Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Điền Chính Quốc nhắm mắt không nói gì vì anh cần một chút thời gian.

Điền Chính Quốc nhướng mi và ậm ừ đáp lại. Không biết Kim Thái Hanh lấy đâu ra một viên kẹo, bóc vỏ và đút vào miệng anh: “Nụ hôn đầu tiên, thêm một xíu ngọt ngào cho kí ức.”

Điền Chính Quốc cảm thấy luật sư Kim có quá nhiều chiêu, nhưng anh vẫn cúi đầu, khẽ hé môi và dùng lưỡi đẩy viên kẹo. Vị ngọt hơi lan ra trong miệng, anh khó hiểu: “Anh lấy kẹo ở đâu vậy?”

Điền Chính Quốc thản nhiên gật đầu mà không nói lời nào. Anh dựa vào người Kim Thái Hanh, hai mắt khép hờ và thở nhẹ, môi hơi ướt, khóe mắt tràn đầy vẻ lười biếng.

Nói đến đây, anh lại cúi đầu hôn tiếp, Điền Chính Quốc thở mạnh và giơ tay ôm cổ anh. Không biết bao lâu sau, có tiếng gõ cửa, cô bé Vân Vân bên ngoài hét lớn: “Cậu ơi, cậu ơi, ra ăn dâu.”

Điền Chính Quốc vậy mà lại nghe được hai tiếng ‘cậu ơi’ dành cho hai người bọn họ. Anh đẩy Kim Thái Hanh ra, Kim Thái Hanh mút mạnh một cái nữa rồi mới buông, đôi mắt đen láy dừng lại trên môi Điền Chính Quốc một lúc mới dời đi, giọng anh hơi khàn: “Con ăn trước đi, cậu ra ngay.”

Cô bé đi dép hình con cá, mỗi bước đi đều khiến miệng cá mở ra nghe tiếng lẹp bẹp rõ mồn một. Kẹo ngọt đã tan trong nụ hôn nóng bỏng, Điền Chính Quốc kéo thẳng vạt áo của Kim Thái Hanh rồi cúi đầu chỉnh trang lại áo của mình.

Nhìn gương, Điền Chính Quốc lần đầu tiên biết môi mình có thể đỏ như vậy, hóa ra sau khi hôn thì anh sẽ trông thế này. Quần áo thì có thể chỉnh trang chứ vấn đề này thì hết cứu, may mà bọn họ đã kết hôn rồi nên hôn cũng không sao, mặt dày một chút là được.

Kim Thái Hanh liếc Điền Chính Quốc: “Ăn kẹo.”

Bọn họ ra về, Kim Thái Hanh cũng chào tạm biệt. Bà Hoàng nói với Điền Chính Quốc: “Cuối tuần rảnh thì con cứ ghé đây, muốn ăn gì thì nhắn vào nhóm rồi thầy Lâm làm cho.”

Điền Chính Quốc đồng ý.

Nghe hai mẹ con nói chuyện, Điền Chính Quốc đã hiểu ‘dán dán’ nghĩa là gì. Đây chắc là hình dán Kim Thái Hanh đã cho cô nhỏ khi bé ghé nhà chơi, có vẻ là bộ phim hoạt hình mà bé yêu thích nhất nhưng lại không phải nhân vật bé thích. Vì vậy, bé đã nói muốn mua hình dán mới lúc đang ăn cơm.

Điền Chính Quốc còn không biết Kim Thái Hanh cho cô bé hình dán từ lúc nào, đã vậy còn trao đổi lấy kẹo nữa. Trong miệng anh vẫn còn dư vị ngọt ngào không biết là kẹo hay dâu.

Kim Thái Hanh nói anh quên mất rồi nhưng Vân Vân không tin, hai người lời qua tiếng lại một chút thì luật sư Kim nói: “Điền Chính Quốc cũng ăn kìa.”

Điền Chính Quốc suýt té ngửa, luật sư Kim nói anh ăn là được, tại sao phải thêm từ ‘cũng’ vào? May mắn thay, cô bé không thắc mắc tại sao hai người có thể ăn chung một viên kẹo nên thay đổi mục tiêu, quay lại dựa vào vai cậu mình rồi hỏi: “Vị gì thế ạ?”

