Chương 19
Sau đó?
Sau đó thì sao?
Điền Chính Quốc lúng túng, mặt nóng bừng như bốc hơi vì không biết nên trả lời thế nào, hình như ‘ngủ chung’ theo ý Kim Thái Hanh là phát triển hơn nữa.
Anh đã qua cái tuổi tò mò về tìn.h dục từ lâu, anh cũng không biết muốn phá bỏ một thói quen đã có từ lâu thì phải bắt đầu từ đâu. Tất nhiên, nếu đi từng bước một thì Điền Chính Quốc rất muốn thử, nhưng không biết việc này làm từng bước một thế nào.
Kim Thái Hanh khẽ thở dài: “A Ngộ, anh cần xác minh một việc. Em có từ chối tiếp xúc thân thể không?”
Điền Chính Quốc hơi hối hận vì lúc nãy anh đã hỏi tới cùng, nghe Kim Thái Hanh hỏi mà mặt anh đỏ chẳng khác gì cái ga trải giường luật sư Lương tặng. Ninh Thiên Kim nói anh ta ngượng khi nói chuyện ‘người lớn’ với Điền Chính Quốc, nhưng thật ra Điền Chính Quốc không ngại. Thế nhưng luật sư Kim vừa hỏi là anh đã xấu hổ không thôi.
Có lẽ là bởi vì cho dù Ninh Thiên Kim có nói bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng là người ngoài, còn luật sư Kim là người thực sự làm .tình với anh.
Anh không nói được gì mà chỉ biết lắc đầu.
Kim Thái Hanh không vội thay đổi phương thức bọn họ ở chung, nhưng trong lòng anh cần biết rõ vài thứ. Thấy Điền Chính Quốc lắc đầu, anh rõ ràng yên tâm hơn nhiều: “Vậy thì tốt.”
Anh gọi A Ngộ cộng thêm dáng vẻ như vậy khiến Điền Chính Quốc tưởng rằng đêm nay Kim Thái Hanh sẽ phát triển quan hệ xá.c thịt với mình, nhưng luật sư Kim tối nay vẫn ngủ lại phòng ngủ cho khách.
Nằm xuống chưa được bao lâu, Điền Chính Quốc lại nhận được tin nhắn của luật sư Kim: “Chúc ngủ ngon.”
Điền Chính Quốc nhận ra Kim Thái Hanh thật ra chỉ là muốn hỏi và nhân tiện dùng lời nói để tạo ra một cái bẫy mập mờ chứ không thực sự làm gì cả.
“Cái đồ phiền phức.” Điền Chính Quốc cười và mắng một tiếng, sau đó ném điện thoại đi, không trả lời.
Bây giờ anh ngủ với tấm màn kéo hờ nên vẫn còn chút ánh sáng trong phòng. Gần nhà bọn họ không có đèn đường sáng choang mà chỉ có những ngọn đèn lồng nhỏ màu trắng để trang trí, dù chiếu vào nhà cũng không gây không chói mắt.
Điền Chính Quốc nằm mở mắt trên chiếc giường mua cùng Kim Thái Hanh ở cửa hàng nội thất. Lúc mua anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, luật sư Kim nói Tôn Vân Chu khó ngủ nên phải đặt làm nệm giá cao, người đi đâu thì nệm đi đó. Vì vậy, khi nói về thói quen ngủ của hai người thì một chiếc giường thoải mái là vô cùng quan trọng.
Cuối cùng, bọn họ mua chiếc giường rộng hai mét và chiếc đệm đắt đỏ nhất mà Điền Chính Quốc từng sử dụng trong đời, nằm lên thực sự rất thoải mái.
Đương nhiên Điền Chính Quốc đã nghĩ đến cảnh nằm cùng giường với Kim Thái Hanh, thậm chí còn nghĩ đến cảnh họ ôm hôn nhau trên chiếc giường này – nơi riêng tư nhất trên thế giới chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Tuy nhiên, nhà góp vốn còn lại của tấm nệm hiện đang nằm trên giường trong phòng ngủ dành cho khách.
Điền Chính Quốc không nhịn được cười, lại nhấc máy chúc Kim Thái Hanh ngủ ngon.
Vừa rồi Kim Thái Hanh hỏi anh có từ chối tiếp xúc thân thể không, tuy anh phủ nhận nhưng thực ra anh ấy không chắc. Anh không từ chối Kim Thái Hanh, nhưng anh không chắc liệu bản thân có thể chấp nhận một cuộc ‘giao lưu’ thân mật và sâu sắc như vậy hay không.
Điền Chính Quốc không có kinh nghiệm liên quan, sự nghi ngờ này hoàn toàn bắt nguồn từ trải nghiệm thời thơ ấu của anh.
