Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: MỸ NHÂN NHƯ HỌA*

Chap 2: MỸ NHÂN NHƯ HỌA*


Author: Yên Ninh


Beta: Như Ngọc



1.
Bụi trần lắng đọng theo năm tháng. Thời gian làm phai màu tóc mai người. Đốt chút hương trầm vấn chuyện quá khứ. Sử sách chép bởi tay kẻ thắng, hỏi rằng trong đó mấy phần thật giả. Công tội kiêu hùng đều chôn vùi trong vài trang giấy rách, chỉ có tình ý giấu nơi đáy tim cùng ta luân hồi sinh diệt. Vì nợ người một khắc chẳng dám quên.
Hàn Diệp mười ba tuổi chỉ vì một bóng hồng y trong đại tuyết mà nhất kiến khuynh tâm. Một bóng hồng y hủy đi cả triều đại, hại chết ba vị đế vương. Đóa bỉ ngạn bên bờ Vong Xuyên mà Hàn Diệp dùng cả sinh mạng để chiếm đoạt.


“Thái tử, người lại lười biếng rồi.” Nam nhân mặc một thân bối khâm màu lam thẫm với cổ áo thẳng khoe trọn chiếc cổ thiên nga ưu mỹ. Y dùng sáo ngọc đánh lên tay thiếu niên như trừng phạt.


“Hoàng tẩu, ta lớn rồi, người đừng đánh tay ta nữa! Mất mặt.” Tiểu Thái tử mặc chính phục màu trăng non uy nghiêm, phối với biểu cảm của ông cụ của hắn cực kỳ đáng yêu. Cơ Phát nhịn không được đưa tay xoa nắn khuôn mặt mềm mại trêu chọc.


“Ta thích đánh đấy, đệ làm gì được ta nào?”


“Ta... ta... ta là Thái tử, tẩu không được đánh ta.”


“Ta là hoàng tẩu của người, là đương kim hoàng hậu. Luận về bối phận hay vai vế ta đều có thể đánh người, tiểu Thái tử.”


Lục Vi Tầm từ trong cơn mê tỉnh lại. Hắn ngoi lên khỏi mặt nước, tựa vào thành bể khó khăn hô hấp. Một năm ở Đông Cung khi đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Hàn Diệp, cũng là chút vị ngọt mà hắn dùng tàn hồn che chở qua chín kiếp luân hồi. Chút ngọt ngào vụn vặt trong quá khứ như ly rượu độc bỏng rát mà hắn vui vẻ uống cạn. Vì còn đau chính là còn nhớ.


“Tiên sinh, ngài có điện thoại.” Giọng nói của quản gia cắt đứt suy nghĩ miên man của Lục Vi Tầm.


“Ai?”


“Người nọ xưng là thư ký của Trương Mẫn tiên sinh, chủ sở hữu của tập đoàn khách sạn Chi Tử Hoa.”


“Không gặp.” Lục Vi Tầm nhấm nháp ly Armagnac với biểu tình đắc ý với trò chơi khăm của mình. “Nói anh ta nếu muốn thương lượng thì ông chủ anh ta trực tiếp đến gặp tôi.”


“Vâng.”


“Ông ra ngoài chuẩn bị xe đi. Lát nữa tôi sẽ tới Paradoxe.”


“Vậy tiên sinh muốn đến dùng bữa hay dự một buổi đánh giá chính thức? Để tôi còn chuẩn bị quần áo cho ngài.”


“Một cuộc gặp tư hữu thôi, ông không cần phải chuẩn bị quần áo cho tôi.”


“Tôi đã hiểu, thưa tiên sinh.”


2.
Trương Mẫn mua tửu trang vì chai Cheval Blanc 1947 thuộc quyền sở hữu của ông chủ tửu trang, đến khi ký hợp đồng kiểm đếm tài sản đi kèm thì mới ngã ngửa. Trong di chúc, vị chủ nhân mới qua đời đã mang chai rượu đó tách khỏi di sản, giao cho một chuyên gia giám định rượu nào đó. Trương Mẫn cáu tiết bỏ đi vứt lại hợp đồng cho cấp dưới giải quyết. Tổ trác rồi. Tửu trang không có chai rượu kia thì trong mắt y chả có giá trị gì sất!