Điền Chính Quốc cũng bối rối, lúc đó ai thèm quan tâm đến hương vị của kẹo nữa chứ?! Sẵn vừa ăn mấy trái dâu, anh lập tức đáp: “Vị dâu.”

Điền Chính Quốc bỏ hai viên kẹo vào túi áo khoác nhưng lại quên ăn, đến tuần sau khi lấy áo ra mặc vì nhiệt độ bỗng hạ thấp thì anh mới nhớ ra trong túi áo vẫn còn hai viên kẹo trái cây.

Anh xé vỏ một viên rồi ngậm trong miệng, sau đó pha một cốc bọt sữa đặc và luyện vẽ latte art trên đĩa phẳng. Chú mèo con màu trắng dần dần thành hình nhưng đến khi vẽ mấy bàn chân thì anh mắc lỗi. Cuối cùng, ông chủ Điền bỏ bút vẽ latte art xuống và bật điện thoại tìm kiếm latte art ba chiều trên trình duyệt web.

Nhưng Điền Chính Quốc không giỏi làm những chuyện này, theo lời Tiểu Lam thì anh lạc hậu rồi. Anh thường dùng Baidu nhưng lần tìm kiếm này chẳng ra được mấy thứ hữu ích, vậy nên anh phải nhờ Tiểu Lam giúp đỡ.

“Ừ.” Điền Chính Quốc trả lời và đưa điện thoại cho cô: “Anh xem người ta làm như thế nào.”

Trong di động của Điền Chính Quốc chỉ có một ứng dụng xem video, đây là ứng dụng mặc định nên anh rất ít khi mở, những app xem video ngắn như thế này cần người dùng điều chỉnh. Tiểu Lam tự làm video ngắn nên đã theo dõi rất nhiều các tài khoản có liên quan, cô chọn mấy tài khoản chất lượng tốt để Điền Chính Quốc theo dõi rồi đưa điện thoại lại cho anh. Cô vuốt màn hình một lúc, toàn bộ nội dung không liên quan đều bị vuốt qua. Sau khi xem xong, Tiểu Lam thoát ứng dụng nhưng lại vô tình nhìn thấy ứng dụng ngân hàng tràn ngập màn hình.

Lời nói của Tiểu Lam nhắc nhở Điền Chính Quốc nên dọn dẹp ứng dụng. Trước khi đổi điện thoại, anh tải từng ứng dụng với thẻ ngân hàng và biên lai chuyển khoản. Tuy nhiên, anh rút tiền ra khá nhiều từ sau khi mua nhà nên một số tài khoản của anh thật ra đã trống rỗng.

Điền Chính Quốc không nhớ ngân hàng nào có tiền hay số tiền còn lại là bao nhiêu. Tính toán thu chi cần phải làm từng bước một nhưng nhìn chung cũng không quá khó, ngồi ở đâu cũng có thể tính được. Thế nhưng hôm nay Kim Thái Hanh ở trong phòng làm việ, thế là Điền Chính Quốc cũng đến đó.

Kim Thái Hanh thỉnh thoảng ở phòng làm việc, lúc trước Điền Chính Quốc tưởng anh đang làm việc nên không muốn quấy rầy, sau mới biết thì ra anh đến đó đọc sách.

Anh nhớ nhà cũ của Kim Thái Hanh cũng có tủ sách với những cuốn Điền Chính Quốc đọc không hiểu, nhưng bây giờ mấy quyển sách chuyên ngành nhàm trong nhà mới chỉ chiếm không đến mười phần trăm tủ sách. Kim Thái Hanh cũng có nhiều tiểu thuyết, hợp tuyển, thậm chí cả truyện tranh.

Điền Chính Quốc còn nhớ lí lẽ về vấn đề kỉ luật của luật sư Kim, anh nói như sau: “Sách chuyên ngành là một phần của việc tự kỉ luật, phần còn lại là để giải trí”.

Vì luật sư Kim đến thư phòng để giải trí nên Điền Chính Quốc cũng không phải ngại nữa, gần đây anh đến đây đọc truyện tranh Tây Du Ký. Thế nhưng Điền Chính Quốc không thích cái kết của tác phẩm này nên anh đặt truyện tranh xuống và bắt đầu kiểm tra các tài khoản.

