Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Hoàng Húc Hy chính xác không biết phải làm gì với sinh vật mềm mại màu vàng trên tay. Nó có bốn cái chân êm ái, đang ngáp ra những tiếng ư ử vô cùng dễ thương. Cũng chẳng biết ai đã bỏ rơi con cún nhỏ này dưới gốc hải đường trước chung cư, Hoàng Húc Hy chạy bộ buổi sáng qua vô tình bắt gặp.

Hoàng Húc Hy tự nhận mình là kẻ lãnh đạm, vô tình, chỉ muốn bỏ quách con chó con này xuống rồi giả vờ như không thấy gì mà bỏ đi. Nhưng mỗi khi anh định đặt nó xuống, nó lại dùng hai chân trước khều khều tay anh như muốn nói: "Chủ nhân mới, nhận nuôi tôi đi."

Hoàng Húc Hy bế nó lên, ngắm nghía hồi lâu, càng nhìn càng thấy nó giống Kim Đình Hựu. Anh phì cười với suy nghĩ của mình, xoa xoa đầu nó rồi bế nó đi. Chung cư của anh không cho phép nuôi thú cưng, Hoàng Húc Hy đành ôm nó, bắt một chiếc xe đi thẳng tới nhà Kim Đình Hựu.

Sáng sớm, khu nhà Kim Đình Hựu tỏa ra thứ mùi thơm của bánh quẩy và sữa đậu nành. Hàng quán ven đường lục đục thu xếp bàn ghế, nắng xuyên thủng tầng mây, đáp xuống ngưỡng cửa nhà Kim Đình Hựu.

Hoàng Húc Hy đứng nép một bên tránh nắng, bấm một hồi chuông. Anh cứ ngỡ giống như mọi ngày, Kim Đình Hựu sẽ là người mở cửa, nếu không cũng sẽ là Kim Đông Vĩnh. Nhưng hôm nay người mở cửa cho anh lại là Phùng Thanh. Bà ngạc nhiên nhìn cậu trai mặc áo ba lỗ, trên tay còn ôm một chú chó mập mạp đứng trước cửa nhà mình.

Lục lại chút trí nhớ mơ hồ, Phùng Thanh day day thái dương: "Cháu có phải cậu bạn của Đình Hựu, ngày hôm đó ở văn phòng hiệu trưởng?". Hoàng Húc Hy thấy bà nhớ được mình thì vui mừng gật đầu.

Phùng Thanh rất mừng, đây là người bạn thứ hai ngoài Đổng Tư Thành chủ động tới tìm con trai mình. Bà mời anh vào nhà, cậu trai trẻ cao lớn tuy mang theo chút mồ hôi và gió bụi buổi bình minh nhưng cũng không làm bà phiền lòng. Phùng Thanh chỉ tay lên gác: "Đình Hựu vẫn đang ngủ."

Hoàng Húc Hy cúi đầu xin phép, ôm con cún nhỏ rón rén đi lên.

Phòng của Kim Đình Hựu kéo rèm kín mít, thỉnh thoảng góc rèm lại khẽ phấp phới, nắng ẩn hiện đáp xuống sàn nhà, tạo thành những đốm nắng lung linh rực rỡ.

Kim Đình Hựu nằm co người như con tôm, quạt máy thốc thẳng vào lưng áo, kêu vù vù. Trong phòng còn có mùi chanh thoang thoảng, có lẽ là để đuổi muỗi. Hoàng Húc Hy khép cửa lại, thả con chó con xuống đất, nó lập tức lại tìm cách nhảy lên người anh.

Hoàng Húc Hy cúi người, ngắm gương mặt Kim Đình Hựu trong giấc ngủ. Ngày thường, Kim Đình Hựu rất dịu dàng, khi ngủ, sự dịu dàng ấy lại được nhân lên gấp mấy lần. Anh không nhịn được, hôn lên má cậu một cái thật nhanh. Nụ hôn giống như bữa điểm tâm sáng, khiến lòng anh thỏa mãn, "no nê". Kim Đình Hựu xoay người, vươn vai rồi rên lên một tiếng. Cậu khe khẽ hé mắt ra nhìn, xung quanh căn phòng màu vàng kem còn có sự xuất hiện của một người con trai và một con chó con.

Kim Đình Hựu giật mình bật dậy, dụi dụi mắt mấy lần mới hỏi: "Húc... Húc Hy?". Hoàng Húc Hy vỗ vỗ đầu cậu: "Ừ em đây."

Cậu lại quay qua nhìn con chó nhỏ đang rúc vào dưới bàn tay của anh, ngạc nhiên nói: "Con chó con này em kiếm ở đâu vậy?".
Hoàng Húc Hy xoa lông nó: "Em nhặt được đấy. Anh thích không?".

Kim Đình Hựu vừa thích vừa sợ, dè dặt giơ tay đón lấy con chó nhỏ. Con chó thấy hành động không nguy hại của cậu, bèn nhảy từ lòng Hoàng Húc Hy sang người cậu, kêu ư ử, hai chân trước bám vào ngực áo, dụi dụi. Kim Đình Hựu cực kì thích thú, đưa tay xoa nhẹ lưng nó. Con chó lại càng thích hơn, lấy lưỡi hồng liếm tay cậu.

"Chung cư không cho nuôi chó, anh giữ nó mà nuôi."- Hoàng Húc Hy thả người ra ghế, nhìn Kim Đình Hựu chơi đùa với chó con.

Kim Đình Hựu hai mắt long lanh: "Cho anh nuôi thật sao?"
Anh gật đầu: "Trông nó hơi giống anh."

