Chap 13: Là lúc ấy anh không bảo vệ được em
"Em mà cứ thế này thì đến anh
cũng cảm thấy đau"
○o。. ° 💫 ° ✨️ ° 🌙 ° .。o○
Tiếng đổ vỡ cùng với tiếng hét cứ như một giai điệu phát ra từ sự tuyệt vọng. Chúng cứ nối đuôi nhau xuất hiện trong căn phòng duy nhất không sáng đèn của dinh thự Heartfilia. Những người hầu e sợ vị chủ nhân của mình nên không dám gõ cửa. Mỗi khi đi qua căn phòng, họ sẽ cố gắng chạy thật nhanh để tránh khi cánh cửa đó mở ra, một đôi mắt tối tăm sẽ xuyên thủng nỗi sợ của họ. Và có tin đồn rằng, chủ nhân Heartfilia là một kẻ điên. Người đó chỉ rời khỏi căn phòng tối tăm ấy khi ánh sáng đỏ nhấp nháy khắp căn phòng tối đen như mực. Cũng có tin đồn rằng chủ nhân Heartfilia là một kẻ giết người. Nó đến từ những người tự xưng là đồng đội cũ của ngài ấy. Ai trên cái đất Magnolia lại chẳng biết Lucy Heartfilia là chủ nhân Heartfilia chứ. Còn ai dám nhận mình là một Heartfilia khi Heartfilia cuối cùng vẫn còn sống?
Lucy ngồi trong căn phòng tối tăm như cuộc đời của em. Em lặng lẽ nhìn ánh trăng sáng xuyên qua lớp cửa kính. Căn phòng bừa bộn với những tờ giấy vất vưởng bên những quyển sách bị vứt tứ tung, chiếc gối trắng vương chút máu bị xé toạc làm lông ngỗng dính lên những lớp vải mềm loang lổ vết mực nước, chiếc bình sứ đắt đỏ giờ cũng chỉ là một đống phế liệu chẳng được nguyên vẹn. Vệt máu đỏ sẫm màu dính khắp nơi trong căn phòng.
Lucy đung đưa đôi chân đang chảy máu của mình khiến dòng máu đỏ đang chảy dọc chân em bắn lên sàn nhà lạnh ngắt. Trong tay em là mảnh thủy tinh sắc bén, em bóp lấy nó khiến nó đâm vào da thịt em. Lucy chẳng mấy quan tâm đến điều đó. Em còn cảm nhận được gì sao? Gương mặt tái xanh vì mất máu quá nhiều. Lucy tự hỏi bản thân tại sao lại chưa chết. Em đánh đổi mười năm rồi mà? Sao không để em chết đi? Chẳng lẽ em sống thọ đến vậy sao?
Máu chảy tí tách cũng đã được gần một tiếng đồng hồ nhưng chúng chưa đủ để rút cạn dòng máu chảy trong em. Chùm chìa khóa của em cứ phát ra những tia sáng vàng. Lucy tựa đầu vào ô cửa sổ.
-Đáng lẽ các anh nên gặp một chủ nhân tốt hơn em mới phải...
Những chiếc chìa khóa lấp lánh của Lucy... em không gọi họ ra nữa. Em dùng chính sức mạnh mà Logi vô tình trao cho mình để phong ấn họ lại. Chỉ cần em chết đi, họ sẽ được giải thoát, sẽ tìm được những chủ nhân mới - những chủ nhân mạnh mẽ hơn kẻ nhu nhược như em, những chủ nhân tốt đẹp hơn một kẻ giết người như em. Lucy Heartfilia không còn là một Tinh linh ma đạo sĩ nữa rồi. Em cũng chẳng còn là em nữa.
Những vết cắt in hằn trên da thịt chứng minh rằng em đã cố gắng tự tử nhiều đến mức nào. Em còn không buồn chữa trị hay băng bó chúng lại. Đôi mắt của em cũng đục ngầu vì nhiều đêm thức trắng. Người em gầy đi hẳn vì không chịu ăn uống. Lucy như đang thử thách cái cơ thể vốn yếu ớt của mình. Em muốn chết quách đi cho rồi, nhưng cái cơ thể này lại sống dai hơn em tưởng. Thà chết quách đi cho rồi. Để mọi nỗi đau nguôi ngoai, để sự dày vò chẳng còn cơ hội tiếp diễn.
"Mình bất tử sao..."