“Các người giải quyết xong trò hề này rồi về nước tự đến phòng kế toán trừ lương đi.”
Thư ký Mã bất lực trước ánh mắt cầu cứu của đồng nghiệp lon ton chạy theo boss nhà mình. Mạng nhỏ của anh sắp không giữ được rồi, hơi sức đâu mà cứu bọn họ?


“Boss, anh đi đâu để tôi đưa anh đi.”


“Đi kiếm người lăn giường.” Trương Mẫn khinh bỉ liếc nhìn thư ký mình một lượt, “Mặt hàng như cậu không phải gu tôi. Cậu tìm cách liên hệ với tên chuyên gia kia đi. Chai rượu kia tôi nhất định phải có.”


“Boss, tôi có thể hỏi anh định làm gì với chai rượu kia không?”


“Để nấu món gà marengo.”


“Hả?” Mang chai rượu gần $400 000 đi nấu gà? Thư ký Mã giật thót người hỏi lại, “Boss, anh lại đùa tôi rồi.”


“Đùa cậu làm quái gì?” Trương Mẫn vò quả đầu kiwi của mình hằn học đáp, “Vốn muốn nhấm nháp nó với một mỹ nhân nào đó nhưng nó hành tôi đến cộc rồi. Giờ chỉ mang nó đi hầm gà mới xả được cơn tức trong lòng tôi.”


Tư tưởng của người có tiền thư ký Mã không hiểu nổi. Tư tưởng của người vừa có tiền vừa điên như boss nhà mình anh càng không get nổi!



3.
Nhà hàng Paradoxe ngoài các món ăn đỉnh cấp thế giới thì còn có một hầm rượu trứ danh. Trong hầm rượu này có hằng hà sa số những chai rượu nổi tiếng, có cả kệ trưng bày những chai rượu quý hiếm của chủ nhà hàng. Người có thể bước vào hầm rượu này không phú thì quý.


Bartender rót một ly nước lọc đẩy về phía Lục Vi Tầm. Nếu người thanh niên Á Đông này không đi cùng ông chủ thì cậu đã gọi bảo an mời người ra ngoài rồi. Jean, ông chủ của Paradoxe là một người đàn ông Pháp tiêu chuẩn lịch thiệp và quyến rũ. Hắn với Lục Vi Tầm có thể xem là thâm giao. Nhìn ly nước lọc trong tay hắn, Jean liền nghi hoặc hỏi, “Sao lại uống nước khoáng?”


“Mùi trên người y quá nồng, át hết mùi vị của rượu rồi.” Lục Vi Tầm lạnh lùng nhìn bartender, “Loại tay mơ này vì sao trà trộn vào đây được vậy?”


“Cậu đã bị sa thải.” Jean vẫn cười rất ngọt ngào nhưng khiến viên bartender và quản lý rét run. “Lix à, nếu lần sau tôi còn thấy loại rác này ở hầm rượu của tôi thì ông cũng cuốn gói biến đi.”


“Tôi xin lỗi ông chủ, sẽ không có lần sau.” Quản lý hầm rượu cúi thấp người nhận lỗi.


“Ông chủ, tôi vì sao bị đuổi việc? Tôi có làm gì gây lỗi đâu.” Viên bartender lớn giọng xông về phía Lục Vi Tầm, “Mày biết cái quái gì về rượu mà phát ngôn lung tung!”


“Anh dùng nước hoa có hương bạch đàn quá nồng, ám lên ly uống sẽ khiến mùi rượu như bị nhiễm lưu huỳnh hoặc vi sinh vật.” Lục Vi Tầm hôm nay tốt tính giải thích, “Một trong những quy định cơ bản của hầm rượu chính là nhân viên không được sử dụng nước hoa hoặc các sản phẩm tạo mùi. Nói anh tay mơ chính là xúc phạm họ rồi.”