Khi đó, hầu hết học sinh trong trường đều bị cha mẹ đưa đi để cai nghiện Internet, chỉ có Điền Chính Quốc là vì xu hướng tính dục. Các phương pháp được sử dụng trong trung tâm cai nghiện thực ra rất đơn giản: Liệu pháp sốc điện và các phương pháp trừng phạt khác nhau để khiến mọi người hợp tác và nghe lời.
Cha của anh cũng làm trong ngành giáo dục, nhưng những cú sốc điện và cách ‘bẻ thẳng’ đầy bạo lực này không thuyết phục được ông đừng gửi con trai mình vào. Nhà trường đã đưa ra một giải pháp có vẻ khoa học: Liệu pháp sốc điện (1) kết hợp với liệu pháp ác cảm (2) để thay đổi nhận thức của Điền Chính Quốc.
(1) Liệu pháp sốc điện (Electroconvulsive Therapy – ECT) là đưa một dòng xung điện ngoại lai, cộng hưởng với dòng điện não làm quá ngưỡng hoạt động của các tế bào thần kinh thùy trán hoặc thùy thái dương, tạo ra cơn co giật kiểu động kinh và tình trạng hôn mê ngắn, xóa đi toàn bộ những chức năng hoạt động tâm thần được hình thành trong quá trình sống, cũng như các rối loạn tâm thần được hình thành trong quá trình bị bệnh. Nghe có vẻ hơi ghê nhưng thực ra ứng dụng ECT đúng cách thì không kinh dị như trong phim đâu… (Đọc thêm ở đây).
(2) Liệu pháp ác cảm một liệu pháp để thay đổi, làm giảm bớt các hành vi tiêu cực, ví dụ uống rượu, sử dụng ma túy. Trong cai rượu, mỗi lần đưa rượu cho bệnh nhân, chuyên viên chạy một luồng điện thật đau, cứ thế vài lần thì họ sẽ biết sợ và không uống nữa. Đây là một trong những liệu pháp để ‘chữa trị đồng tính’ và đặt ra các vấn đề về đạo đức khoa học.
Liệu pháp ác cảm không phải phương pháp lành tính. Khi đó anh chỉ mơ hồ cảm thấy có lẽ mình thích đàn ông chứ không có đối tượng cụ thể nào. Vì vậy, trung tâm giáo dục đó đã điều chỉnh đối tượng ác cảm của anh thành ‘tì.nh dục’.
Trung tâm cai nghiện muốn tạo ra một môi trường phát triển lành Kim cho học sinh và đặc biệt chú trọng việc các bạn học cùng lớp ‘giúp đỡ lẫn nhau’ nên lớp điều trị đặc biệt của Điền Chính Quốc có vài người nữa.
Bọn họ tụ tập để xem một bộ phim.
Trong màn hình là diễn viên da thịt trắng bệch với tiếng thở hổn hển nhớp nháp, ngoài màn hình là những gương mặt chết lặng với vẻ kinh tởm và hoang mang.
Trớ thêu thay, liệu pháp ác cảm thất bại trong việc thay đổi xu hướng tìn.h dục của Điền Chính Quốc, nhưng nó thành công trong việc khiến anh ấy tránh né các tác phẩm điện ảnh và truyền hình mà hầu hết đàn ông đều có trong bộ sưu tập online của bản thân.
Điền Chính Quốc không xem những thứ đó để giải khuây, anh không ham m.uốn tự sướng và gần như đã trải qua mười mấy năm cấm dục.
Ninh Thiên Kim nói anh là bậc thánh nhân tính ra cũng không sai.
Ngày hôm sau, Điền Chính Quốc nhận được điện thoại của Kim Thái Hanh rằng anh sẽ đến chỗ Tôn Vân Chu nên về trễ hai mươi phút.
Khu Cảnh Hồ giai đoạn một và giai đoạn hai cách nhau không xa, Kim Thái Hanh gặp Tôn Vân Chu khi đi tập thể dục buổi sáng.
Tôn Vân Chu khá là vui vì khi còn đi học bọn họ cũng hay cùng nhau tập thể dục buổi sáng. Hai người vừa chạy vừa nói chuyện mấy câu, còn nhắc đến chiếc áo len tối hôm qua.
Anh biết Kim Thái Hanh thích sạch sẽ, đồ dùng cá nhân sẽ không bao giờ để lẫn lộn. Kim Thái Hanh chắc chắn sẽ không muốn mặc quần áo người khác đã mặc, vì vậy anh Tôn nói sẽ mua cái áo mới để trả lại.
Kim Thái Hanh nói không cần, Tôn Vân Chu cũng nghĩ như vậy, bọn họ làm bạn nhiều năm như vậy mà mượn đỡ cái áo cũng phải trả thì quá xa cách.
Nhưng quà cho Điền Chính Quốc thì vẫn phải tặng. Anh đã ăn với người ta một bữa cơm, người ta còn là bạn đời của Kim Thái Hanh thì sau này cũng là bạn anh, lần đầu gặp mặt chính thức thì anh nên tặng quà.