Lucy tự mỉa mai mình. Em lại nhìn những chiếc chìa khóa lấp lánh. Em cầm lấy chúng và nâng niu như thể đó là một báu vật. Em không gọi họ ra nữa, em sợ chỉ cần nhìn thấy họ, em lại có ý chí để sống tiếp mất. Và họ sẽ chữa trị cho em và cố gắng làm mọi thứ vì em. Họ có thể không mệt mỏi, nhưng em thì mệt rồi. Em thả mình trên chiếc giường mà em còn chẳng biết chúng từng mềm mại như thế nào rồi ngủ thiếp đi. Mặc cho vết máu thấm trên ga giường và những vết thương tự nó đông lại đến mức đóng vảy trên da thịt mềm mại.
Ánh sáng xanh bao phủ khắp căn phòng, Uranus xuất hiện nhìn em. Anh đưa tay vuốt từng lọn tóc của em và chạm lên gương mặt thanh tú đã mất đi dáng hình của sự vui vẻ. Những con bươm bướm màu xanh lam bay lập lửng khắp căn phòng. Bụi của chúng chạm đến đâu, nơi đó lại gọn gàng và sạch sẽ. Miệng vết thương của Lucy cũng được khép lại, gương mặt em cũng không còn tái đi vì mất máu nữa. Uranus ngồi xuống đất và áp mặt vào lòng bàn tay của Lucy, anh cố cảm nhận hơi ấm yếu ớt. Chỉ khi Lucy ngủ đi, Tinh linh của em mới có thể tự ra ngoài. Họ muốn ngắm em nhiều một chút, bên cạnh em thêm một chút và muốn em sống với họ lâu một chút.
-Sao lại thế này cơ chứ... anh xin lỗi... xin lỗi... là anh lúc ấy không thể bảo vệ em...
Uranus nói nhỏ như sợ Lucy nghe thấy, nếu Lucy thật sự tỉnh lại, Uranus sẽ bị cưỡng chế trở về Tinh linh giới. Có chủ nhân nhưng lại phải lén lút để gặp, còn có Tinh linh nào khốn đốn hơn thế này không?
Uranus siết chặt tay, đôi mắt trong vắt nhìn ánh trăng đang soi vào gương mặt Lucy. Anh thật sự sợ mất đi em. Sợ cái ngày anh tự do cũng là ngày anh thấy thân xác Lucy nằm im mãi trên mặt đất. Sợ đến lúc ấy, dù anh có kêu gào đến nhường nào cũng không thể gọi em tỉnh dậy.
-Còn nhiều cách giải quyết mà... xin em đừng như vậy được không... anh không muốn xa em đâu Lucy à...
Uranus vuốt tóc em rồi ngồi ngắm nhìn em mãi cho đến khi mặt trời ló dạng.
Lucy tỉnh dậy thấy những vết thương do mình gây ra đã lành lại. Em đứng dậy đi quanh phòng một lúc, những đồ vật rơi vỡ lại lành lặn và được sắp xếp gọn gàng. Em siết chặt tay mình lại rồi tức giận ném hết đồ đạc khiến căn phòng trở lại trạng thái như cũ. Những giọt máu nhỏ giọt xuống chiếc váy ngủ khiến em chú ý đến.
-Mình bị thương chỗ nào sao?
Lucy sờ cánh mũi ngập mùi tanh tưởi, thì ra là máu chảy ra từ mũi em. Nhưng em chẳng buồn quan tâm đến nó. Chiếc vòng lại nhấp nháy khiến Lucy chán ghét. Em đập phá hết đồ đạc trong phòng mới quẹt đi dòng máu đang chảy nơi mũi khiến một phần gương mặt em dính vết máu nhớp nháp.
Cánh cửa đóng sầm lại một tiếng rõ to khiến người hầu trong dinh thự sợ hãi mà né đường cho chủ nhân của mình.
Lucy đi một mạch theo sự chỉ dẫn của chiếc vòng. Lại là một công việc dễ dàng với em. Em không còn bị ngăn cản bởi lương tâm nữa. Lương tâm em chết từ ngày em được gắn với cái danh là kẻ giết người rồi.
-Lucy Hearfilia? Không nghĩ cô lại đúng với tin đồn đấy?
Lucy lạnh lùng quay người lại, em nhíu mày cố nhớ người trước mặt là ai. Người đó thấy Lucy không nhớ mình là ai thì có hơi khó chịu.
