Chap 8: Em mới tốt
"Giá mà thời gian chẳng thể
chia cắt đôi ta em nhỉ."
○o。. ° 💫 ° ✨️ ° 🌙 ° .。o○
Tiếng đàn êm ả cùng với ánh nến lấp lánh hòa vào nhau tạo nên một khung cảnh xa hoa và tráng lệ bao quanh khắp cung điện rộng lớn. Ở bên trong, những con người tựa như tầng lớp quý tộc cứ vui vẻ khiêu vũ, ăn uống và nói chuyện say sưa với nhau. Họ khoác lên mình những bộ đồ lộng lẫy, những món trang sức đắt đỏ mà chẳng để ý đến thế giới bên ngoài đang đói khổ, lầm than như thế nào chỉ vì sự ăn chơi của họ.
Lucy cười khẩy nhìn đám quý tộc ở mấy thế kỷ trước, em biết nếu họ cứ ăn chơi sa đọa thế này thì sớm muốn gì triều đại này cũng sẽ suy tàn thôi. Và nhiệm vụ của em là làm nó diễn ra càng nhanh càng tốt. Em ghét bỏ chốn xa hoa này và đi đến thần điện cách lâu đài không xa.
-Lucy!! Em đến đây với ta sao?
Chàng trai với làn da ngăm đi đến chỗ em, hắn ta mặc lên mình một tấm vải đen tựa theo kiểu của những vị thần trong các câu chuyện về thần thoại Hy Lạp. Đôi mắt hắn híp lại tỏ ý cười khi nhìn thấy em. Lucy nhìn thấy hắn thì vui vẻ.
-Ngài đoán đúng rồi đấy Logi. Ở cung điện đó chán chết mất.
-Em có thể chuyển sang thần điện ở với ta mà. Dù sao thì đám hoàng tộc cũng không thể động vào thần điện.
Logi dắt Lucy lại gần mặt hồ bên cạnh đền thờ. Em nhìn xuống bàn chân của hắn. Một chiếc lắc bằng vàng - thứ mà đám hoàng tộc kia xiềng xích vị thần của họ lại nhân gian.
Sau khi giải mã xong tảng đá kia, Lucy bị xuyên đến Trái đất cách đây 700 năm. Lúc này, vẫn chưa có nhiều người trên Trái đất có được ma thuật và những ai có được ma thuật đều được xem như một thành viên trong hoàng tộc. Lòng tham đến từ sức mạnh và quyền lực khiến lũ hoàng tộc mờ mắt, chúng cả gan triệu hồi và giam cầm vị thần cao quý là Logi đến thần điện chúng xây nên. Vì là một ma đạo sĩ nên hiển nhiên Lucy Heartfilia đường đường chính chính trở thành thành viên của hoàng thất. Em làm quen được với Logi trong lần hắn được triệu hồi xuống đây.
-Ngài biết nhiệm vụ của tôi liên quan đến bọn họ mà.
Logi trầm ngâm nhìn em, đôi mắt hắn tối lại rồi lại bày ra vẻ mặt thẫn thờ. Tựa như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
-Em vẫn chưa tìm thấy hai cậu bạn kia sao?
-Chắc hai cậu ấy không có ở đây. Hai cậu ấy cũng là người sỡ hữu ma lực, nếu ở đây thì hẳn đã là hoàng tộc như em rồi.
-Sao em không từ bỏ? Em có thể ở đây với ta mà. Đâu nhất thiết phải trở về. Đúng không?
Lucy nghe Logi nói vậy thì cúi đầu.
-Ngài không hiểu đâu. Tôi là hậu duệ cuối cùng của gia tộc Heartfilia. Nếu tôi cứ ở đây thì gia tộc Heartfilia sẽ biến mất vĩnh viễn...
Logi siết bàn tay đẹp đẽ của mình, hắn nghiêng người xuống ngang tầm mắt em.
-Nếu em hoàn thành nhiệm vụ thì em sẽ trở về thế giới của em. Lúc đó chúng ta sẽ không thể gặp nhau nữa...
-Ngài có thể gặp tôi vào bảy trăm năm sau mà. Lúc đó tôi đã sinh ra và ngài còn tồn tại.