Kim Đình Hựu nhăn mặt, bĩu môi với anh. Hoàng Húc Hy thấy vậy chỉ cong mắt cười.

"Vậy anh nên đặt tên nó là gì?".

"Ừm... đặt là Hoa Hoa đi. Em nhặt được nó dưới gốc hoa hải đường."

"Hoa Hoa, Hoa Hoa..."- Kim Đình Hựu túm lấy hai chân trước của Hoa Hoa, đung đưa theo nhịp.

Hoàng Húc Hy nhìn đồng hồ:" Anh muốn đi ăn sáng không?" Kim Đình Hựu nghe vậy mới thấy bụng mình sôi lên, liền nhanh chóng đồng ý.

Phùng Thanh thấy con trai mình muốn nuôi chó, ban đầu cũng có chút không thích. Nhưng lại thấy con trai vui vẻ, cuối cùng cũng đành đồng ý.

Bà đứng ở cửa sổ, nhìn Hoàng Húc Hy và Kim Đình Hựu băng qua đường, trong lòng thầm cảm ơn Thượng đế đã mang đến cho con trai mình một người bạn tốt.

---

Hoàng Húc Hy đến gần trưa mới về nhà, cơ thể ra mồ hôi nhớp nháp khó chịu. Anh vặn người vài cái rồi bước vào thang máy.

Hành lang vắng bóng người, cũng đúng, chỉ có đám học sinh bọn anh là đượ nghỉ mùa hè. Hoàng Húc Hy đang định mở cửa thì nghe tiếng gọi.

"Cậu là Húc Hy phải không?".

Anh quay lại, thấy một thiếu nữ mặc váy kẻ xanh, đứng chắp hai tay sau lưng, đau đáu nhìn anh. Hoàng Húc Hy thấy người này rất quen, nhưng bất chợt không nhớ ra đã gặp ở đâu.

"Thư Cầm, tôi là Thư Cầm. Hai tuần trước cậu đã cứu tôi ở bể bơi." Cô như đọc được suy nghĩ của anh, lập tức lên tiếng tự giới thiệu trước.

Hoàng Húc Hy à lên một tiếng rồi nói: "Thế sao cậu lại ở đây?".
"Tôi mới chuyển tới."- Thư Cầm chỉ tay vào căn hộ cuối hành lang- "Ai ngờ cậu cũng ở đây. Đúng là chúng ta rất có duyên với nhau. Có thể mời tôi vào nhà không?".

Hoàng Húc Hy nheo mắt, cảm thấy nụ cười của Thư Cầm này có hơi giả tạo, hơn nữa nam nữ gặp nhau lần đầu mà đã muốn vào nhà sao? Hoàng Húc Hy quan sát một chút, cảm thấy có lẽ cô gái này chỉ vô tư quá mức, không có ý đồ xấu nên nghiêng người mở cửa cho cô vào nhà.

Thư Cầm bước vào, đặt dép lên giá, bắt đầu dùng chân trần đi vòng quanh phòng khách rộng lớn. Hoàng Húc Hy mặc kệ cô khám phá, lấy quần áo bước vào phòng tắm.

Thư Cầm đi loanh quanh, tiến đến bên cửa sổ, vén rèm nhìn ra ngoài. Ngón tay sơn màu hồng nhạt của cô gõ từng nhịp lên ô cửa kính, miệng thì thầm tên Hoàng Húc Hy đến mấy lần.

Cô tiến vào phòng ngủ của anh, phông màu xanh biển gần như chiếm hữu, vừa thanh mát, vừa yên bình. Thư Cầm cầm lấy cuốn vở trên bàn học của Hoàng Húc Hy, dí sát vào mắt mình để nhìn cho rõ ba chữ "Kim Đình Hựu" viết bằng nét chữ thanh mảnh trên nhãn vở.

Bên trong rơi ra một bức ảnh.

Thư Cầm liếc nhìn, là ảnh Hoàng Húc Hy với một thiếu niên trắng trẻo đang đứng rất sát nhau, mặt sát mặt, vai kề vai. Người đó toát lên dáng vẻ thư sinh, yếu đuối, còn Hoàng Húc Hy đứng bên cạnh không còn mang thứ phong thái ngỗ ngược mà lại có gì như đang bảo vệ, chở che cho cậu ta.

Tấm ảnh trên tay Thư Cầm bị giật lại. Hoàng Húc Hy tóc vẫn còn nhỏ nước, áo phông cũng ướt một mảng, khó chịu nhìn cô.

"Cậu làm gì thế hả? Ai cho cậu vào phòng tôi?".

"Xin lỗi, do tôi hơi ..."- Thư Cầm cúi đầu, giọng trở nên ăn năn. Hoàng Húc Hy lau tóc, tiện tay nhét bức ảnh vào túi quần.

"Cậu xem đủ chưa? Có thể về được rồi đấy."

Thư Cầm mỉm cười: "Tôi chưa thấy ai lại đuổi khách công khai như cậu."

Hoàng Húc Hy không nói gì, một tay lau đầu, một tay vẫn nắm chặt bức ảnh trong túi quần.

Thư Cầm thấy vậy bèn chào anh một tiếng rồi mở cửa đi ra.

Hoàng Húc Hy không biết vì sao khi thấy cô cầm bức ảnh của nah và Kim Đình Hựu, trong lòng bỗng thấy rất căng thẳng.

Bây giờ cô ta đi rồi, anh vô tình thở hắt ra, cũng không biết ở ngoài kia, Thư Cầm còn đứng tựa lưng vào tường, nhìn cửa nhà anh một lúc lâu rồi mới bỏ đi với nụ cười nửa miệng ngọt ngào trên môi.

_ Hết chương 24_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com