-Đối đầu nhau mấy lần mà cũng quên được sao?
-Midnight?
Lucy như ngợ ra điều gì đó. Thấy vẻ mặt hài lòng của người đối diện, em đoán mình đã trả lời đúng.
-Nếu cô thật sự quên thì chắc ta nên nghi ngờ độ thông minh có tiếng của cô quá.
Midnight dựa lưng vào cái cây bên cạnh nâng mắt đánh giá Lucy từ trên xuống dưới. Lucy cũng âm thầm đánh giá hắn. Em cười khẩy.
-Ngươi có vẻ tin vào mấy cái tin đồn quá nhỉ?
-Ta vốn không tin đâu, nhưng tận mắt chứng kiến thì ta cũng đang tự đánh giá lại niềm tin của mình đây.
Lucy nhíu mày. Nói vậy nghĩa là Midnight đã thấy em giết người, nhưng sau đó cơ mặt của em cũng giãn ra một chút, hắn ta thấy hay không cũng không quan trọng đối với em nữa. Dù sao chuyện của bọn họ cũng không ảnh hưởng đến em.
-Vậy ngươi định làm gì? Bảo với cả Fiore rằng ta là kẻ giết người sao?
Lucy cười khẩy rồi rời đi để lại Midnight một mình đứng phía sau đánh giá em.
-Ta có thể giúp cô thoát khỏi thần Ankhseram.
Nghe Midnight nói, Lucy khựng người lại một chút. Hắn đã biết được bao nhiêu rồi chứ? Hắn theo dõi em sao? Hay có ai đó đã nói cho hắn biết? Nếu chuyện đó là thật thì có bao nhiêu người đã biết được chuyện này?
-Sao ngươi biết điều đó?
-Một kẻ từng tôn thờ Zeref như ta thì không thể nào không biết đến sự tồn tại của thần Ankhseram đáng kính cả thưa quý cô Heartfilia.
Midnight nói chuyện với Lucy bằng chất giọng mang mười phần châm chọc. Thấy cái vẻ mặt lạnh lùng của Lucy khiến hắn chán ghét em. Mắt hắn đào một vòng để tỏ rõ sự chán ghét của mình. Nếu không có chuyện, hắn cũng chẳng thèm tìm đến kẻ mang nhiều phiền phức như em đâu.
-Ta không có lý do gì phải tin ngươi.
-Cô sẽ đổi ý thôi. Nếu muốn thì có thể đến đây tìm ta bất cứ lúc nào. Ta luôn sẵn sàng để chào đón cô đấy.
Lucy siết chặt tay mình rồi bước đi để mặc cho Midnight muốn nói gì thì nói. Trong lòng em bắt đầu gợn lên những cơn sóng lớn. Em không biết có nên tin hắn không, hai bên thái cực cứ như đang chiến đấu với nhau vậy. Ai thì em còn tin được, nhưng Midnight... quá khứ của hắn ta quá tệ để em đưa ra một quyết định đúng đắn.
Lucy trở về căn phòng tối đen như mực của mình, em nhìn đống hỗn độn mình tạo ra rồi lại nhìn vào chùm chìa khóa luôn tỏa ra ánh sáng vàng của mình. Cả đường đi em đều nghĩ đến lời Midnight nói. Nó thật sự khiến em hứng thú. Nếu có thể thoát khỏi thần Ankhseram, em sẽ không cần giết người nữa... nhưng tội lỗi thì vẫn còn ở đó.
-Hắn ta quá nguy hiểm.
Midnight - một tên năm lần bảy lượt cố gắng hồi sinh Zeref. Hắn là một tên rất khó đối phó, cứ như một con đĩa giết hoài không chết vậy. Nhưng giờ đây hắn ta đã hoàn lương. Lucy nghĩ bản thân không nên quá ám ảnh về quá khứ nữa...
"Ám ảnh quá khứ sao? Nghe hài hước thật đấy."
Lucy nở nụ cười chế giễu bản thân mình. Em thở dài nhìn một lượt trong tủ quần áo. Em vơ đại một bộ gần em nhất rồi bước vào phòng tắm. Em còn gì để mất đâu.
-Ta biết cô sẽ đến mà Lucy Heartfilia.
Midnight ngồi ở tảng đá trên cao chống cằm nhìn Lucy. Lucy vì có nắng chiếu vào mắt nên nhăn mặt lại khiến Midnight lầm tưởng em không thoải mái khi đến đây. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi nhảy xuống vị trí trước mặt em. Hắn bóp cằm em rồi đưa lại gần mặt mình.