Điền Chính Quốc cần mở ứng dụng ngân hàng nên anh phải sử dụng app máy tính ở chế độ mouseover. Vì giao diện nhỏ nên rất khó để tính toán được hết, Điền Chính Quốc đành phải dùng đến giấy bút trên bàn. Ban đầu anh hơi tuỳ tiện, viết vẽ lộn xộn nên vô tình mắc lỗi và không biết mình bắt đầu sai từ đâu.

Mouseover (mouse hover hoặc hover box) là sự kích hoạt một event khi người dùng đưa chuột lên một khu vực được chỉ định, chẳng hạn như khi đưa chuột đến hyperlink thì sẽ xuất hiện gạch chân. Ở đây, Điền Chính Quốc bật app ngân hàng nên app máy tính là mouseover, anh đưa chuột tới giao diện thì máy tính hiện ra, nếu không đưa chuột vào thì máy tính sẽ tự động thu nhỏ (Ảnh minh hoạ).

Điền Chính Quốc dồn hết tâm trí vào kiểm tra tài khoản nên lơ đãng đáp: “Em không sao.”

Điền Chính Quốc ngước mắt lên thì thấy Kim Thái Hanh đang nhìn một đống giấy lộn xộn. Anh lớn như vậy rồi mà cộng trừ nhân chia cũng không xong nên hơi ngại: “Anh thấy rồi mà còn phải hỏi.”

“Tính nhẩm.” Anh đặt một tay lên trang sách và nhìn Điền Chính Quốc, hỏi: “Anh thử nhé?”

Dáng vẻ luật sư Kim điềm đạm, bình tĩnh như thể mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát trông đặc biệt quyến rũ, Điền Chính Quốc thoáng động lòng nên lật bút, nói: “Thử đi anh.”

Mặc dù luật sư Kim có cái vẻ làm bừa cũng ăn chắc nhưng Điền Chính Quốc vẫn vừa đọc số vừa ghi. Để tránh sai sót, lần này anh đổi qua đổi lại giữa các ứng dụng và viết thật ngay ngắn với tốc độ chậm hơn. Tuy nhiên, tỉ lệ chính xác của Kim Thái Hanh vẫn khiến anh hơi kinh ngạc, hoàn toàn không sai một con số nào.

Kim Thái Hanh không viết tay hay bấm máy tính như Điền Chính Quốc, anh nói tính nhẩm là đúng nghĩa tính nhẩm, trong lúc tính còn lật qua hai trang sách đang đọc…

Điền Chính Quốc nhìn kết quả trên tờ giấy, sau đó nhìn anh rồi hỏi: “Ngành Luật là ngành khoa học xã hội mà nhỉ?”

Luật sư Kim không phải là người tự phụ, trước mặt Điền Chính Quốc anh còn có cố ý nói như thế. Anh giống như chim công đực phô diễn đuôi để tán tỉnh, ấy vậy mà Điền Chính Quốc còn nghĩ màn ‘phô diễn’ này không chỉ đẹp trai mà còn dễ thương, thật sự muốn hôn người này một cái!

Bọn họ ngồi cách nhau không xa nhưng vẫn có chút khoảng cách để không lấn vào không gian của nhau. Điền Chính Quốc rướn người tới sờ mặt anh, sau đó lại ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Ngày mai anh sao?”

Mấy chuyện thế này thường thì nên tự đi, anh hỏi như vậy nên Điền Chính Quốc lập tức hiểu anh muốn được đi chung. Ông chủ Điền hỏi: “Có gì hả anh?”

Điền Chính Quốc:?

‘Một xíu xiu’ của luật sư Kim hẳn là không ít, Điền Chính Quốc thắc mắc: “Sao phải gửi em để dành?”

Điền Chính Quốc thích tiết kiệm tiền vì muốn mua nhà, một phần là vì năm xưa anh không có tiền, gửi tiết kiệm có thể mang lại cho anh cảm giác an toàn. Bây giờ anh đã mua nhà rồi, về phần cảm giác an toàn… Thực ra luật sư Kim mang lại cho anh cảm giác này còn nhiều hơn tiền tiết kiệm.

“Thôi, anh để dành đi.” Điền Chính Quốc không thiếu tiền, với cả bọn họ đã thỏa thuận chia tài sản nên ai tiết kiệm cũng như nhau cả thôi.

Điền Chính Quốc cho rằng việc anh kiểm tra số tài khoản khiến Kim Thái Hanh hiểu lầm, anh bèn giải thích: “Em có tiền mà, nhưng lâu rồi em không kiểm tra tài khoản nên giờ phải tính.”