Anh hỏi ý Kim Thái Hanh: “Tôi cho người ta nước hoa được không?”
Kim Thái Hanh dừng lại, nhướng mi nhìn anh: “Ông thấy được không?”
Tôn Vân Chu nghĩ tặng nước hoa cho vợ người khác hình như hơi bất cẩn. Tuy bọn họ đều là đàn ông và anh xem Điền Chính Quốc là bạn thì người ta vẫn là bạn đời của anh em tốt.
Anh Tôn cũng dừng lại, hỏi: “Vậy ông nghĩ xem tặng gì đây?”
“Phiên bản đầu tiên của Snowy Plains được đấy.”
Snowy Plains là dòng nước hoa niche được biết đến với cái tên Cold Pine Forest. Một năm sau khi sản xuất, công thức được thay đổi để nốt giữa và nốt cuối thêm mới lạ và đẩy Kim kinh doanh. Tuy nhiên, một số người vẫn yêu thích phiên bản đầu tiên bởi nốt hương êm ái và khó đoán. Đây là chai nước hoa phổ biến đối với những người trong giới mộ điệu nước hoa nhưng lại không dễ mua.
Đại gia thừa tiền Tôn Vân Chu chắc chắn không chỉ có một chai. Sau khi chai nước hoa này ngưng sane xuất, anh ta còn được nhận thêm hai chai nên có tặng cũng không sao.
Vấn đề là…
“Tôi tưởng ông nói không được?”
Vẻ mặt Kim Thái Hanh bình tĩnh, giọng điệu bình thường như nói chuyện đương nhiên: “Tôi chọn thì có gì không được?”
Sóng xanh trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn, Tôn Vân Chu nhìn bóng lưng bạn mình dần khuất bên hồ, thầm rủa một tiếng rồi qua mấy giây sau mới đuổi kịp.
Thế là Điền Chính Quốc nhận được một chai nước hoa.
Hầu hết những người yêu thích nước hoa đều đã nghe nói đến chai nước hoa niche này nhưng Điền Chính Quốc thì chưa từng nghe đến, cũng không biết đây là phiên bản nào nên anh phải nhìn tên nước hoa mới biết được. Anh đã thử tìm kiếm dòng nước hoa này nhưng trong nước không có flagship store, giá cả ở các đại lí thu mua lại khác nhau và cao hơn anh nghĩ rất nhiều nhưng anh vẫn có thể xoay sở được.
Anh hỏi Kim Thái Hanh phải đáp lễ thế nào cho tốt.
Nhưng luật sư Kim nói: “Nước hoa là quà cảm ơn quần áo, quần áo là của anh, nước hoa là anh chọn.”
Điền Chính Quốc chớp mắt và thăm dò ý tứ của anh: “Ý của anh là…”
Luật sư Kim lộ rõ ý đồ: “Hình như em phải cảm ơn anh mới đúng?”
Điền Chính Quốc bị dắt đi một vòng cũng không phản ứng lại và chẳng hiểu kiểu gì, nếu anh phải cảm ơn Kim Thái Hanh thì tại sao anh lại là người nhận nước hoa? Anh thành thật hỏi: “Anh muốn em cảm ơn anh thế nào?”
Kim Thái Hanh nhìn chai nước hoa và ra hiệu cho anh: “Em thử đi.”
Điền Chính Quốc đã ngửi đủ loại nước hoa trong quán bar, khi còn trẻ chỉ mua một chai CK theo xu hướng. Nước hoa để ở nhà anh mấy năm mà chẳng vơi đi chút nào, cuối cùng anh dùng nó cho xe của mình.
Vốn dĩ khi nhận được nước hoa, anh định để yên nhưng nếu Kim Thái Hanh yêu cầu thì anh sẽ thử.
Sau khi thử, anh mới nhận ra ngửi mùi nước hoa của người khác là hành vi rất mập mờ, và hiện tại Kim Thái Hanh đang thực hiện hành vi mập mờ ấy với anh.
Điền Chính Quốc hầu như không dùng nước hoa nên không biết phải xịt lên cổ tay. Anh xịt một ít lên áo, Kim Thái Hanh chần chờ vài giây rồi cúi đầu hít nhẹ áo anh.
Động tác của anh thật ra rất kiềm chế, không tuỳ tiện, suồng sã mà chậm rãi, ung dung. Ngay cả hô hấp anh cũng chậm lại như đang nghiêm túc đánh giá mùi hương, lại giống như say sưa, lưu luyến đến khó tả.
Điền Chính Quốc cố gắng nhịn để không né tránh. Nhìn người bạn đời của mình, Kim Thái Hanh nói: “Hợp với em hơn anh nghĩ.”
