Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8: Mềm lòng (h)

Chap 8: Mềm lòng (h)

Author: Yên Ninh


Beta: Như Ngọc



Cơ Phát ở phía xa nhìn Hàn Diệp hai mắt bị mù lần mò dò dẫm từng bước trong con ngõ nhỏ dơ bẩn. Y nên kết liễu vị tiểu Thái tử này ở đây. Kết thúc hoàn toàn triều Đại Tĩnh. Nhưng y lại mềm lòng.


Mềm lòng.

Ở nơi hoàng quyền

Chính là dây thòng lọng.

Chiếc ghế bị xô ngã.


Kẻ mềm lòng…

Sẽ bị treo lên.



Đứa nhỏ do một tay y dạy dỗ dùng chính những gì y dạy để đoạt quyền, đồ sát gia tộc của y, cầm tù y.


Đích trưởng tử Cơ gia phong quang.


Hoàng thái hậu Đại Tĩnh nhất mực tôn quý.


Bị biếm thành nam sủng, ngày ngày chịu sự lăng nhục dành cho loại nam kỹ thấp hèn nhất.



"Hoàng tẩu, người xem ta mang quà gì đến cho người đây." Tiểu Thái tử giờ đã là hoàng đế, hắn mặc long bào hắc sắc, tay nâng hộp gỗ như hiến vật quý mà đưa đến trước mặt nam nhân.



Tiếng kim loại va vào nhau leng keng, huyền thiết sắc lạnh càng làm nổi bật mắt cá chân tinh tế trắng nõn hao gầy. Nam nhân từng là Hoàng thái hậu tôn quý, buông rèm nhiếp chính giờ đây lại lõa thể bị xích trên giường với những vết hoan ái dữ tợn trải khắp cơ thể. Y ngồi tựa vào đầu giường, đôi mắt vô hồn nhìn những viên ngọc trai trắng sữa bóng loáng. Từng có một thiếu niên muốn dong buồm đến Đông Hải tìm ngọc trai làm quà cho y, giờ ngọc ở đây, mà thiếu niên năm nào nơi đâu? Cơ Phát bật cười tự giễu, ước hẹn năm đó cả người nói lẫn người nghe đều đã không còn, tiếc nuối cái gì cơ chứ.



"Hoàng tẩu, người cười cái gì?" Đôi mắt của Hàn Diệp biến lạnh, hắn túm lấy dây xích giật mạnh lôi Cơ Phát về phía mình.


Cơ thể gầy yếu đầy thương tích đâu chịu nổi lực đạo lớn như thế. Cơ Phát ngã nhào trên giường, gần như bị kéo lê đến trước mặt Hàn Diệp. Đau đớn là điều không tránh khỏi nhưng Cơ Phát cứ trơ ra không một tiếng kêu rên. Y quật cường chống đối trong thinh lặng.



"Hoàng tẩu, có phải dạo này cô vương đối xử với người quá dung túng rồi phải không?" Hàn Diệp ném hộp gỗ sang một bên, bàn tay to lớn với những vết chai sần không nên có siết mạnh cằm của Cơ Phát, "Nam sủng thì nên có bộ dáng của nam sủng."



"..." Vẫn chỉ là sự im lặng và một đôi mắt vô cảm.



"Được, người không muốn nói chuyện với cô vương, ta cũng không nỡ ép buộc người." Hàn Diệp bỗng buông tay, hắn ôn nhu ôm lấy Cơ Phát, môi mỏng khẽ cuốn lấy vành tai y, tóc mai vấn vít, tình ý triền miên. Nhưng lời hắn thủ thỉ lại như bùa đòi mạng, từng chữ từng chữ khiến Cơ Phát run rẩy, "Nhưng với đại ca Bá Ấp Khảo của người thì khác, cô vương có rất nhiều cách để chơi hắn. Chẳng hạn như ném hắn cho đám chó ngao đang động dục chẳng hạn. Ha ha, Tử Vi quân tôn quý tài hoa phong nhã, người mà vì sợ hắn bị hoàng huynh ta vấy bẩn mà hoàng tẩu chấp nhận gả tới Triều Ca này, thế mà lại bị dã thú lăng nhục."



"Hàn Diệp, ngươi đã hứa với ta sẽ để Tôn Trí Nghiên đưa huynh ấy trở về đất Chu." Cơ Phát nắm chặt lấy long bào của Hàn Diệp, đáy mắt tràn ngập phẫn hận, "Là bậc đế vương lại nói lời không giữ lấy lời, tiểu nhân ti tiện."



"Ta tiểu nhân, ta ti tiện không phải cũng là do hoàng tẩu người dạy ra sao?" Hàn Diệp trong lòng cũng tự mắng bản thân tiện, thà bị người nọ mắng chửi còn hơn nhìn y như con rối gỗ vô tri. Càng ti tiện hơn, hắn lại vì y mà đi ghen tị hâm mộ một kẻ tàn phế.



"Ngay cả bội tín cũng là người dạy ta."



"Hàn Diệp, Cơ gia đã bại nhưng Phong Ấp vẫn còn, con dân Tây Kỳ, con cháu Hậu Tắc vẫn sẽ chỉ trung thành với hậu nhân Cổ Công. Ngươi dám làm gì ca của ta, ta liền tự sát. Không còn ta làm con tin, Tây Kỳ sẽ không bị cản tay cản chân, dù liên thủ với Khuyển Nhung, Mật Tu hay chỉ là những tiểu quốc như Kỳ, Vu, Sùng cũng có thể khiến Đại Tĩnh bất ổn liên miên."