-Vậy ta sẽ cô đơn trong bảy trăm năm...
Logi nói với chất giọng ỉu xìu, hai má hắn phồng lên rồi lắc lắc tay Lucy.
-Em nỡ bỏ ta một mình thật sao?
Lucy không nói gì. Khi đến đây, em đã được giao một nhiệm vụ là lật đổ hoàng thất và giải thoát cho Logi. Nếu làm vậy em mới có thể trở về móc thời gian của mình. Nếu thất bại, lịch sử sẽ thay đổi, nó là một điều quá khủng khiếp. Lucy biết hậu quả của việc thay đổi lịch sử vì em đã từng thấy bản thân của mình chết lúc bị bắt cóc ở đại hội cơ mà. Em nhìn sang Logi đang hờn dỗi mình thì xoa đầu hắn.
-Lịch sử sẽ thay đổi mất Logi à. Ngài biết mà.
Logi ngừng lắc cánh tay em, hắn nghiêng hẳn người dựa vào em đầy mệt mỏi.
-Nếu ta lấy lại sức mạnh, em sẽ ở bên ta chứ?
-Ngài biết tôi không thuộc về thời đại này mà.
-Em!!
Logi đứng dậy nhìn Lucy, ánh mắt hắn tràn ngập vẻ đau khổ cũng như bất lực.
-Nếu ta không thể chờ đến ngày em sinh ra thì sao? Lucy Heartfilia... em thật sự có nuối tiếc gì ở thế giới của em sao?
Lucy nghe hắn nói vậy thì run rẩy. Em nhìn mu bàn tay phải của mình. Nỗi oan của em còn chưa được rửa thì sao em có thể sống yên ổn sống ở thế giới đó. Nhưng nó không đồng nghĩa là em có quyền từ bỏ. Em còn có gia tộc, đó là công sức cả đời của tổ tiên em, của cha mẹ em. Em phải phục hưng lại gia tộc của mình rồi rời bỏ thế giới ma đạo sĩ. Khi ấy sẽ chẳng còn Tinh linh ma đạo sĩ Lucy Heartfilia nữa.
Logi thấy Lucy không đáp lại mình thì đành từ bỏ mà ngồi xuống cạnh em. Đôi mắt xanh dương tựa như bầu trời của hắn tối lại, hắn dựa đầu vào vai em với vẻ mệt mỏi.
"Nếu có thể... mong em hãy hoàn thành nhiệm vụ lâu một chút, khi ấy ta có thể ở bên cạnh em lâu hơn..."
-Heartfilia... ta sẽ nhớ lấy cái dòng họ này của em và khi lấy lại sức mạnh, ta sẽ ban phước cho ai mang trong mình dòng họ của em.
Lucy mỉm cười nhìn Logi như một lời cảm kích.
-Cảm ơn ngài.
-Ta thích màu tóc vàng cùng đôi mắt nâu của em. Ta cũng thích em nữa. Lucy thích ta chứ?
-Đương nhiên là tôi thích ngài rồi Logi.
Logi nhìn vào đôi mắt em, hắn biết thích của em và thích của hắn khác nhau. Nhưng hắn không nói gì vì hắn biết nếu em biết, em sẽ rời xa hắn mất. Những nỗi đau mà em trải qua khiến em không thể đặt tình yêu của mình vào bất cứ ai nữa. Còn chưa nói đến hắn và em cách nhau tận 700 năm...
Đã được một tháng kể từ khi Lucy đến với chiều thời gian này. Ở đây, em được lũ hoàng tộc giao cho nhiệm vụ canh giữ Logi vì trong tất cả, Logi chỉ chịu ngoan ngoãn nếu có em ở bên.
-Lucy... ta muốn đi dạo phố. Em dẫn ta đi nhé?
Logi giương đôi mắt xanh dương sáng ngời của mình ra, hắn nắm lấy tay em lắc nhẹ đầy vẻ nũng nịu.
-Được rồi. Nhưng ngài nhớ phải ở cạnh tôi nhé? Không được đi xa đâu, nếu không lũ quý tộc kia sẽ giết tôi trước khi tôi kịp lật đổ chúng mất.