Chắc do khoảng cách quá gần nên Điền Chính Quốc cảm thấy giọng anh trầm và mê hoặc hơn. Điền Chính Quốc ngẩn ngơ, đầu óc choáng váng, trong đầu lặp lại câu nói ấy ba lần nhưng vẫn không hiểu ý anh nên chỉ có thể đáp qua loa.
Kim Thái Hanh đứng dậy và kéo dài khoảng cách, không khí xung quanh dao động khiến Điền Chính Quốc có cảm giác mùi hương này là của Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc chợt hỏi: “Anh dùng mùi này bao giờ chưa?”
“Chưa.”
Kim Thái Hanh cao hơn Điền Chính Quốc một chút, ở khoảng cách như vậy, Điền Chính Quốc phải ngước lên để nói chuyến với luật sư Kim. Anh để lộ chiếc cổ thon dài và nói: “Em nghe nói cùng một chai nước hoa nhưng mỗi người dùng lại có mùi khác nhau, này là thật ạ?”
Kim Thái Hanh cụp mắt nhìn anh: “Muốn thử không?”
Điền Chính Quốc thầm nghĩ hóa ra anh không chán ghét sự mập mờ, anh chỉ chán ghét mập mờ với người khác trừ Kim Thái Hanh. Nếu là Kim Thái Hanh thì anh lại rất thích, thậm chí tự nguyện bước vào cạm bẫy mà người này giăng ra.
Chưa kịp đóng nắp nước hoa, Điền Chính Quốc cầm chai ấn vào vạt áo Kim Thái Hanh. Trong lúc đợi nốt hương toả ra, anh nhàn nhạt hỏi: “Nước hoa của anh đâu?”
Kim Thái Hanh cũng dùng nước hoa nhưng anh chỉ giữ lại mùi hương hợp với mình chứ không nhiều như Tôn Vân Chu. Hồi mới chuyển nhà, Điền Chính Quốc đã thấy phải mười chai.
Kim Thái Hanh nói: “Anh cất trong phòng để quần áo.”
Phải chăng luật sư Kim đã có mùi từ trước? Điền Chính Quốc nhận không ra vì anh không nhạy cảm với mùi nước hoa và phần lớn thời gian bọn họ cũng không gần gũi như vậy. Điền Chính Quốc nghĩ cho dù anh có dùng thì mùi cũng phải rất nhạt, nếu không thì anh cũng không đến mức không có chút ấn tượng nào.
Nhưng Điền Chính Quốc chắc chắn Kim Thái Hanh chưa từng dùng nước hoa kể từ khi bọn họ sống chung vì luật sư Kim có mùi nước xả vải giống hệt như anh.
“Sao anh không dùng nước hoa nữa?”
“Mới vận chuyển nên phải để bọn nó nghỉ một thời gian, với cả nhiều người không quen sử dụng nước hoa cũng không quen ngửi.”
Hóa ra là vì anh.
“Anh dùng đi.” Điền Chính Quốc cúi đầu hít mùi nước hoa, có chút say mê. Kim Thái Hanh nói nước hoa hợp với anh, nhưng sao anh lại cảm thấy trên người luật sư Kim lại thơm hơn nhỉ?
“Em thích anh dùng nước hoa.”
Những lời thẳng thắn này càng mờ ám hơn.
Điền Chính Quốc khi nhìn thẳng hoàn toàn khác với khi nhìn lên. Khi nhìn thẳng, ánh mắt anh trong sáng và ôn hoà. Khi ngước lên, mắt anh trông tròn và khiến người ta thương nhiều hơn.
Hình như anh không biết điều này, nói xong anh lại cúi đầu và bước lại gần hơn.
Dưới góc nhìn của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc gần như đứng gọn trong vòng tay của anh.
Kim Thái Hanh đặt hai tay trên vai Điền Chính Quốc và kiềm chế không ôm người vào trong lòng. Anh hơi cúi đầu, mặc kệ mái tóc mềm mại rơi xuống ngay môi, yết hầu khẽ nhích: “Điền Chính Quốc à…”
Mình có lời muốn nói: Mình để tên nước hoa bằng tiếng Anh vì ít ai dịch tên nước hoa ra.
Sự thật chứng minh buổi sáng ngày trong tuần không thích hợp để chơi trò mập mờ như vậy. Công ty luật không yêu cầu đến đúng giờ, nhưng không may sáng nay luật sư Kim có một cuộc họp ngắn, anh không thể vắng mặt nên đành hi sinh bữa ăn sáng để vội vàng đến văn phòng.
Ông chủ Điền chẳng cần đi đúng giờ hay họp hành, anh cứ thế đậu xe và thong thả bước vào quán cà phê. Đến nơi, anh thấy Tiểu Mai lễ tân công ty luật cũng đang ở quán, Tiểu Lam đang giúp cô đóng gói và hỏi: “Nhiều vậy bà bưng được không? Sao không nhờ thực tập sinh xuống bưng giúp?”