Bọn họ luôn hòa thuận với nhau, thỉnh thoảng có một chút bất hòa nhưng chưa từng cãi vã, đang êm ấm thì đột nhiên ‘làm em vui’? Điền Chính Quốc khó hiểu, nói: “Em đâu có buồn.”

Mình có lời muốn nói: Luật sư Kim làm ông chủ Điền vui, ai là người vui nhất? Chính là tôiiiiii T-T

Điền Chính Quốc đang cố gắng làm quen dần với sự thẳng thắn của luật sư Kim nhưng anh vẫn hơi ngại. Anh cúi đầu tránh ánh mắt của Kim Thái Hanh, một lúc sau lại nhìn lên rồi nói: “Nhưng em không biết đầu tư, em chỉ biết tiết kiệm thôi.”

Theo thống kê trong quá trình công chứng tài sản của họ, tiền của Kim Thái Hanh chủ yếu được dùng để đầu tư và anh rất hiểu biết về lĩnh vực này. Tuy nhiên, Điền Chính Quốc hoàn toàn mù tịt, anh lại không muốn mạo hiểm để mất số tiền vất vả kiếm được.

“Quản lý tài chính không chỉ là tìm kiếm lợi nhuận, phần tiền này còn được dùng để tránh rủi ro nữa.”

Điền Chính Quốc bị lời nói của anh ta thuyết phục. Số tiền dành dụm nhiều năm của anh đã tiêu sạch sành sanh cho việc mua nhà, cho dù hiện tại anh không kẹt tiền thì bản chất cũng khác khi xưa. Nếu có ít tiền tiết kiệm để phòng hờ thì cũng yên tâm hơn.

Như vậy, ông chủ Điền có thể chuẩn bị cho việc mở chi nhánh. Kế hoạch của anh là mở từ thành Tây Phủ ra các vùng lân cận, bắt đầu từ Nam Phủ. Tuy Nam Phủ là một huyện nhỏ với dân số ít nhưng ngành du lịch tại nơi đây đang phát triển tốt, vì vậy anh có thể mở chi nhánh với quy mô trung bình ở khu vực có danh lam thắng cảnh.

Nhà máy cũng được đặt tại đó nên những sản phẩm bán trực tuyến trong tương lai có thể được vận chuyển trực tiếp từ chi nhánh với chi phí thấp hơn.

Ngoài ra, anh cần thuê một kho hàng phù hợp, nhà máy chỉ phụ trách gia công còn nguyên liệu thì cần quán cà phê kiểm soát. Anh ước tính lượng hàng xuất xưởng giai đoạn đầu sẽ không nhiều, nhưng về lâu về dài thì có kho hàng tại địa phương sẽ thuận tiện hơn nhiều.

“Để hôm đi kí hợp đồng em ghé qua xem thử.”

Điền Chính Quốc nhanh chóng chỉnh sửa ‘bản kế hoạch’ của mình và nói những dự định này cho Kim Thái Hanh. Tài sản là của chung, luật sư Kim còn cho anh một khoản tiền lớn như vậy nên người ta có quyền được biết chuyện này.

Tuy nhiên, luật sư Kim không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào về việc đầu tư mở chi nhánh của anh mà chỉ hỏi: “Em đi bao lâu?”

Có rất nhiều việc phải làm nên một ngày chắc là không đủ, Điền Chính Quốc lại không muốn qua đêm ở nơi bên ngoài, hơn nữa Nam Phủ cũng không xa nên anh có thể đi thêm mấy chuyến: “Em đi rồi về trong ngày luôn.”

Luật sư Kim hỏi tiếp: “Em định khi nào đi?”

“Chắc chỉ một trong hai ngày này thôi.” Điền Chính Quốc không nói chính xác là ngày nào để có thể sắp xếp nếu Kim Thái Hanh có kế hoạch gì đó. Kim Thái Hanh tính rồi hỏi: “Ngày mốt có được không?”

Điền Chính Quốc khó hiểu nhìn anh, Kim Thái Hanh giải thích: “Để tài xế của công ty luật đưa em đi.”

Công ty luật có tài xế và xe chuyên dụng, Điền Chính Quốc đã nhìn thấy mấy lần nhưng đây không phải tài sản riêng nên anh ngập ngừng: “Được không anh?”

