Chap 11: Vì người
Chap 11: Vì người
Author: Yên Ninh
Beta: Như Ngọc
1.
Đêm thâu những giọt nến chảy dài, đôi mắt đau đáu, lòng người như tơ rối. Hàn Diệp vén chăn thoa cao dược lên những vết roi hình dữ tợn. Da thịt vốn non mềm trắng sữa như dương chi bạch ngọc giờ chằng chịt vết lằn như huyết ngọc, đỏ thẫm đến ghê người. Hắn còn không rõ sự cứng cỏi tận cốt tủy của Cơ Phát sao? Y là một thanh cốt kiếm, há biết khom lưng cúi đầu.
"Hoàng tẩu, người nghĩ làm vậy cô vương sẽ đau lòng sao?" Người đang sốt mê man trên giường rên rỉ, cao thuốc chạm vào vết thương hở khiến y dù trong cơn mộng cũng đau đớn khôn cùng. Động tác trên tay Hàn Diệp vốn đã rất nhẹ giờ càng cẩn trọng từng ly từng tí. Hắn không màng đến bên dưới còn rất nhiều thái y và nội thị đang quỳ mà vén tóc cúi xuống, vừa thoa thuốc vừa thổi.
"Người thắng rồi."
"Truyền lệnh xuống để Tôn Trí Nghiên đưa Bá Ấp Khảo trở về Phong Ấp. Đời này không được bước vào Triều Ca nửa bước."
"Những kẻ thực thi trượng hình với Cơ phu nhân hôm nay phế đi hai tay."
Cơ Phát, tẩu vì bảo vệ người trong lòng mà không tiếc chịu nhục hình. Người còn dám mắng cô điên trước mặt bách quan, cô điên không lẽ người tỉnh? Kẻ tàn phế kia là huynh trưởng của người, người yêu hắn không phải cũng là loạn luân ư? Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, đều vừa điên vừa tiện.
2.
Bách hóa Tứ Hải nằm trong quần thể khách sạn Chi Tử Hoa thiên đường mua sắm, là sản nghiệp sinh lợi nhất của tập đoàn. Trương Mẫn mân mê ly hồng trà sữa ấm trong tay, đôi mắt y đau đáu tham luyến như muốn nhào vào xé toạc cần cổ ưu mỹ như thiên nga của nam nhân đang ngồi đối diện, bỏ mặc Personal shopper của mình đang ở bên cạnh thao thao bất tuyệt về ưu khuyết của những bộ lễ phục định chế cao cấp mà y sẽ dùng trong lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn.
"Ngậm miệng em lại, coi chừng ruồi bay vào bây giờ." Triển Chiêu bỏ kính xuống ghét bỏ mà liếc xéo Trương Mẫn, "Chết tâm đi, bằng vào em là không có khả năng."
"Không thử sao biết chứ?" Trương-badboiz-Mẫn đưa ngón trỏ của mình nhẹ nâng chiếc cằm chẻ của Triển Chiêu, "Không chừng sau khi cùng em một lần anh lại ghét bỏ tiểu lão hổ đầu đá nhà mình luôn đấy."
Chát!!!
Triển Chiêu đập một phát lên tay Trương Mẫn, đau điếng.
"Bớt nói xàm, tôi và con chuột kia không đội trời chung."
"Xì, vậy thì anh quen em đi."
"Tôi không muốn trở thành chiến lợi phẩm trong hành trình lãng du của em."
"Anh gật một cái em liền dọn sạch sẽ cả hậu cung oanh yến kia, lầu son gác tía chỉ mình anh."
"Tin tôi phân liệt em để em cởi truồng chạy một vòng quanh khách sạn không?" Đôi mắt đen thẫm như hắc diệu thạch của Triển Chiêu nheo lại, anh búng tay một cái, thành công dọa cho Trương Mẫn nhảy dựng lên.
"Sư huynh tha cho em, em biết sai rồi!" Trương Mẫn chắp tay xoa xoa bày ra vẻ mặt đáng thương manh moe.
"Mẫn Mẫn."
Tiếng người đàn ông trầm ấm lưu luyến, đôi mắt ẩn ẩn nhu tình. Chỉ là qua thấu kính chiếu yêu của tiến sĩ Triển, một tiếng gọi phô trương sự thân quen dằn mặt oanh yến kia đã đủ bóc trần sự giả dối của hắn. Lại một kẻ mắc vào lưới tình của tên hoa hoa công tử Trương Mẫn.
Lục Vi Tầm bước đến bên cạnh Trương Mẫn, cũng tiện nhìn rõ mặt yêu tinh đang hớp hồn y. Không nhìn còn đỡ, nhìn rồi liền mất khống chế sa sầm nét mặt. Tử Vi đế quân, đế tinh soi chiếu chân mệnh minh quân, sau khi Vũ Đế đăng cơ thì đã trải qua thiên kiếp trở về Trung Thiên Bắc Cực. Vì sao lần này anh ta lại hạ phàm một lần nữa? Chẳng lẽ vì Cơ Phát ứng kiếp ư?
