mà! Thứ này, mặc dù cũng không vẻ vang gì, nhưng mà thi thoảng nhìn một chút cũng không hại đến ai. Vong Cơ huynh ngươi hiểu mà, đúng không..."

Nhiếp Hoài Tang không nói nữa, vì rõ ràng Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ không hiểu, sắp xếp ngôn từ một chút, cậu nói tiếp. "Ta...Ta nhất định sẽ tự kiểm điểm! Nhất định luôn! Đừng nói với đại ca ta mà, ta xin ngươi đó Vong Cơ huynh, đại ca sẽ đánh gãy chân ta mất!"

Lam Vong Cơ im lặng một lúc, rồi bước sang một bước, tránh đi cái tay của Nhiếp Hoài Tang đang níu lấy ống tay áo y, rồi nói. "Đây là tập hai."

Y không nói gì nữa. Nhiếp Hoài Tang không hiểu lắm. "Ừm...Đúng vậy?"

Lam Vong Cơ còn khó nói hơn. Y chỉ cộc lốc hai chữ. "Tịch thu."

Ra là để tịch thu quyển một!

Trong khi Nhiếp Hoài Tang còn đang do dự, Lam Vong Cơ đi về phía bàn học, rồi đặt một ít bạc lên đó. Thấy Nhiếp Hoài Tang vẫn không phản ứng, Lam Vong Cơ thu sách lại vào trong tay áo, rồi lấy ra một túi nhỏ màu nâu, và chỗ bạc trên bàn nhiều lên gấp đôi.

Nhiếp Hoài Tang giờ mới nhận ra, cậu hắng giọng. "Thực ra chỗ ta vẫn còn một cuốn cuối cùng." Cậu nhấn mạnh. "Chỉ một cuốn thôi! Thề đấy! Không còn nữa đâu!"

Lam Vong Cơ gật đầu. "Tịch thu."

Nhiếp Hoài Tang thở phào, nhanh chóng từ kệ sách lấy ra một cuốn, cung kính hai tay đưa cho Lam nhị công tử đáng kính. Khác với những khách hàng khác, Lam Vong Cơ mặt còn khá dày, kiểm hàng ngay trước mặt tác giả. Hoặc là do Lam nhị công tử không ý thực được hành động như vậy là rất xấu hổ. Điều tối kị là không được dùng ánh mắt cá chết như vậy mà đọc sách ngay trước mặt tác giả hiểu không! Nhiếp Hoài Tang lệ rơi đầy mặt nghĩ.

Lam Vong Cơ "Hm" một cái, đóng sách lại. Có vẻ như đã hài lòng, y rời đi, còn rất lịch sự mà đóng cửa hộ Nhiếp Hoài Tang.

Cuối cùng cũng đi rồi! Nhiếp Hoài Tang sợ thành một đống bùn nhão trên mặt đất. Cảm tạ thần phật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com