Chap 4: ANH ĐÈ TÔI ĐAU (H)
Chap 4: ANH ĐÈ TÔI ĐAU (H)
Author: Yên Ninh
Beta: Như Ngọc
1.
Từng xem người là nhà, là nơi ta nương náu một kiếp bi thương. Nhưng rồi chính tay người khiến ta nước mất nhà tan, cũng chính tay người một kiếm giết chết ta. Từng dựa vào hận người để kiên cường sống tiếp. Từng vì chấp niệm với người mà trở thành cô hồn dã quỷ. Cơ Khảo, người dùng một thân công đức chặt đứt tình duyên với ta, Hàn Diệp ta lại dùng mệnh cách đế vương đổi chín kiếp luân hồi cùng người dây dưa.
Lục Vi Tầm chậm rãi gỡ bỏ từng chiếc nút áo. Hắn một khắc cũng chưa từng rời mắt khỏi thân thể ướt sũng mê người trên giường. Nam nhân này chẳng cần làm gì cũng khiến hắn trầm mê, như kẻ nghiện gục ngã dưới đóa anh túc. Trương Mẫn nằm ngửa trên giường lớn. Đôi chân dài thẳng tắp trần trụi nâng lên đặt ở ngay đũng quần đang nhô cao, y dùng đầu ngón chân nhu niết trêu đùa.
"Cứng phết. Nhưng không biết có nên cơm cháo gì không?" Đôi mắt to tròn chớp động tinh nghịch như mèo. Trương Mẫn đưa một ngón tay của mình vào miệng, mô phỏng động tác tính giao ra vào. Sau đó y hếch hàm khiêu khích, "Hay để tôi thượng anh đi? Nằm một chỗ hưởng thụ vẫn thoải mái hơn nhiều."
Chấp niệm đè hắn thật sâu sắc, Lục Vi Tầm nhớ tới những chuyện xưa cũ không nhịn được cười ra tiếng. Hắn mở ra hai chân Trương Mẫn rồi chen vào giữa. Đôi chân rắn chắn khóa chặt đùi y, bàn tay to lớn hữu lực túm lấy tay y khóa lên đỉnh đầu. Cả cơ thể hắn trong phút chốc bao trùm lên Trương Mẫn.
"Lần đầu không nên ‘cưỡi’, sẽ bị thương đó bảo bối." Đầu lưỡi ướt át liếm lên vành tai Trương Mẫn, đến thùy châu và nốt ruồi phía sau tai. Tiếng nói trầm ấm như thôi miên dẫn dắt, "Đêm đầu tiên của kiếp này tôi không muốn làm em sợ. Bảo ngoan, đừng chọc giận tôi."
Đôi mắt phượng lóe lên tia tàn nhẫn rồi tan biến, Lục Vi Tầm trả tự do cho đôi tay Trương Mẫn. Môi hắn dời xuống nơi trái táo Adam đang nhấp nhô di chuyển. Cắn. Dấu răng sâu hoắc bén nhọn.
"Đau, anh là chó hả!" Trương Mẫn miệng kêu đau nhưng dương vật vừa mới phát tiết lại bắt đầu giương cờ.
Nơi yếu hại ở cổ thật sự rỉ ra chút máu tươi, đầu lưỡi của Lục Vi Tầm chực chờ cuỗm lấy. Nếm. Tanh ngọt. Thật hài lòng. Hắn liếm láp nơi miệng vết thương. Đầu lưỡi đảo quanh trái táo ngậm, mút, hấp duyện, đến khi từng cánh hoa đỏ phớt nổi lên mới không đành lòng rời đi. Xương quai xanh tinh xảo, bỏ qua. Hắn đợi không nổi chạy đến chỗ hai nụ hồng chúm chím bị đánh đến sưng đỏ. Ngón tay vờn quanh viền núm, phác họa cảnh sắc tươi đẹp nơi đó. Móng tay khảy lên nụ hoa. Cả cơ thể Trương Mẫn run bật lên. Lục Vi Tầm miệng đắng lưỡi khô cúi đầu ngậm lấy nụ hoa. Như muốn hút ra mật ngọt từ đó để giải khát.