Kim Thái Hanh cười: “Thứ Sáu tài xế đưa chị Lưu đi họp phụ huynh đấy.”

Theo hiểu biết của Điền Chính Quốc, công việc của luật sư rất nghiêm túc, công ty luật cũng nên phân biệt rõ giữa công và tư. Nghe Kim Thái Hanh nói đến đây, công ty luật trong lòng Điền Chính Quốc hơi mất hình tượng một chút.

Kim Thái Hanh giải thích: “Bọn anh chia nhau phần tiền lương tài xế với phí thuê xe. Luật sư Quan không lái xe mà thuê riêng một người, anh với luật sư Lưu thuê một người nữa. Đây là ‘tài sản chung’ của bọn anh, chỉ cần đôi bên đồng ý thì người nhà sử dụng xe cũng chẳng sao.”

Luật sư Lưu có thể nhờ tài xế chở vợ đi họp phụ huynh thì đương nhiên Điền Chính Quốc có thể dùng xe nếu anh cần.

Kim Thái Hanh nói: “Em qua đó đâu phải chỉ kí hợp đồng rồi về, còn phải đi tìm hiểu khu vực xung quanh nên có xe đưa đón tiện hơn.”

Điền Chính Quốc đã được ‘sắp xếp’ vô cùng rõ ràng, luật sư Kim thậm chí còn cho anh xem hợp đồng. Anh chắc chắn rằng nếu phải ngủ lại đó thì Kim Thái Hanh sẽ đặt khách sạn cho anh.

Đây là một trải nghiệm mới lạ đối với anh. Ông chủ Điền đã một mình kinh doanh nhiều năm như vậy, đừng nói là mở quán cà phê, thậm chí là quán bar năm đó cũng do một tay anh đưa ra những quyết định cuối cùng.

Bây giờ được Kim Thái Hanh lên kế hoạch giúp như vậy, Điền Chính Quốc không hề cảm thấy phiền phức, anh còn rất thích cảm giác được người khác hỗ trợ.

*

Tài xế của công ty luật tên Hạng Hoành, sau khi Điền Chính Quốc lên xe, cậu ta thường xuyên nhìn vào gương chiếu hậu.

Bình thường luật sư Kim rất ít khi sử dụng xe, hôm đó nhận được điện thoại cậu ta khá bất ngờ, càng bất ngờ hơn khi biết anh không cần dùng xe. Đến hôm nay gặp người này, cậu ta mới hiểu ra vấn đề.

Kim Thái Hanh đăng giấy chứng nhận công chứng trên vòng bạn bè, việc bạn đời anh ta là đàn ông cũng chẳng phải bí mật gì. Lúc đó Hạng Hoành còn cảm thấy dân trí thức đúng là khác biệt.

Sau một thời gian, mọi người đều biết bạn đời của luật sư Mạnh là ông chủ quán cà phê ở tầng dưới.

Hạng Hoành không uống cà phê, cũng không tò mò đến mức phải đặc biệt đi xem người này là ai nên đây là lần đầu tiên cậu với Điền Chính Quốc tiếp xúc gần như vậy. Ông chủ Điền rất đẹp trai, không biết phải miêu tả như thế nào, nhưng đại loại là cho dù đường nét trên khuôn mặt có đẹp thì cũng không khiến người ta cảm thấy nữ tính.

Cậu từng lái xe chuyên dụng đưa đón ở sân bay và đã từng gặp qua rất nhiều minh tinh, có một số người chưa chắc đã ưa nhìn như vậy. Bình thường cậu ta nói rất nhiều, nhưng hôm nay lại rất ngại trò chuyện.

Điền Chính Quốc lên tiếng trước: “Phiền cậu quá, hôm nay tới sớm vậy đã ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi, ăn rồi.” Hạng Hoành cười rồi nói: “Có gì đâu mà phiền, công việc cả mà. Anh ăn chưa? Lát nữa có muốn ghé mua đồ ăn sáng không?”

“Không, tôi cũng ăn rồi.”

Nói được một câu là Hạng Hoành bắt đầu ‘bật công tắc’ trò chuyện. Thế là Điền Chính Quốc biết cậu là người Nam Phủ hiện đang công tác tại Tây Phủ, hôm nay luật sư Mạnh còn gửi cho cậu một phong bì.