Logi nghe được câu trả lời của Lucy thì gật đầu lia lịa. Trong mắt em, Logi giống như một đứa trẻ hơn là một vị thần, hắn ngây thơ, ngoan ngoãn và hay nũng nịu để có được thứ mình thích. Chỉ là đôi khi hắn sẽ tức giận nếu không có thứ hắn muốn, điều này cũng là lý do khiến đám người kia đem em đến canh giữ hắn.
Giữa con đường ngay vùng thủ đô giàu có, dòng người tấp nập qua lại, ánh mắt Logi rơi vào chồng xác chết còn chưa kịp phân hủy, hắn cau mày nắm chặt tay Lucy.
-Lucy... sao không ai chôn họ vậy?
Lucy nhìn sang hắn, bước chân em chậm lại một chút rồi lại tiếp tục bước đi.
-Vì con người đói hết rồi, họ chẳng còn sức đào đất đâu Logi à. Nếu có thì cũng là đào mồ chôn cho chính mình.
-Nếu ta là một vị thần tốt thì đã chẳng như thế này...
-Ngài là một vị thần tốt mà.
"Không đâu... em mới tốt"
Logi sinh ra cùng trời cùng đất, hắn có người bạn thân là Ankhseram nhưng người bạn đó đã bỏ đi lâu rồi. Lúc rời bỏ hắn, Ankhseram bảo bản thân phải đi cân bằng thế giới này. Nhưng với Logi, hắn nghĩ rằng Ankhseram chỉ là không muốn gặp mặt một đứa trẻ phiền phức như hắn mà thôi, Ankhseram hơn hắn rất nhiều tuổi, lão thông minh và tài năng hơn hắn rất nhiều. Nhìn lũ người chết vẫn còn sót lại chút tàn tích của Ankhseram khiến hắn chạnh lòng. Lão ấy là thần Sinh Tử, vậy hắn là gì? Hắn chẳng biết gì về bản thân hắn cả. Logi sinh ra là đã được thế gian tôn quý thành thần rồi.
Logi vô tình nhìn lên bầu trời phảng phất màu mắt trong veo của hắn, những vệt nắng kéo dài chẳng làm mắt hắn đau đớn mà chỉ khiến chúng thêm lấp lánh. Hắn nhìn sang em rồi lại vô thức hỏi.
-Thế giới của em đẹp không?
-Đẹp chứ.
Lucy thấy câu hỏi này có chút quen quen, hình như Zeref từng hỏi em câu tương tự vậy.
-Đẹp như em chứ?
Logi bẽn lẽn nhìn em, hắn rụt rè như một chú thỏ con mới rời khỏi hang để ngắm nhìn thế giới. Những ngón tay hắn ngoắc vào tay em khi em vừa mới buông tay mình ra trước câu hỏi của hắn.
-Đẹp hơn rất nhiều chứ.
-Ta muốn được nhìn ngắm thế giới của em... ta muốn xem nó đẹp đến nhường nào mà em lại nỡ từ bỏ ta để đến đó.
-Có lẽ ngài không biết nhưng ở thế giới hiện đại, đặt hết mọi thứ vào một người con trai là một điều sai lầm đấy.
Lucy cười cợt trêu đùa hắn.
-Nhưng ta là thần mà!!
Logi dẫm chân lên tiếng. Hắn hùng hồn vươn vai, ưỡn ngực nói với em.
-Ta có thể làm nhiều thứ mà không ai làm.
Mọi người xung quanh nhìn hắn như một kẻ kì dị khiến Lucy đứng bên hắn cũng phải ngại lây. Em kéo hắn đi rồi nói nhỏ.
-Ngài không biết ngại thì người xung quanh ngài sẽ ngại đấy.
-LUCY!!
Logi định nói gì đó nhưng một quả đầu vàng đã bay đến và hét lớn tên em. Cậu ta còn ôm lấy em trước mặt bao nhiều người. Logi mở to miệng ngạc nhiên rồi lại cố đá tên đó khỏi em.
-Đi ra!! Không được ôm em ấy.
-Ngươi là ai chứ?
Sting cau có hất tay tên da nâu trước mặt mình, tay cậu vẫn ôm khư khư Lucy khiến em thở dài mệt mỏi nhưng cũng khá vui vẻ khi gặp lại cậu.