"Không có sữa, ghét thật." Lục Vi Tầm rướn người rúc vào hõm cổ Trương Mẫn. Mái tóc đen mềm cọ xát khiến y ngứa ngáy né tránh, "Nụ hoa còn bé anh không chấp nó. Nhưng còn đóa hoa bên dưới thì sao nhỉ?"
Ngón tay vuốt dọc một đường từ vòm ngực đến cơ bụng săn chắc, tuyến nhân ngư ưu mỹ. Đẩy ra đôi chân đang cuốn bên hông, bàn tay mang theo vết chai mơn trớn vùng đùi trong non mềm. Bất ngờ hắn nắm lấy cẳng chân Trương Mẫn ép y mở rộng cơ thể. Đóa hoa đang khép mình run rẩy bại lộ trước mặt hắn. Hồng phớt xinh đẹp, non nớt dụ hoặc.
"Hé miệng." Lục Vi Tầm kéo thân thể đang thất thần của Trương Mẫn lên để y ngồi trên đùi mình. Ngón tay hắn vói vào trong miệng y khuấy đảo, ép ra thóa dịch, thấm ướt sau đó lần mò đến đóa hoa kia. Chậm rãi đi vào. Chỉ ngoáy vài cái liền ướt.
"Ướt thành cái dạng này..." Hắn thổi khí vào lỗ tai Trương Mẫn, hơi thở nóng rực đầy tính xâm lược, "...em còn muốn thượng ai?"
"Đệch, ông đây không ướt." Trương Mẫn ngập trong khoái cảm đến mức nghi ngờ nhân sinh. Trước kia y thật sự chơi sai cách sao? Thượng hết mỹ nhân thiên hạ cũng không sướng bằng lúc này. Điên nhất là tên kia mới dùng ngón tay chơi huyệt chứ chưa hề chân chính tiến vào.
"Thế đây là gì?" Lục Vi Tầm đưa ba ngón tay ướt nhẹp bị huyệt động ngâm mềm lên môi. Đầu lưỡi hắn liếm chất lỏng kia sau đó hôn Trương Mẫn, "Nước của em đó. Thơm ngọt như đào chín."
Huyệt động mềm xốp có thể chứa ba ngón tay là lúc cái thứ hung khí dưới háng Lục Vi Tầm cũng đã đến cực hạn. Hắn lật úp Trương Mẫn áp xuống giường, cả cơ thể bao trùm y khống chế. Dương vật cương cứng đặt ở khe mông một đường xuyên thẳng. Tàn nhẫn dứt khoát một phát lút cán. Tay hắn vòng qua vai y ép chặt, bàn tay bịt kín miệng y. Chân hắn khóa chặt chân y không cho y chạy trốn. Trương Mẫn chỉ có thể giương mông đón nhận từng cú thúc sâu nặng nề. Y ú ớ rên rỉ, vùng vẫy. Dương vật bị đè ép ma sát với chăn đệm. Đau, đau tới sướng điên. Khoái cảm chồng chất khiến Trương Mẫn sợ hãi răng nanh cắn phập vào bàn tay đang bịt miệng mình. Mùi máu tanh tràn ra kích thích.
"Dã miêu." Lục Vi Tầm ăn đau rút tay về, nơi đó có vết cắn sâu rướm máu. Hoạt động xỏ xuyên tạm thời dừng lại, Trương Mẫn cũng nhờ thế mà được giải thoát một phần. Y rướn cổ như con thiên nga giãy chết tham lam hít thở.
"Tôi không thích tư thế này." Trương Mẫn nhuận khí rồi thì ngoái đầu nhìn về phía sau. Khuôn mặt cương nghị bỗng trở nên nhu mềm, đôi mắt long lanh ủy khuất. Y bĩu môi mếu máo, "Anh đè tôi đau."
"Hửm?" Lục Vi Tầm rút dương vật ra. Dấu tay đỏ au in hằn nơi eo nhỏ cực kỳ chói mắt, nó tố cáo hành vi mất kiểm soát của hắn. Hắn lại thế rồi, cứ chạm vào người này liền hóa điên. Lật người Trương Mẫn lại, hắn hôn đi những giọt nước vương bên khóe mi, hôn lên mi tâm đang nhíu chặt. "Bảo bối, xin lỗi tôi mất khống chế. Muốn tiếp tục hay dừng lại?"