“Luật sư Mạnh nói anh muốn mở cửa hàng ở đây ạ?”

“Ừ.” Điền Chính Quốc đáp: “Sáng sớm tôi ghé nhà máy kí hợp đồng, buổi chiều nếu có thời gian thì nhờ cậu chở tôi đi vòng quanh mấy khu vựa đông người nhé.”

“Được thôi.”

Hành trình suôn sẻ hơn dự kiến, chủ nhà máy biết anh muốn thuê kho hàng thì đề xuất luôn kho của mình. Đây là một kho hàng lớn được quản lí tập trung, môi trường thích hợp để trữ hạt cà phê, vị trí lại gần nhà máy. Vì bọn họ đến sớm nên kí hợp đồng xong Điền Chính Quốc có đến nửa ngày rảnh rỗi, anh không chỉ đi dạo quanh những khu vực đắc địa mà còn xem thử vị trí trung tâm buôn bán.

Một ngày chạy đôn chạy đáo như vậy, trên đường trở về Điền Chính Quốc đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, sắp đến nơi thì anh bị tiếng đóng mở cửa xe đánh thức.

Hạng Hoành mới hút thuốc xong lên xe thì thấy anh đã thức, cậu giải thích: “Chưa tới đâu, đang ở trạm dịch vụ đó. Xe hết xăng nên đang chờ đổ, anh muốn xuống xe nghỉ ngơi chút không?”

Hồi trước cậu ta đã học qua một khóa khi còn làm dịch vụ đưa đón, không thể nói thẳng ra là ‘đi vệ sinh’ mà phải nói là ‘nghỉ ngơi’, đặc biệt là đối với các ngôi sao nữ. Bây giờ cậu đã có công việc ổn định, luật sư Mạnh và luật sư Lưu cũng không để ý như vậy nên Hạng Hoành đã quên mất điều này, nhưng khi nói chuyện với ông chủ Điền thì anh lại vô thức chú ý như vậy.

“Không cần đâu.” Điền Chính Quốc lắc đầu: “Còn bao lâu nữa?”

Hạng Hoành nhấn ga, chậm rãi lái xe ra khỏi trạm dịch vụ: “Sắp tới rồi, khoảng mười cây số nữa là tới trạm thu phí, đi hết cao tốc, băng qua một cây cầu, sau đó đi đường Hồ Đông thêm mấy phút là đến toà nhà Lão Ngân.”

Điền Chính Quốc gật đầu rồi mở điện thoại. Kim Thái Hanh gửi mấy tin nhắn cho anh nhưng anh chưa đọc, anh định gọi điện thoại cho người ta. Anh vốn muốn gọi thường nhưng ngón tay lại bấm vào nút gọi video.

Luật sư Mạnh bắt máy rất nhanh, nhìn quanh thì có vẻ anh còn đang ở công ty luật.

“Anh đang tăng ca ạ?”

“Ừ.” Kim Thái Hanh liếc đồng hồ: “Chắc em đang về.”

Điền Chính Quốc nhìn ghế lái trước mặt, nói: “Anh đợi em đi, em ghé công ty luật rồi về chung luôn.”

Nếu không sử dụng xe vào sáng hôm sau thì tài xế phải lái về công ty luật, Hạng Hoành cũng vừa than thở rằng nếu đưa anh về rồi lại ghé công ty luật để gửi xe thì có vẻ hơi phiền phức.

Hạng Hoành liếc nhìn kính chiếu hậu nhưng không ngắt lời.

“Vậy anh đợi em.” Kim Thái Hanh nói tăng ca nhưng trông anh rất rảnh rỗi, anh cũng không gấp cúp điện thoại: “A Quốc, anh không thấy em rõ lắm.”

Điền Chính Quốc ngồi trong xe không bật đèn, trên đường cao tốc Tây Phủ có đèn đường, đèn từ bên ngoài chiếu vào trong video thật sự không rõ lắm. Vì vậy anh ngẩng đầu và mò mẫm công tắc bật đèn trần xe ở phía sau.

Bây giờ nhìn rõ, ánh đèn vàng ấm áp tạo cho Điền Chính Quốc cảm giác bông mềm khiến người ta chỉ muốn ôm lấy anh. Kim Thái Hanh nhìn anh một lúc rồi nói: “Lúc ra ngoài em có quên gì không?”