Khốn kiếp, tất cả các ngươi đều muốn chia cắt chúng ta.
"Anh Lục à, tròng mắt anh sắp rớt ra rồi kìa, chưa thấy mỹ nhân bao giờ sao?" Giọng Trương Mẫn chua lè. Y biết Triển Chiêu đẹp, không đẹp làm sao có thể khiến y nhớ mãi không quên được. Nhưng cái nhìn chòng chọc như muốn lột sạch anh ấy ra của Lục Vi Tầm khiến y bức bối khó chịu. Hắn thật là khiếm nhã.
"Chào anh, tôi họ Lục." Lục Vi Tầm đưa tay ra muốn bắt tay với Triển Chiêu, phải biết kẻ địch là ai mới có thể lên kế hoạch ứng phó được. Thánh thần tiên phật gì mà nhảy vào luân hồi nhập thế thì cũng chỉ là người phàm, chịu chi phối của nhân quả. Hắn có ký ức tiền kiếp, còn sợ không nắm được đằng chuôi sao?
"Bắt cái gì mà bắt!" Trương Mẫn chồm người lên chắn giữa hai người, "Anh đừng lợi dụng mà ăn đậu hũ của Chiêu ca."
"Đóa hoa đào này thú vị phết." Triển Chiêu nhoẻn miệng cười, Trương Mẫn cũng có ngày để ý đến một người quả là hiếm lạ. Anh đẩy cái đầu kiwi của Trương Mẫn qua một bên rồi vươn bàn tay xinh đẹp của mình ra, "Triển Chiêu, rất vui vì gặp gỡ."
Cái đuôi của hắc miêu vì phấn khích mà dựng ngược. Củ cải hoa tâm Trương Mẫn gặp khắc tinh rồi. Diệu nhân, mỹ nhân đang bắt tay với anh nhất định là diệu nhân!
3.
Xe dừng lại trước cửa tòa nhà dạy học của đại học cảnh sát. Trương Mẫn bước xuống xe mở cửa giúp Triển Chiêu, thay anh bê chồng sách tham khảo nặng trịch.
"Có muốn hỏi gì không?" Triển đại gia một tay đút túi quần một tay cầm ly cacao nóng, với anh việc để Trương tổng cao cao tại thượng phục vụ đã trở thành điều hiển nhiên.
"Anh thích kiểu người như họ Lục à?" Trương Mẫn bị chập mạch hỏi một câu ngố không thể tả.
"Tiểu Mẫn, em ghen vì tôi hay vì hắn ta?"
"Dĩ nhiên vì anh rồi, em theo đuổi anh lâu thế kia mà!" Quả kiwi nào đó như mèo bị dẫm phải đuôi phản ứng kịch liệt.
"Phản ứng chột dạ thế này, em tự thuyết phục bản thân trước đi." Triển Chiêu búng tay một cái, "Tình cảm của em không cần phải phô bày chứng minh cho bất kỳ ai cả."
"Em mới không có."
"Tùy em thôi. Tôi chỉ muốn nhắc nhở em đừng đùa giỡn với tình cảm của họ Lục, em chơi không lại đâu. Em là thợ săn thiện chiến nhưng hắn ta lại là loài dã thú bất kham."
"Mèo chết, cậu dám vứt lão tử ở chỗ đại ca ăn chửi một mình?!" Vóc dáng Bạch Ngọc Đường cân xứng săn chắc, là cái giá treo đồ bẩm sinh, đã thế hắn còn thích mặc đồ trắng cho nên thoạt nhìn quá sạch, mặt mũi còn sáng sủa tạo cho người ta cái cảm giác hắn là một thư sinh văn nhã. Nhưng tất cả chỉ là lừa người, tiểu lão hổ này là động vật nguy hiểm chết người cần bị xích lại.
"Im mồm, Chuột thối mau cút, ai cho cậu đến trường của tôi!" Triển Chiêu gào lên.
Thế rồi hai kẻ tử địch chuột và mèo lao vào cắn nhau, vờn qua vờn lại bỏ quên luôn sự tồn tại của Trương Mẫn. May là y đã quá quen với việc này rồi. Từ nhỏ y đã không thể cướp được sự chú ý của Chiêu ca.
Trương Mẫn đặt chồng sách của Triển Chiêu lên chiếc ghế sắt gần đó. Việc lao động chân tay này có người khác lo rồi, không tới lượt bóng đèn như y. Trương Mẫn xoay người rời đi.
- Có thể ở cạnh người mình yêu thời thanh xuân ngây ngô đến bách niên giai lão, thật sự hạnh phúc đến nhường nào. -
Thật hâm mộ cũng thật ghen tỵ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com