Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5: CON RIÊNG

Chap 5: CON RIÊNG


Author: Yên Ninh


Beta: Như Ngọc



/
Cơ Phát được sắc phong hoàng hậu thì ngay ngày hôm sau, hoàng đế Đại Tĩnh Hàn Triệt đã thân chinh dẫn binh đi bình phiên. Vội vàng đại hôn cũng chỉ là muốn mang đích tử Cơ gia vào cung làm con tin. Mặc triều phục màu đen đứng trên thành lâu, Cơ Phát nhìn đại quân xuất chinh mà nhoẻn miệng cười nhạt. Bàn tính trong lòng hoàng đế gảy thật tốt, nhưng đâu phải chỉ mình hắn biết bẫy người?



"Hoàng tẩu, người thất thần." Tiểu Thái tử mang công khóa đến xin chỉ bảo, hoàng tẩu lại mãi mất tập trung, bần thần không yên. "Tẩu đang nhớ hoàng huynh ư?"



"Đúng vậy." Cơ Phát phê lên mấy ý trên công khóa của tiểu Thái tử. Liên quan đến cả vận mệnh Cơ gia, y nhớ mong tin tử trận của hoàng đế. Cơ Phát mỉm cười ngọt ngào mong chờ, "Ta đang nhớ đến hoàng huynh của đệ."



Hàn Diệp 13 tuổi của năm đó không hiểu được nụ cười kia. Hắn chỉ cảm thấy ghen tỵ với hoàng huynh. Vì huynh ấy có được sự nhớ mong của Cơ Phát.
/



1.

Lục Vi Tầm nhìn màu đỏ quyến rũ trong ly pha lê. Thật xinh đẹp, giống như máu đỏ vẽ lên tuyết trắng năm đó. Tình cảm hắn dành cho Trương Mẫn là sự tích tụ của năm tháng, là sự nuối tiếc của cầu mà không được khiến người ta day dứt khôn nguôi.



“Lục tiên sinh, ông chủ của chúng tôi về rồi. Ngài ấy đang đợi ngài ở vườn nho.” Quản gia cung kính nói với Lục Vi Tầm.



“Nhờ ông dẫn đường.”



Người kia qua bao nhiêu ngàn năm, qua bao nhiêu kiếp luân hồi thì vẫn y như trong ký ức của hắn. Nhân trung chi long, cốt cách quân tử.



“Xin chào, tôi là Trương Mẫn. Lần đầu gặp mặt.” Nam nhân nở nụ cười thương nhân. Lịch thiệp, đúng mực. Một bộ dáng không quen biết với Lục Vi Tầm.



“Trương tổng quý nhân hay quên.” Lục Vi Tầm xoay xoay chỉnh sửa cổ tay áo, không có ý định đưa tay ra bắt với Trương Mẫn. “Hôm qua ngài tông phải tôi, tôi vốn định theo địa chỉ ghi trên danh thiếp tới kiếm một chút ngon ngọt đấy.”



Hắn không nhắc tới đêm cuồng hoan cũng không nhắc tới tấm chi phiếu buổi sáng, nhưng lại dùng một cách khác gợi nhớ sự lố bịch của Trương Mẫn. Trương Mẫn siết chặt nắm tay. Đi đêm nhiều thật sự gặp ma rồi. Tình một đêm lại là người sở hữu chai rượu y muốn mua? Thôi bỏ đi. Xem như y và chai rượu đó vô duyên. Gà xào ớt ăn cũng ngon lắm, không cần sính ngoại.



"Lục tiên sinh nếu đến để tính nợ thì cứ nói một cái giá, chỉ cần không quá đáng tôi sẽ đáp ứng."



"Trương tổng không muốn chai rượu kia nữa sao?" Lục Vi Tầm ghé người vào tai Trương Mẫn ngả ngớn, "Thế mà tôi đang định dùng nó để làm tình phí đấy. Đêm qua, biểu hiện trên giường của anh khiến tôi rất hài lòng."



"Khốn kiếp!" Nắm đấm vung tới, Trương Mẫn như dã miêu bị người ta dẫm phải đuôi, lông mao xổ ngược, móng vuốt vươn ra.


Nhưng nắm đấm kia thật dễ dàng bị bắt lấy, Lục Vi Tầm nhếch môi. Lực đạo ở tay tăng lên kéo cả người Trương Mẫn ôm vào lòng, "Tôi chỉ thích em chủ động trên giường thôi. Bên ngoài thì kiềm chế nhớ thương nhé, kẻo bị người ta đánh giá."



"Buông lão tử ra. Lục Vi Tầm tên khốn nhà anh mau buông tôi ra!" Tay chân bị khóa chặt, ký ức thân thể ùa về. Đêm qua y chính là bị người này khóa chặt trên giường làm đến chết đi sống lại.



"Buông em ra ư?" Mỹ nhân trong ngực toàn thân toàn gai ngọn, ôm lấy y chính là chấp nhận thương tích máu me đầm đìa. Nhưng hắn lại không thể từ bỏ y. Hôn lên đỉnh đầu kiwi, Lục Vi Tầm thở dài cảm thán, "Tôi làm không được."