“Cái gì?” Điền Chính Quốc hơi ngạc nhiên, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: “Dạ không.”

Anh đi chuyến này không qua đêm ở ngoài mà chỉ kí hợp đồng rồi về nên anh mang giấy tờ và tiền, sạc điện thoại còn không cần. Điền Chính Quốc thực sự bối rối, cả ngày hôm nay anh không cảm thấy mình thiếu thứ gì, nếu có quên gì thì hẳn là vật đó cũng không cần thiết.

Thế mà Kim Thái Hanh lại chỉ vào khoé môi mình.

Điền Chính Quốc vô thức nhìn về phía trước và không dám nói thật rằng lúc trước khi đi anh cũng đã nghĩ đến việc này. Tuy nhiên, khi đó Hạng Hoành đã tới và sẵn sàng lên đường, anh lại ngại làm mấy hành động thân mật trước mặt người khác nên đành tiếc nuối đánh bay ý nghĩ này.

Lúc đó anh ngại, bây giờ hôn qua màn hình cũng không được nên anh hỏi ngược lại: “Sao không phải là anh quên chứ?”

“Em nói đúng, về đi rồi bù sau.”

Điền Chính Quốc nghi ngờ anh cố ý hỏi, sau đó luật sư Kim lại nói một câu không liên quan: “Hạng Hoành nói em đi mua kẹo hả?”

Điền Chính Quốc đáp rồi cho anh xem cái túi bên cạnh.

Anh mua kẹo ở trung tâm thương mại. Trong suy nghĩ của Điền Chính Quốc. Phần lớn cửa hàng bánh kẹo đều có liên quan đến đám cưới, chi phí mở cửa hàng này ở trung tâm thương mại cao hơn nhiều nên giá bán nhỉnh hơn, gói kẹo thì trông đẹp vô cùng.

Kẹo đủ hương vị khác được bọc trong lớp giấy kính trong suốt, Kim Thái Hanh nói: “Trông ngon vậy, em ăn thử chưa?”

“Dạ chưa.” Kẹo còn nguyên trong túi và chưa được mở.

Điền Chính Quốc chợt nghĩ ra điều gì đó, hình như anh biết ý của Kim Thái Hanh, anh còn biết tại sao người ta lại nhắc đến chuyện này. Luật sư Kim trước giờ không phải người làm việc không có mục đích.

Anh nhìn vào camera và không nói gì.

Kim Thái Hanh bật cười, giọng nói phát ra từ điện thoại cuốn hút như truyền điện vào lỗ tai, Điền Chính Quốc ngồi thẳng dậy, ấn nút âm lượng ở mức nhỏ nhất.

“Thử đi.” Luật sư Kim cười, giọng nói có chút quyến rũ.

Điền Chính Quốc bóc một viên kẹo ăn thử dưới ánh mắt chăm chú của anh. Anh ăn thật chậm, Hạng Hoành lại biết chọn đường, kẹo trong miệng ăn vừa tan hết là bọn họ cũng vừa đi hết cao tốc và về đến công ty luật.

Điền Chính Quốc không nhớ liệu anh có thích đồ ngọt khi anh bằng tuổi Vân Vân bây giờ hay không, nhưng chắc chắn là từ khi trưởng thành anh rất ít khi ăn kẹo. Tuy nhiên, kể từ khi ăn một viên kẹo với luật sư Kim trong phòng ngủ ngày hôm đó, Điền Chính Quốc như mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, đi một bước là không thể quay đầu.

Luật sư Kim nói rằng ăn một viên kẹo để thêm một chút ký ức ngọt ngào vào nụ hôn đầu, nhưng thực tế với Điền Chính Quốc thì ngược lại. Sau đó, anh thường xuyên đi mua kẹo bỏ trong cửa hàng, trong nhà, và cả trên ô tô. Anh mua đủ loại hương vị, vốn dĩ anh thích vị dâu nhưng luật sư Kim có khả năng khiến anh mê mẩn mọi vị kẹo trái cây.

Kim Thái Hanh sẽ đoán xem viên kẹo anh vừa ăn có vị gì.