“Ai cũng bận hết nên nhờ không được.” Tiểu Mai có chút u sầu nói: “Chỉ còn lại một mình tôi thôi.”
“Vậy để tôi nhờ A Kỳ bưng giúp bà.”
“Không sao đâu, tôi đi thêm chuyến nữa cũng được.”
Điền Chính Quốc lên tiếng đúng lúc: “Để anh bưng giúp em.”
“Cảm ơn ông chủ Điền nhiều nhé.”
Điền Chính Quốc giúp Tiểu Mai bưng cà phê lên lầu, cô đặt đồ trên tay xuống rồi nhanh chóng thu dọn một chỗ ở quầy lễ tân rồi nói: “Anh để ở đây nha, phiền anh rồi.”
“Không sao.” Điền Chính Quốc lắc đầu liếc về hướng phòng họp: “Họp bao lâu vậy em?”
“Anh tìm luật sư Kim có việc ạ?” Tiểu Mai tích cực trả lời: “Bọn họ gặp mặt nhanh thôi, mười phút là đủ, lâu lắm là hai mươi phút.”
Ánh mắt Điền Chính Quốc lại rơi xuống mấy chục cốc cà phê: “Kim Thái Hanh cũng gọi cà phê rồi à?”
“Dạ đặt hết, em đặt đó anh. Sáng nào mọi người cũng uống một li, sao vậy anh?”
“Anh ấy không ăn sáng, uống cà phê khi bụng đói không tốt cho dạ dày.”
Tất nhiên ‘anh ấy’ là luật sư Kim.
Anh không chỉ biết hôm nay có cuộc họp ở văn phòng mà còn biết luật sư Kim chưa ăn sáng… Tiểu Mai chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ về mối quan hệ của hai người này, bạn bè mà quan tâm nhiều như vậy sao?
Cô ngập ngừng hỏi: “Sao anh không đưa cho anh ấy?”
“Ừ.” Điền Chính Quốc đáp: “Nhờ em nói với anh ấy là lát nữa anh mang đồ ăn sáng lên nhé.”
Tiểu Mai kinh ngạc lắm. Công ty luật là nơi Kim Thái Hanh làm việc, khi cô hỏi như vậy mà ông chủ Điền trả lời thì một là không biết cách ứng xử phù hợp, hai là hai người bọn họ phải có mối quan hệ rất tốt. Một người mở được quán cà phê lớn như Điền Chính Quốc thì không thể có chỉ số EQ thấp, trông ông chủ Điền cũng không phải người không biết giới hạn.
Quan hệ tốt thì cũng không thể đương nhiên tới mức này nhỉ? Cảm giác cứ như người một nhà ấy.
Sau khi Điền Chính Quốc rời đi, Tiểu Mai nhờ người giúp mang cà phê vào phòng họp và chia món theo khẩu vị mỗi người. Tuy nhiên, cô bỏ qua luật sư Kim.
Bầu không khí tổng thể của công ty luật tương đối trẻ trung, mối quan hệ thâm niên giữa nhân viên được thể hiện qua vị trí ngồi khi họp và cách sắp xếp văn phòng, đối với những việc nhỏ như phát cà phê thì không có ưu tiên.
Vì vậy, cho đến khi Tiểu Mai chuẩn bị ra về với hai bàn tay trắng, không ai để ý luật sư Kim không có cà phê.
“Chị Tiểu Mai.” Thực tập sinh gọi một tiếng để ngăn cô lại và nháy mắt về phía Kim Thái Hanh. Tiểu Mai cười để trấn an cô gái thực tập, đi lấy cốc nước ấm đặt bên cạnh Kim Thái Hanh rồi nói: “Luật sư Kim.”
Kim Thái Hanh nhìn lên từ tập hồ sơ nhìn lên, Tiểu Mai đứng trước mặt anh, nghiêm túc báo cáo: “Ông chủ Điền nói anh không ăn sáng, để bụng đói uống cà phê không tốt nên anh uống nước tạm rồi chút nữa anh ấy mang bữa sáng cho anh.”
Kim Thái Hanh đặt tài liệu trong tay xuống: “Nãy em ấy lên đây hả?”
“Dạ.”
Kim Thái Hanh gật đầu và cười như có như không.
Tiểu Mai thề đây là lần đầu tiên cô thấy luật sư Kim cười như vậy, kiểu cười mà đôi mắt ánh lên sự vui vẻ, cộng thêm khuôn mặt điển trai này nữa… Nếu quay video rồi đăng tải thì không biết bao nhiêu người muốn gào thét ‘chồng ơi’.
Vừa dễ thương và ngọt ngào chết người luôn đó!
Tiểu Mai kiềm chế bản thân và đứng vững rồi rời đi, vừa bước ra khỏi phòng họp đã nhắn tin cho Tiểu Lam:
11111
Nói cho tôi biết sự thật đi!!!