-Đừng có mà tỏ thái độ.
Lucy nhíu mày một chút rồi lại giãn ra. Hình như hắn đang hiểu lầm thiện ý của em thì phải. Em chỉ tay lên trời rồi nhẹ nhàng nói với hắn.
-Trời đẹp nhỉ?
Midnight khó hiểu nhìn theo hướng em chỉ. Hắn tặc lưỡi nhíu mày khi ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt hắn. Hắn thật sự rất ghét nắng, chúng khiến giấc ngủ dài của hắn không bao giờ trọn vẹn. Quay đầu tránh nắng thì lại gặp màu nắng vương nơi tóc em. Sự chán ghét hắn dành cho em lại tăng lên một tầng.
-Cô trả đũa ta đấy à?
-Là anh hiểu lầm tôi trước. Bỏ qua chuyện đó đi. Anh muốn trao đổi điều gì?
Midnight khoanh tay cười khẩy.
-Cô không thể nghĩ tốt hơn về ta sao?
-Anh có gì tốt đẹp để tôi nghĩ đến hay sao?
-Cáu gắt quá đấy hậu duệ của Heartfilia.
-Đừng có nhiều lời nữa Midnight. Tôi không tin anh sẽ tốt bụng đến mức cho không tôi một món béo bở như này đâu.
-Thông minh đấy chứ, quả là Heartfilia nhỉ? Hay là người từng thông minh nhất của Fairy tail? Cơ mà bỏ qua đi. Ta muốn cô dùng sức mạnh của mình để tìm kiếm Cobra.
Lucy nhíu mày nhìn hắn. Em không rõ hắn muốn dùng sức mạnh nào của em. Đoạt hồn hay Tinh linh thuật?
-Ngươi muốn dùng sức mạnh nào?
-Cả hai.
Midnight như đọc được suy nghĩ của em và trả lời ngay lập tức. Lucy giương mắt nhìn hắn. Midnight cứ làm em khó chịu nãy giờ, từ lúc em vừa gặp hắn và có lẽ là cho đến khi giao dịch này kết thúc. Hẳn là hắn còn ghét em hơn cả cái cách em ghét hắn.
-Nói rõ hơn đi.
-Những vì chòm sao có thể dễ dàng nhìn thấy mọi thứ dù có ở chiều không gian nào và người sở hữu nhiều chòm sao nhất hiện tại lại là cô đấy. Với lại ta cũng muốn xem cậu ta chết chưa, nếu cậu ta chết rồi thì cô cũng không cần dùng đến sức mạnh thật của mình. Còn chưa thì cô cũng tự biết rồi đấy.
Midnight nhún vai nói rồi đi dọc theo khu rừng, hắn đi vào những chỗ có bóng cây để tránh ánh nắng chói lóa. Lucy đi theo hắn. Cũng chẳng có mấy lần em thấy Midnight không ngủ trên cái thảm bay của hắn.
-Ngươi muốn tìm Cobra làm gì?
-Cậu ta tự dưng mất tích, còn ta là đồng đội của cậu ta. Thế thôi.
"Đồng đội sao...?"
-Nếu hắn ta chết rồi thì sao?
Midnight khựng bước chân mình, lông mày hắn nhíu lại như muốn dính chặt vào nhau. Lucy tiến tới bước cạnh Midnight khiến hắn hạ mắt nhìn em.
-Chết thì chết thôi.
Midnight nói rồi lại bước đi tiếp. Tiếng lá xào xạc cứ chảy vào tai Lucy. Em nhìn bóng lưng hắn cho đến khi khuất dần rồi mới đuổi theo.
Midnight và Cobra đã tách khỏi Crime Sorcière sau khi Sorano rời đi không lâu, chẳng ai biết hai người họ đã đi đâu. Lucy cũng chỉ thoáng nghe Sorano từng nói hai người họ muốn đi chu du khắp thế giới này.
Lucy thắc mắc sẽ ra sao nếu Midnight biết Zeref đã được tái sinh. Dù gì thì gần hết cuộc đời của Midnight lẫn những người đồng đội của hắn cũng gắn với cái tên Zeref, cũng gắn với cái ý nghĩ hồi sinh Zeref dù Zeref là một kẻ bất tử... Kẻ bất tử... Lucy ghét từ này... em chỉ đang mong rằng bản thân không phải là kẻ bất tử... nhưng việc tự tử mãi mà không chết và dính líu đến thần Ankhseram khiến em không thể không có suy nghĩ đó trong đầu.