"Cô vương sợ quá, run rẩy tay chân luôn rồi đây." Hàn Diệp gập người cười như điên như dại, đến khi ngẩng đầu lên khóe mắt hắn còn mang theo hơi nước, "Hoàng tẩu, đến giờ người vẫn không hiểu ta. Người nghĩ ta sẽ để tâm đến Đại Tĩnh hưng vong sao? Với ta, chỉ cần hoàng tẩu người đau khổ là đủ rồi."



"Diệp ngươi điên rồi, điên rồi, điên rồi." Cơ Phát xụi xuống, y không nên mềm lòng. Tất cả cớ sự hôm nay đều do y mềm lòng với đứa trẻ mình nuôi dưỡng.



"Cô vương không điên đã không đi đến hôm nay, đã không thể còn sống để gặp lại hoàng tẩu người."


"Cơ Phát, ngươi càng phản kháng cô vương càng muốn ngươi, nếu muốn sớm kết thúc chuỗi ngày dày vò này thì nên ngoan ngoãn một chút đi."



Tiếng đàn cổ cầm năm dây, gảy lên, nghe réo rắt, bổng trầm, buồn mà không bi thương, oán mà không phẫn nộ. Cổ cầm là phương tiện, đức ở trong đó. Bá Ấp Khảo vì đệ đệ của mình mà gảy đàn, vì đệ đệ mà cắn răng chống đỡ. Phong Ấp còn, Cơ Phát còn thì Cơ gia còn có thể Đông Sơn tái khởi. Một đứa con thứ xuất như hắn có khổ hình lăng nhục nào không thể nhẫn được. Nhưng mọi thứ đều bị tiếng rên rỉ bên kia bình phong đánh vỡ.



Tang!!!



Dây đàn đứt, ngón tay ứa máu.


Cơ Phát khi nghe tiếng đàn thì đã biết đại ca đang ở bên kia bình phong, khắp thiên hạ này có ai ngoài huynh ấy có thể đàn ra một khúc nhạc hữu đạo như thế. Y cắn chặt khớp hàm, cắn đến môi bật máu để ngăn những tiếng rên rỉ nhục nhã. Nhưng... Những hạt châu đè lên nội vách, chèn ép di chuyển trong u huyệt khiến cơ thể y chìm trong khoái cảm bị tra tấn, cuối cùng tiếng rên rỉ vẫn trào ra. Nhục nhã.



"Có tiếng đàn của Tử Vi quân trợ hứng hoàng tẩu càng mẫn cảm hơn nhỉ?" Ngón tay Hàn Diệp dứt khoát đẩy hạt châu cuối cùng to bằng trứng chim bồ câu vào đóa hoa đã nở rộ chỉ còn lộ lại đầu dây bằng bạc trắng, "Miệng nhỏ tham ăn hơn hẳn bình thường."



Hàn Diệp tặc lưỡi cảm thán, sau đó là những cú vỗ chan chát lên bờ mông cong mẩy. Cả cơ thể gầy rộc chỉ mỗi nơi này có thịt. Mông thịt rung lên, dị vật ở bên trong va chạm vào vách thịt khiến Cơ Phát cuộn tròn ngón chân khoái cảm lâm đầu.



Đến khi trên mông thịt chằng chịt dấu tay đỏ đến rướm máu Hàn Diệp mới dừng tay, hắn một thân long bào tôn quý khom người liếm lên từng vết thương do chính hắn gây ra. Liếm tới nơi đó ướt rượt bóng nhẫy mới luyến tiếc ngước lên.



"Hoàng tẩu, người thật ngọt."

Roẹt!!!



Lời vừa dứt hắn liền nắm lấy chuôi chuỗi ngọc rút mạnh, lôi ra dâm dịch cũng kéo trôi cả linh hồn Cơ Phát. Y cứ thế co giật phun ra bạch trọc sau đó là thứ nước vàng ngai ngái. Bị chơi đến tiểu ra.



"Diệp… ngươi giết ta đi…"



Khoái cảm qua đi, Cơ Phát một thân nhơ nhớp đỏ rực cuộn tròn, đôi tay y run rẩy che kín đôi mắt ướt sũng không rõ là lệ hay nước mắt sinh lý, y lúc này chẳng nghĩ được gì chỉ khàn giọng xin được giải thoát.



"Hoàng tẩu, người nói lời ngốc nghếch gì vậy?" Hàn Diệp bắt đầu tự giải khai y phục, hắn ngồi trần truồng ôm lấy Cơ Phát để y ngồi lên đùi mình giống như đôi phu thê ân ái thủ thỉ, "Giết ngươi rồi cô vương tìm đâu ra muốn đồ chơi giỏi chịu như người."


Tính khí tiến vào không chút cản trở, mật huyệt đã quen được yêu thương tự động cắn mút.



"Mãi vẫn không lỏng, thật sự là bảo khí." Hàn Diệp cắn lên vành tai Cơ Phát, phía dưới thì liên tục thúc lên. Cơ thể mỹ nhân phiêu dật theo từng nhịp ra vào, xích sắt ở chân cũng đinh đang reo lên.



Nhục dục cũng là mỹ cảnh.



Cá nước thân mật, thân thể tương liên. Chỉ là tâm lại càng ngày càng xa.


Những lời nói giấu ở trong tim không phải cố ý che đậy đi, chỉ là không phải nỗi đau nào cũng đều có thể kêu gào. Kẻ trừng phạt và kẻ chịu phạt đều đau khổ như nhau.




Xe đạp cọc cạch nhưng vẫn ráng đua làm quà mừng năm mới á

Năm mới vui vẻ 🥰🥰🥰🥰






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com