Mối quan hệ giữa luật sư Kim và ông chủ của bà?!
Tiểu Lam đang rất bận, cô liếc nhìn điện thoại rồi hỏi Điền Chính Quốc: “Ông chủ, anh làm gì rồi?”
“Cái gì?” Cô hỏi không đầu không đuôi nên Điền Chính Quốc không hiểu gì.
“Tiểu Mai hỏi em về anh với luật sư Kim nè, em nói được không?”
Điền Chính Quốc do dự một giây, Tiểu Lam lập tức nói: “Em không nói, để bạn em đoán đi.”
“Ừ…” Điền Chính Quốc không ngại nhưng nhân viên công ty luật thì để Kim Thái Hanh nói sẽ hợp lí hơn.
Gần toà nhà Lão Ngân có rất nhiều quầy hàng mở từ sớm, Điền Chính Quốc đi mua một ít đồ ăn sáng rồi quay lại quán pha một li cà phê khác, gói lại mang lên lầu. Tiểu Mai nói họp nhanh đúng là nhanh thật, Điền Chính Quốc đi tới đi lui vậy mà cũng đã họp xong.
Thấy anh nhiệt tình hơn bao giờ hết, Tiểu Mai cười toe toét dẫn anh đến tận văn phòng Kim Thái Hanh: “Luật sư Kim, ông chủ Điền tìm anh đấy.”
Lúc đi ra ngoài cô còn đóng cửa lại.
Kim Thái Hanh đang đợi tài liệu ở máy fax, quay sang anh nói: “Chờ anh chút.”
“Ừ.” Điền Chính Quốc nhìn bàn làm việc ngay ngắn chất đầy tài liệu, có chút bất đắc dĩ: “Anh muốn ra ngoài ăn hả?”
Kim Thái Hanh bước tới, tùy ý thu dọn tài liệu: “Không cần đâu, anh toàn ăn cơm trưa ở văn phòng thôi.”
Điền Chính Quốc đặt bữa sáng lên bàn, Kim Thái Hanh bưng ra từng món một, đặt bát cháo mà Điền Chính Quốc thích ăn ngay trước mặt anh. Luật sư Ki tính thời gian cũng biết bạn đời của mình không kịp ăn sáng.
Điền Chính Quốc nói: “Em mua cho anh mà.”
“Anh không ăn hết đâu, ăn chung đi.”
Bọn họ đã cùng nhau ăn sáng rất nhiều lần, lần này ăn ở phòng làm việc của Kim Thái Hanh cũng không khác, Điền Chính Quốc vừa ăn vừa bàn kế hoạch hôm nay với anh: “Chiều em đi siêu thị, anh có mua gì không?”
Chuyển nhà cũng lâu nhưng ở nhà thiếu thốn đủ thứ nên thỉnh thoảng bọn họ phải đi siêu thị. Kim Thái Hanh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mua giúp anh chai bọt cạo râu.”
Điền Chính Quốc kinh ngạc nhưng anh không có gan hỏi bọt cạo râu là gì, nghe nó có vẻ là một loại mĩ phẩm dưỡng da.
Ninh Thiên Kim rất quý trọng gương mặt của chính mình, tuy quanh năm thức khuya nhưng mặt ông chủ Ninh vẫn luôn rạng rỡ. Cuộc sống Điền Chính Quốc hồi đó rất gian khổ, Ninh Thiên Kim không đành lòng nhìn anh hủy hoại khuôn mặt được ông trời ưu ái này nên đã đề xuất một số thương hiệu chăm sóc da cho anh.
Tất cả những sản phẩm anh ta đề xuất đều dành cho phụ nữ. Ninh Thiên Kim giải thích rằng trên thị trường này, các sản phẩm dành cho phụ nữ nổi trội hơn nên chọn lựa những món dành cho nữ là đương nhiên.
Điền Chính Quốc không rành các sản phẩm chăm sóc da cho nam nên hỏi thử: “Mua thương hiệu nào ạ?”
“Nào cũng được.”
Điền Chính Quốc nghĩ thầm luật sư Ki hay để ý, nhưng hình như anh ta cũng không để ý như vậy. Anh húp hai hớp cháo, trong đầu liệt kê danh sách những thứ cần mua ở siêu thị: Dụng cụ khui nắp chai, khăn lau bếp, nĩa ăn trái cây, bọt cạo râu, bữa ăn tối… Chợt anh nghe luật sư Ki nói: “À, tối nay anh không về anh cơm.”
Điền Chính Quốc lập tức ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cụp mắt cúi đầu: “Vậy em ăn một mình.”
Lời này nghe có chút đáng thương, lại có vẻ như giận dỗi, nhưng Điền Chính Quốc không có cố ý nên vội chữa cháy: “Khi nào anh về?”
“Khoảng chín giờ.”