"Hỏi thừa." Trương Mẫn rướn người câu lấy cổ Lục Vi Tầm, "Chơi không tới, pháo chưa bắn thì dừng cái ông nội anh đấy mà dừng!"
"Thật thua vào tay em." Lục Vi Tầm vỗ bóp cái mông mẩy của con mèo đang đu trên người mình, "Vừa nhát đau vừa muốn sướng. Khó chiều."
Mắng yêu xong Lục Vi Tầm lại một lần nữa tiến vào. Tư thế mặt đối mặt khiến cho dương vật vào càng sâu, đôi chân dài của Trương Mẫn cứ thế chới với đong đưa lên xuống theo từng cú thúc lên của Lục Vi Tầm. Cần cổ y rướn cao, những tiếng rên rỉ vụn vặt vô nghĩa cứ thế thoát ra khỏi cổ họng. Ấm ách kìm nén. Một đêm dịu dàng nóng bỏng.
2.
Ánh ban mai vẽ bóng những đóa hồng lên chăn ấm, chiếu lên cơ thể tràn ngập những đóa hoa nhỏ của Trương Mẫn. Y như chú mèo con bị nắng làm phiền cuộn tròn người trốn vào nơi vững chãi gần mình nhất, đôi môi hơi hé mở làu bàu mấy từ vô nghĩa. Lục Vi Tầm bị quả đầu kiwi cọ tới cọ lui trong ngực ngứa ngáy nhộn nhạo. Yêu tinh dụ người. Thật muốn tung chăn tới một pháo nữa. Nhưng giờ chỉ có thể nhịn, làm nữa bảo bối của hắn sẽ hỏng mất. Lục Vi Tầm nhấn nút công tắc điều kéo rèm trần và rèm cửa, cả căn phòng một lần nữa chìm vào hôn ám. Ôm người thương ngủ nướng cũng là một loại khoái cảm hạnh phúc. Ngủ tiếp thôi.
Khi Trương Mẫn bị sự căng trướng của bàng quang đánh thức thì đã gần trưa. Y mơ hồ bước xuống giường, chân vừa chạm đất liền mất thăng bằng ngã quỳ xuống thảm. Eo y như muốn gãy đôi. Phía dưới tuy khô ráo sạch sẽ nhưng lại bỏng rát không thể khép lại. "Cầm thú!" Trương Mẫn đứng không được ngồi không xong chửi ra tiếng.
"Ai bảo em quyến rũ tôi?" Lục Vi Tầm khi Trương Mẫn bò ra khỏi chăn thì đã tỉnh giấc, chính là hắn cố ý nằm chờ xem Trương Mẫn mất mặt. Cái tính thích cậy mạnh này đã khiến y ăn trái đắng bao nhiêu kiếp, thế mà vẫn không bỏ được. Yếu đuối một chút thì chết sao? Lục Vi Tầm bước xuống giường bế bổng Trương Mẫn lên đi về phía phòng vệ sinh.
"Bỏ tôi xuống!"
"Đừng nháo nữa, em tự đi được à?"
Trương tổng chính là đại ca của phái kéo quần lên là trở mặt không nhận người. Sau khi vệ sinh cá nhân chỉnh trang bản thân ngăn nắp, Trương Mẫn rút ra tập séc tiền mặt từ trong ví, viết một con số mà y cho rằng thích hợp rồi ký tên. Sau đó, trên bàn có thêm một tấm séc xé vội dằn dưới chiếc roi điện bị vứt chỏng trơ.
"Đêm qua chơi rất vui. Kia xem như là quà cảm ơn. Tạm biệt. Không hẹn gặp lại." Tiền đưa xong Trương Mẫn liền ngoắc tay tiêu sái mở cửa rời đi. Như bao lần chơi bời trước đó. Ừ ít ra bản thân y cho rằng như thế.
Từ đầu đến cuối Lục Vi Tầm không hề ngăn cản, cũng không trả lại tiền, để mặc Trương Mẫn độc diễn vở diễn tổng tài bá đạo của y.
"Gặp lại hay không quyền quyết định đâu nằm trong tay em, Mẫn Mẫn bảo bối."
Tôn trọng người viết bằng cách đọc ở wattpad chính chủ @Yenthanh751
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com