Bảo an tiến vào cưỡng chế mang bartender kia ra ngoài. Jean để quản lý đi xin lỗi từng khách nhân bị ảnh hưởng.


“Ôi, là ai mắt mù dám chọc giận Lục tiên sinh thế?” Người tới có một mái tóc dài uốn lượn cột cao, cả người toát ra phong vận kiều mỹ khó tả. Y bước vào quầy bar tiếp nhận vị trí bartender, “Puszta nhé?”


“Anh lại bị yêu tinh nào dụ dỗ mà mất tăm nãy giờ vậy Ed?” Jean đá mắt, “Mau vớt vát lại mặt mũi của chúng ta đi.”


“Ở bàn trong góc có một mỹ nhân phương Đông đang tuyển bạn giường. Tôi cũng chạy đến góp vui.” Ed chống cằm bày ra biểu tình tiếc nuối, “Nhưng bị loại từ vòng gửi xe rồi.”


“Người đẹp như anh còn bị loại thì người đó đêm nay xem ra phải phòng không chiếc bóng rồi.”


“Đến khổ, gu của người ta là tiểu mỹ thụ thanh thuần. Như tôi người ta chê là quá phóng đãng, hoa cúc đen.”


“Lạy chúa, cái miệng này của anh cái gì cũng dám nói.” Jean bật cười vỗ vai Lục Vi Tầm, “Lục, hay cậu lên đi ngắt đóa hoa kiêu ngạo kia xuống đi.”


“Không có hứng thú.” Lục Vi Tầm nhấp một ngụm Puszta hất tay của Jean ra. Hắn đối với khẩu vị của bản thân rất khó tính. Như rượu chẳng hạn, chỉ có một số ít bartender hàng đầu như Ed có thể làm vừa lòng hắn. Còn người... mãi mãi chỉ có một người kia mới khiến hắn động tâm.


“Đáng tiếc ghê.” Ed tặc lưỡi, “Chàng trai tên Zhang Wei kia quả thật rất tươi ngon nhé.”


“Anh nói người đó tên gì?” Bàn tay to lớn dày rộng túm lấy cổ áo Ed. Đôi mắt của Lục Vi Tầm như có ánh lửa tóe ra, “Người đó tên gì?”


“Zhang Wei.” Ed từ trong túi áo lấy ra một tấm danh thiếp, “Anh ta do Ôtto giới thiệu nên khi vào cửa có đưa cho quản lý tấm danh thiếp này.”


Lục Vi Tầm giật lấy danh thiếp bóp nát trong tay. Hắn đi về phía góc phòng. Vừa đi hắn vừa tự nhủ ‘Trương Mẫn, tốt nhất không phải là em’.


“Ê, ê đây là gì vậy? Chính thất bắt ghen hả?” Quần chúng ăn dưa Jean háo hức khua tay múa chân.


“Ù uôi, Lục nổi điên kìa. Cậu ta không phải nổi tiếng là tảng băng vô cảm sao?” Ed bất ngờ tới không thể khép miệng.


4.
Ở chiếc bàn trong góc, hai nam nhân đang tựa đầu vào nhau thì thầm gì đó. Bàn tay của nam nhân đầu đinh ở bên eo thanh niên tóc nâu vuốt ve tán tỉnh. Lục Vi Tầm lúc này rất muốn giết người. Nhưng bây giờ không phải thời đại trước, không thể dễ dàng giết ai đó được. Hắn dùng hết sự bình tĩnh vài ngàn năm tích góp khiến cho gương mặt mình bình tĩnh nhu hòa. Sau đó hắn lấy ly rượu mà phục vụ đang bê tới, đi về phía bàn.


“Tiên sinh, tôi mời anh một ly được chứ?”


Trương Mẫn vốn không vừa ý lắm với người mình đang ôm, nhưng cần phát tiết nên định bụng ăn tạm. Giờ nhìn mỹ nhân diện quan như ngọc, cốt cách thanh tao trước mặt y liền quay xe. Buông người trong ngực ra, y đứng lên nở nụ cười thân sĩ.
“Dĩ nhiên, nếu anh không chê chúng ta cùng nhau tâm sự đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com