Nghe có vẻ là một cuộc tụ tập xã giao, Điền Chính Quốc lại hỏi: “Anh đi đâu? Có uống rượu không? Có muốn em đón anh không?”
Được người khác quan tâm như vậy là một trải nghiệm mới lạ đối với Kim Thái Hanh. Ông chủ Điền hỏi rất nhiều nhưng anh vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu một: “Anh đi nhà hàng tư nhân bên cạnh tháp đồng hồ, uống chút ít, anh không lái xe mà tự bắt taxi về, em không cần đón đâu.”
Anh dừng một chút rồi nói: “Nếu em lo anh uống nhiều thì cứ gọi điện.”
Điền Chính Quốc không hiểu lắm: “Em gọi thì anh không uống hả?”
Kim Thái Hanh lấy một quả trứng luộc gõ nhẹ lên mép bàn: “Nếu em gọi thì anh nói người nhà không cho anh uống nhiều.”
Đây là gọi điện ‘kiểm tra’ mà nhỉ?
Điền Chính Quốc chẳng hiểu kiểu gì mà luật sư Ki lại giở trò tán tỉnh với anh. Kim Thái Hanh cảm thấy không đủ nên bồi thêm một câu: “Nước hoa hồi sáng là anh chọn nhưng quà là của Tôn Vân Chu để cảm ơn em hôm qua đã mời khách.”
Điền Chính Quốc cụp mắt và nhắc lại chuyện cũ: “Chứ không phải cảm ơn anh à?”
“Anh lừa em thôi, nhưng anh phải nói em biết…” Luật sư Ki nói dối rõ rành rành nhưng lại không chớp mắt mà cười rồi đưa trứng luộc cho anh: “Tranh công của em thì không hay lắm.”
*
Lúc trước hai người thường xuyên đi siêu thị cùng nhau, hôm nay Kim Thái Hanh không có ở đây nên Điền Chính Quốc muốn mua món đồ anh ‘nợ’ người ta. Mua quầ.n lót không phải chuyện dễ dàng, theo kinh nghiệm của bản thân Điền Chính Quốc thì đồ mới không bằng đồ cũ, nhưng mua đúng kiểu dáng và nhãn hiệu thì đồ mới cũng không sao.
Điền Chính Quốc nói sẽ bồi thường cho luật sư Kim nên cố ý nhớ thương hiệu, nhưng ngặt nỗi hình như siêu thị này lại không có nhãn hiệu đó.
Anh muốn hỏi người bán hàng, người gần anh nhất lúc này là một cô gái trẻ. Khi thấy một anh chàng đẹp trai đứng trước kệ đồ lót, cô không đến hỏi mà còn bỏ đi. Vì vậy, Điền Chính Quốc đành quay đi. Nhìn quanh các kệ hàng, anh thấy bảng ứng dụng mua sắm của siêu thị và chợt nhận ra anh có thể mua online.
Anh đứng tại chỗ và tìm kiếm. Rất nhanh, anh đã tìm được và giải quyết vấn đề này.
Kim Thái Hanh không ở nhà nên Điền Chính Quốc cũng không có tâm trạng nấu ăn một mình. Anh không mua đồ ăn mà ăn bừa tại một quán ăn trên đường rồi đến quán cà phê chứ không về nhà. Anh không có gì để giải trí ở nhà, thay vì ở nhà một mình thì đến quán vẫn tốt hơn.
Ngày mai lại đúng dịp lễ tình nhân nên cần trang trí quán cà phê, xe cà phê cũng đã mở bán lại. Tiểu Lam hết ca nhưng vẫn ở lại trang trí để được ông chú trả lương tăng ca.
Lúc Điền Chính Quốc quay lại cửa hàng, Tiểu Lam kêu cứu anh để Huyên Huyên rảnh tay quay video. Hồi mới tới, cô nhỏ suốt ngày chạy theo gọi ‘chị Tiểu Lam’, bây giờ cô không gọi chị nữa mà cả ngày cười nói vui vẻ. Tuy nhiên, trước mặt sếp lớn Điền Chính Quốc, cô vẫn còn run lắm.
Cô nhỏ nhìn Điền Chính Quốc nhưng không đặt quả bóng bay trong tay xuống. Tiểu Lam giật lấy quả bóng bay và đưa cô máy ảnh, sau đó quay người đưa bóng bay cho Điền Chính Quốc với mấy lời hay ý đẹp: “Sếp à, mai anh cứ hẹn hò với luật sư Kim nha, giao quán cà phê lại cho bọn em.”
Cô vừa nói là Điền Chính Quốc đã nhớ ra ngày mai là lễ tình nhân. Không phải anh hoàn toàn không nhớ ngày này, nhưng mấy năm qua, lễ tình nhân là ngày anh tất bật kinh doanh quán bar và quán cà phê, bận rộn đến đầu tắt mặt tối.
Nhưng bây giờ anh có người để hẹn hò nhân dịp lễ này.