Midnight khi không nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng nữa thì lén quay đầu lại. Hắn thấy em đứng ngơ ra đấy rồi lại đuổi theo hắn khiến hắn thấy có chút buồn cười, bước chân dài của hắn ngắn lại, nhịp bước cũng chậm hơn cho đến khi em đi ngang tầm hắn.
-Ngươi có cách gì để ta thoát khỏi thần Ankhseram?
Lucy vừa đi vừa nói. Em mong có thể moi được chút gì từ hắn.
-Bí mật.
Midnight đưa ngón trỏ lên môi rồi lại bước đi tiếp. Lucy nhún vai đi cạnh hắn, chỉ cần có kết quả như mong muốn thì quy trình như thế nào cũng không quan trọng.
-Corba chưa chết.
Lucy phán một câu khiến Midnight cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn quay sang nhìn em.
-Cô biết hiện tại cậu ta đang ở đâu sao?
-Không. Nhưng nếu hắn ta chết thì ta sẽ biết.
Lucy nhìn xuống túi chìa khóa lấp lánh được treo nơi eo mình. Em vẫn luôn và vẫn luôn mang họ theo bên cạnh mình dù có phong ấn họ lại đi nữa. Lần này em có thể phải triệu hồi họ ra... Lucy cảm thấy mình như đang lợi dụng Tinh linh của mình vậy. Nhưng em không muốn giết người nữa...
Midnight nhìn sang Lucy đang mơ màng, hắn đoán em đang suy nghĩ gì đó về Tinh linh của mình nhưng hắn chẳng buồn bận tâm. Hắn không quan tâm em làm gì và nghĩ gì, mối quan hệ của em và hắn cũng chỉ dừng lại ở thuận mua vừa bán, giữa cung và cầu. Nếu xa hơn cũng chỉ có thể là kẻ thù. Hắn không hứng thú với một Tinh linh ma đạo sĩ yếu đuối. Cho dù hắn thấy được sức mạnh của em có thể đánh bại được đồng đội của mình thì Midnight cũng không nghĩ rằng em đủ mạnh so với hắn. Và chuyện đi nhờ kẻ thù cũ của mình? Hắn không hạ thấp lòng tự tôn của mình xuống đến thế. Midnight nắm thóp em và dùng nó để trao đổi.
"Đôi bên cũng có lợi"
Đó là điều hắn nghĩ.
Midnight day mi tâm của mình, đã lâu rồi hắn chưa được ngủ. Việc Cobra biến mất khiến hắn mệt mỏi. Dù hắn đã từng tàn bạo như thế nào thì hắn cũng quý trọng đồng đội của mình và đặc biệt hơn khi đó là những người đồng đội đã gắn bó với hắn rất lâu. Những thành viên cũ của Reborn Oración Seis hiện tại đều ổn định với vị trí của họ, chỉ có Cobra là tự dưng biến mất khiến hắn không khỏi lo lắng. Ít ra Midnight sẽ an tâm hơn khi Cobra để lại một lá thư nào đó, nhưng chẳng có chút gì cả. Cobra biến mất như thể chưa từng tồn tại.
-Cô định bao giờ thì tìm kiếm cậu ta?
Midnight có chút gắt gỏng nhưng đó cũng chỉ là hành động vô thức của hắn. Nhưng Lucy thì lại khó chịu với điều này. Em nhăn mày. Dù hắn có quan tâm đồng đội của hắn đến mức nào thì hắn cũng không có quyền khó chịu với em khi em chưa đụng chạm gì đến hắn.
-Đừng có mà mất kiên nhẫn. Trời sáng như vậy thì dù có có Tinh linh vương thì ta cũng chẳng thể tìm được bạn ngươi đâu. Ít ra phải chờ đến tối... và một nơi có rất nhiều sao.
Lucy ngước mặt lên bầu trời rồi nhìn xung quanh. Muốn tìm thấy nơi ít sao thì phải rời xa thành phố...
-Đi theo ta.