Về phần đoán như thế nào…

Cửa vừa đóng lại, luật sư Kim đã đích thân tới ‘ăn kẹo’. Nếm xong, anh nhích ra một chút, dùng ngón tay cái lau khóe miệng Điền Chính Quốc và ngắm nhìn vẻ mặt của chồng mình. Anh hỏi: “Kẹo dâu hả?”

“Dạ không.” Chẳng những không phải mà còn sai bét, dâu với cam thì sao mà nhầm được nhỉ? Điền Chính Quốc nghi ngờ anh ta cố ý, anh chống tay lên tủ giày phía sau, toan đứng dậy.

Bây giờ họ đang ở lối vào phía sau nhà. Lối vào hơi thấp xuống và thông với gara, phía trên có cầu thang nên không gian khá rộng rãi. Kim Thái Hanh chen một chân vào giữa h.ai chân Điền Chính Quốc, hai tay chống hai bên người anh. Điền Chính Quốc hoàn toàn bị anh giam giữ, anh có thể thoát ra được nhưng đây là tán tỉnh chứ không phải đánh nhau. Đọc thê𝘮 các chương 𝘮ới tại ﹎ 𝐓 𝑟U𝘮𝐓𝑟uyện.vn ﹎

Luật sư Kim áp trán vào hắn, không hề giả nai nữa: “Hôn cái nữa nhé?”

Điền Chính Quốc thực sự hơi ngại hôn tiếp vì anh đỡ không nổi, hai người đều là lần đầu thì tại sao Kim Thái Hanh lại lắm chiêu trò như vậy? Điền Chính Quốc hỏi: “Anh chưa bao giờ hẹn hò thật hả?”

“Anh nói rồi, anh sống hơn ba mươi năm chỉ thấy có mỗi em hợp.” Kim Thái Hanh đưa tay sờ lên dái tai đỏ bừng của Điền Chính Quốc, hỏi: “Anh có thể hiểu em đang khen kĩ thuật hôn của anh tốt không?”

Kĩ thuật hôn của luật sư Kim thật sự rất tốt, mỗi nụ hôn đều khiên Điền Chính Quốc như lên mây. Anh vừa mới suy nghĩ về sự tương quan giữa kinh nghiệm và kĩ thuật thì một giây sau anh đã chìm đắm trong nụ hôn dài, không biết từ lúc nào đã có một bàn tay đặt lên eo anh.

Bàn tay này, bàn tay này… Phải nói thế nào đây?

Anh không di chuyển, cũng không đứng yên, bàn tay anh xuyên qua lớp vải mỏng áp sát vào lưng dưới của Điền Chính Quốc. Năm ngón tay chậm rãi khép vào nhau, lòng bàn tay nóng như lửa đốt vừa giống như đang giữ chặt, vừa giống như đang vuốt ve, cảm giác vô cùng khêu gợi.

Điền Chính Quốc được Kim Thái Hanh ôm chặt trong lòng buộc phải ngẩng đầu lên. Hông áp vào nhau khiên cả hai đều có thể cảm nhận được sự rung động của đối phương.

Đến mức này thì nên dừng lại, thế nhưng hôm nay Kim Thái Hanh không dừng lại mà còn đi xa hơn. Sau khi kết thúc nụ hôn này, cả hai người đều có chút xấu hổ.

Trong ánh sáng lờ mờ, luật sư Kim vòng tay ôm lấy Điền Chính Quốc, thấp giọng gọi tên anh: “A Quốc à.”

Tim Điền Chính Quốc đập rất nhanh, Kim Thái Hanh xuống tay khá Kim bạo nên môi lưỡi anh có chút tê dại, từ eo đến sau gáy và trên cổ dường như có hơi nóng. Anh dựa vào tủ giày, một chân co lại và hơi khụy xuống, trông Kim Thái Hanh cứ như yêu tinh muốn rút cạn hơi thở của anh.

Kim Thái Hanh kêu hai tiếng anh mới lười biếng đáp: “Dạ?”

“Kẹo ngày hôm nay có vị giống kẹo hôm trước ăn ở nhà.”

Điền Chính Quốc lúc này mới biết thì ra hôm đó anh ăn kẹo vị cam chứ không phải vị dâu. Hoá ra người ta thật sự có thể nhầm lẫn giữa vị cam và vị dâu.

Mình có lời muốn nói: Trời ơi, không biết mọi người lúc đọc sao chứ mình vừa edit vừa cười tủm tỉm vì cute quá =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #vui#về