Điền Chính Quốc nhìn lướt qua A Kỳ, hỏi cô: “Còn em thì sao?”
Tiểu Lam không thèm quan tâm: “Phận làm công bọn em quan trọng nhất là tiền đấy ạ, đến lúc nghỉ còn có tiền xài.”
Nói đến đây, Tiểu Lam quay sang nói với Huyên Huyên: “Em nhớ chụp bàn tay của sếp cho rõ vào nhé.”
A Kỳ chỉ nghe lời bạn gái, Tiểu Lam muốn làm gì thì làm, cậu còn nói đùa: “Ông chủ, bây giờ anh là cần câu tương tác của bọn em. Anh mà không tới là Tiểu Lam quay đại cho xong rồi, anh tới là phải quay toàn bộ quá trình luôn.”
Ông chủ Điền bán nhan sắc thì tiền về túi của anh, vì vậy anh không ngại Tiểu Lam xem anh như ‘cần câu tương tác’. Anh cười nói: “Hồi anh còn trẻ, có người hỏi anh muốn làm minh tinh không nhưng anh không làm, giờ làm mấy cái này ở đây cũng vậy thôi.”
Tiểu Lam trầm trồ, A Kỳ huýt sáo và bảo anh kể thêm đi, Điền Chính Quốc cố gắng nhớ lại nhưng không rõ lắm: “Có người ở công ty quản lí gì ấy, gặp anh ở quán bar rồi kêu anh đi làm người nổi tiếng nhưng anh từ chối.”
A Kỳ đợi một hồi mà anh không kể tiếp, cậu khó hiểu: “Vậy thôi á hả?”
“Vậy thôi đó.”
Tiểu Lam phàn nàn Điền Chính Quốc kể chuyện dở òm, anh đành đáp: “Hồi anh đang làm việc ở quán bar cũng từng gặp người nổi tiếng. Làm nghề này không dễ thăng tiến, cũng không hào nhoáng như bề nổi đâu.”
Tiểu Lam lập tức hỏi: “Anh gặp ai?”
Điền Chính Quốc kể vài cái tên theo trí nhớ. Anh không thích hóng thị phi nên không biết quá nhiều, anh nói mấy cái tên rời rạc không đủ thỏa mãn trí tò mò của mọi người nên phải chuyển chủ đề: “Bọn em ăn khuya không? Anh mời.”
Tất cả mọi người ở quán đều reo hò nhưng vấn đề là phải ăn gì, có người nói pizza nhưng nhanh chóng bị bác bỏ vì không hợp với bầu không khí.
“Tôm hùm đất.”
“Mùa này làm sao mà ăn được tôm hùm đất?”
Bọn họ tranh luận một lúc và đi đến thống nhất rằng ăn thịt nướng có không khí bữa khuya nhất.
Điền Chính Quốc kêu thịt nướng cho nhân viên nhưng anh không ăn. Kim Thái Hanh nói khoảng chín giờ anh về, Điền Chính Quốc ở lại quán cà phê đến hơn tám giờ mới về thì bỗng nhớ lại mấy lời ban sáng của luật sư Kim. Tuy biết anh ta cố ý chọc ghẹo nhưng Điền Chính Quốc vẫn gọi điện.
Cuộc gọi được kết nối ngay lập tức, nhanh đến mức Điền Chính Quốc chưa kịp nghĩ mình phải nói gì nên Kim Thái Hanh lên tiếng trước: “A Ngộ.”
“Dạ.” Nghe giọng là biết Kim Thái Hanh đã uống rượu nhưng anh vẫn còn khá tỉnh táo, không biết đã uống bao nhiêu. Luật sư Kim là người có kỷ luật và không có ‘tiền án’ nghiện rượu. Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc gọi điện thế này, anh cầm điện thoại một hồi cũng không biết nên nói gì, nhìn đến đồng hồ treo tường thì nói một tiếng: “Tám giờ rưỡi rồi.”
Kim Thái Hanh liếc đồng hồ: “Ừ, sắp xong rồi.”
Điền Chính Quốc nghe đầu dây bên kia có người nói: “Xem luật sư Kim của chúng ta cười kìa, nói thế nào ấy nhỉ, dịu dàng như nước đúng không?
Một tràng cười sảng khoái vang lên.
Điền Chính Quốc nghĩ anh gọi không đúng lúc nên định cúp máy. Nào ngờ giữa tiếng cười nói có người hỏi: “Luật sư Kim, người nhà gọi à?”
Điền Chính Quốc tò mò không biết Kim Thái Hanh sẽ giới thiệu thế nào về anh. Người nhà sao?
“Ừ.” Điền Chính Quốc nghe luật sư Kim đáp lại, chắc anh uống một hớp rượu, thấy không gian yên tĩnh lại rồi anh mới cười khẽ và giới thiệu: “Chồng tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com