Thư ký Mã đứng bê rổ nho mà tay chân run rẩy, hai mắt trố ra. Đây là thần thánh phương nào mà có thể trấn áp đại boss của anh triệt để thế này? Đúng là sống đủ lâu thì chuyện gì cũng có thể thấy.


___

Bể bơi trong nhà rộng lớn. Mỹ nhân ngư với cơ bắp săn chắc, sải vai thon gọn, vòng ngực nở nang, eo nhỏ, cùng đôi chân dài tăm tắp. Y bước ra khỏi nước, từng giọt nước lăn dài trên cơ thể tuyệt mỹ khiến người ta phải chảy nước miếng thèm thuồng. Trương Mẫn nhận lấy khăn tắm từ tay thư ký Mã qua loa lau đi bọt nước.



"Thế nào rồi?"



"Boss, vị Lục tiên sinh này có hơi khó chơi."


"Tôi không muốn nghe mấy lời vô dụng đó." Ánh mắt Trương Mẫn lóe lên tia tàn nhẫn, "Không thịt được hắn ta thì cậu cứ đến phòng tài vụ kết toán rồi bấm nút biến đi."


"Boss, anh cho tôi nói hết đi." Thư ký Mã vì chén cơm của mình gấp gáp phân trần, "Lục Vi Tầm theo họ mẹ, anh ta là con riêng của Hàn Thời Vũ. Nhà anh và nhà họ Hàn bên đó là thâm giao, nếu ra tay quá nặng tôi e…"



"Thâm giao cái mốc ấy, chẳng qua là bị lợi ích xích chung một thuyền." Trương Mẫn vò quả đầu kiwi nhếch môi cười lạnh khinh bỉ, "Chỉ là đứa con riêng không lên nổi mặt bàn thôi, cậu cứ thẳng tay mà làm. Mọi hậu quả tính cho tôi."



"Tôi hiểu rồi."



"Đi chỗ khác chơi đi." Ánh mắt Trương Mẫn bị tiểu mỹ nhân eo nhỏ chân dài đầu bên kia câu đi. Y đứng lên bỏ xuống khăn tắm khoe ra body kiện mỹ săn chắc, "Đừng cản trở tôi tuyển bạn giường."



Trên đầu chữ sắc có con dao, dưới váy hồng mệnh khó thoát. Trương tổng thích sắc lại trêu phải hồng loan. Số kiếp về sau định sẵn bị xích lại bên một người, chỉ vì người mà ‘nở rộ’.



Lục Vi Tầm ở xa nhìn thấy con mèo hoang của mình lại động dục, bị chọc tức đến bật cười. Mấy hôm nay trốn hắn như trốn tà lại ở khắp nơi trêu ghẹo ong bướm. Thật thiếu dạy dỗ. Vẫn là không nên dung túng y, phải mang y uốn nắn vào quy củ mới được. Nếu y học được yêu hắn thì tốt, bằng không cứ như những kiếp trước mang người nhốt lại. Thừa nhận tình yêu của hắn.



"Tiên sinh, chủ tịch Hàn gọi tới." Trợ lý của Lục Vi Tầm bị khí tràng u ám của boss đè ép tới không thở nổi, cô bấm móng tay sắc ngọn vào lòng bàn tay để cho giọng nói không run rẩy. "Ông ấy nói, nếu ngài còn không chịu nhận điện thoại thì sẽ sử dụng biện pháp mạnh để cưỡng chế."



"Thế cơ đấy!" Lục Vi Tầm mở loa ngoài, giọng nói tràn ngập trào phúng, "Hàn Thời Vũ, lão mãng phu ông ngoài bạo lực ra thì còn biết cái gì nữa không?"



"Lục Vi Tầm, anh đừng được nước làm tới. Đừng tưởng tôi không dám làm gì anh."



"Nếu ông dám làm gì tôi thì đã ra tay từ lâu rồi. Ông sợ. Sợ đứa con trai yêu ốm yếu của ông chết đi."



"Tiểu Tầm, dù sao A Tuyên cũng là ca ca của con..."



"Đừng, tôi không cần. Nếu ông gặp tôi chỉ để nói mấy lời nhàm chán này thì cúp máy đi."



"Chỉ cần Trương Mẫn chịu kết hôn thì anh sẽ hiến tủy cho A Tuyên đúng không?" Vì con trai, Hàn Thời Vũ không thể nào không thỏa hiệp với đứa con riêng ngông cuồng này.



"Dĩ nhiên."



"Vậy anh về nước trước đi, anh phải là con trai tôi thì mối hôn sự này mới nói tiếp được."



"Hàn tiên sinh, đừng tham lam. Tôi không phải lốp dự phòng cho Hàn Tuyên, càng không phải bảo hiểm cho cái ghế gia chủ của ông."



Tiếng dập máy vang dội muốn thủng màng nhĩ. Lục Vi Tầm trút được hỏa khí trong lòng liền thả lỏng rất nhiều. Ông bô mặt sinh học này của hắn rất có tính giải trí. Vì một đứa con trai có thể xuống tay bóp chết một đứa con trai khác. Lệch sủng một cách vi diệu. Giống như vị phụ hoàng trong tiền kiếp, thứ gì tốt đều giành cho hoàng huynh của hắn. Hoàng vị và cả người nam nhân đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com