Midnight đảo một vòng mắt rồi bước đi. Lucy khó chịu chạy theo sau hắn. Thề rằng em ghét tên này kinh khủng. Người gì đâu đã khó tính còn hay gắt gỏng. Và em đoán hắn cũng ghét em lắm nên mới hành động như thế. Midnight em biết luôn rất điềm tĩnh và có thể nói là lạnh lùng, hắn luôn có cái vẻ khinh khỉnh chứ chẳng như bây giờ. Lucy đúng. Hắn ghét em thật. Nếu không vì Cobra hắn cũng chẳng quan tâm thần Ankhseram gì đó làm gì em. Dẫu sao cũng không phải chuyện của hắn.
-Đến nơi chưa vậy?
Lucy thấy lạ khi đi cả chặng đường dài chỉ để đến nơi nào đó em chẳng biết, còn Midnight thì lại chẳng buồn để tâm đến em. Hắn nhún vai một cái rồi ngồi xuống tảng đá gần đó.
-Đến rồi.
Thật ra là đến lâu rồi, nhưng hắn thích cái vẻ khó khăn của em khi đuổi theo hắn nên hắn cứ đi vòng vòng. Lucy chẳng biết điều đó, em làm gì có xúc giác mà biết. Midnight lại chẳng biết em mất đi xúc giác. Cả hai chẳng ai biết gì về nhau cả. Một kẻ lấy người khác ra làm trò tiêu khiển, một người lại tin răm rắp lời người kia bảo. Em ngồi phịch xuống, hơi thở em nặng nề, em đoán nếu em có xúc giác thì đôi chân của em hẳn mỏi lắm.
"Khó chịu thật"
Lucy mãi chẳng thể quen được với việc mất đi xúc giác, cái cảm giác có thân thể như không có khiến em cảm thấy sợ hãi. Linh hồn bị mắc kẹt trong một cái xác tê liệt thần kinh. Midnight nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của em thì đoán em vẫn còn mệt. Hắn ném cho em một chai nước còn đầy bình.
-Uống đi. Cô mà có chuyện gì thì hơi mệt đấy.
Lucy không cảm kích sự quan tâm của hắn. Nếu không có tiếng chai nước va chạm với mặt đất đầy cát thì em đã không biết có một chai nước chạm vào mình. Lucy không khát, nhưng em vẫn uống đến khi nước cạn đáy bình.
Khi mặt trời hạ mình để nhường đường cho những ngôi sao lấp lánh với ánh trăng của nó. Lucy ngẩng đầu ngắm nhìn những ngôi sao ẩn hiện dưới nền trời đen. Midnight cũng thế, hắn biết chỗ này lâu rồi, nhưng hắn không nói cho ai. Em là người đầu tiên hắn dẫn đến đây, và nếu Cobra không mất tích thì người hắn dẫn đến chắc chắn không phải là em.
Lucy cầm chùm chìa khóa của mình rồi tung chúng lên trời. Những chiếc chìa khóa tỏa ra ánh sáng màu vàng khiến màn đêm cũng phải nép mình lại. Midnight nhìn em dưới ánh sáng chói lóa ấy, hắn dựa hẳn người vào tảng đá. Hết nhìn em thì nhìn những chiếc chìa khóa, sau rồi lại nhìn em. Ma thuật của em thật sự khác với ma thuật cũ của Sorano. Midnight có thể cảm nhận được việc em đang mạnh lên. Mạnh lên rất nhiều. Việc em phong ấn đi Tinh linh thuật của mình khiến hắn không thể cảm nhận được điều đó. Giờ thì hắn cảm nhận được rồi. Đôi mắt sâu thẳm của hắn dán chặt vào người em như thấy điều mới lạ và thú vị.
-Hãy dẫn đường cho tôi, để tôi có thể đến nơi tôi muốn, để tôi có thể thấy người tôi cần.
Những chiếc chìa khóa xoay vòng. Lucy ngạc nhiên lùi lại vài bước. Ánh sáng chói lóa chiếu xuyên qua em. Midnight sững người trong chốc lát rồi giơ cánh tay mình để với lấy em.
-CẨN THẬN!!!
Khi những ngón tay thô ráp chạm vào làn da mềm mại, cũng là lúc người con gái tóc vàng ấy hóa thành những ngôi sao - tỏa sáng rồi vụt tắt...
Midnight không tin được vào mắt mình. Nơi đầu tay hắn vẫn còn cảm nhận được sự lạnh lẽo đến thấu xương. Da thịt của con người có thể lạnh đến mức đó sao?
-Cô biến đi đâu vậy?
Truyện không drop. Vui lòng không hối chap.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com