-Rogue đâu?
-Cậu ta đi mua chút đồ rồi.
-Em quen tên này sao?
Logi hỏi trong khi vẫn cố kéo Lucy ra khỏi người mà hắn không quen biết nhưng vẫn cố để em không bị đau, nhìn hắn như sắp khóc vậy. Lucy phì cười xoa đầu hắn.
-Đây là Sting, cậu ấy là người bạn tôi hay nhắc với ngài đấy.
-Quào!! Bà chị hay nhắc đến tui luôn á hả? Không ngờ chị thích tui vậy luôn á? Mê rồi chứ gì?
Sting chu mỏ ra nói mà không để ý đến gương mặt đầy hắc tuyến của Lucy. Em thẳng tay đấm cho cậu một cái rõ đau.
-Im đi trước khi tôi cho cậu ăn một quả Lucy Kick chính hãng.
-Đồ bà chằn bạo lực...
Sting chui vào một góc nói, cậu ũ rũ chọt mấy con kiến đang bò trên mặt đất. Logi giật giật khóe mi nhìn người bạn không giống người của Lucy.
-Ở hiện đại ai cũng bị như thế hả?
-Cậu ta thuộc số ít thôi.
-Tôi nghe đấy!! Chị toàn nói xấu tôi thôi!!
Sting đỏ mặt ấp ức nói, chân cậu cứ dẫm tại chỗ nhưng chẳng dám làm gì Lucy.
"Thề với cái danh hội trưởng Sabertooth, nếu không phải vì tôi thích chị và không đánh con gái thì tôi đã đánh chị rồi!! Chẳng hiểu sao mình mê nổi bà chị ác độc này nữa!!"
Lucy hai tay ôm lấy bụng bật cười vui vẻ. Logi nhìn sang em rồi nhìn sang Sting, hắn chưa thấy em vui đến thế, hắn chỉ nghĩ em chỉ cười thật lòng khi ở cạnh hắn. Logi có chút ghen tị với Sting, hắn lén lút nhìn hai người mà chẳng buồn nói câu nào.
"Lucy thích tên tóc vàng kia sao?"
Đôi mắt xanh dương u sầu, mũi chân hắn cọ vào nhau làm nắng chiếu lên chiếc lắc chân bằng vàng thêm phần lấp lánh. Logi không hiểu về thế giới hiện đại, nên hắn không biết mối quan hệ giữa Lucy và Sting như thế nào, nhưng với dòng thời gian của hiện tại, thân cỡ hắn và Lucy là đã đủ để kết hôn luôn rồi chứ đừng bảo đến mức thân cỡ Lucy và tên tóc vàng kia.
-Sting, cậu đi đâu làm tôi tìm mã- Lucy?
Rogue bất ngờ khi nhìn thấy Lucy. Cậu không nhịn được mà nở một nụ cười rồi lại giả ho để che nó đi nhưng lại chẳng thể che đi vành tai đỏ lên trong thấy.
-Hai cậu ở đâu mà tôi tìm mãi không thấy?
Sting định nói gì nhưng Rogue lại ngăn lại, chàng Ảnh Long đánh mắt về phía Logi khiến Sting hiểu ý mà im lặng. Logi khoanh tay cau có với hai người, nhưng hắn cũng là một kẻ hiểu chuyện nên không trách móc gì cả, ai lại tin kẻ lạ mặt được chứ? Nếu hai người họ không phải bạn của Lucy thì hắn đã cho mỗi tên một đòn đủ để họ nằm liệt cả đời rồi.
-Đi tìm chỗ nào mát mẻ hơn để nói chuyện nhé? Mà đây là Logi, ngài ấy là vị thần bị đám hoàng tộc bắt giam nên các cậu không phải lo, ngài ấy thuộc phe mình.
-Là phe của em!!
Logi bào chữa lại lời nói của Lucy, hắn hậm hực đi theo ba con người hiện đại. Rogue lắc đầu ngán ngẩm. Cậu chỉ vừa mới có ý chí theo đuổi tình yêu của mình thì lại xuất hiện thêm tình địch, cứ thế này hẳn Ảnh Long cũng phải bạc đầu để rước em về mất. Còn Sting thì khỏi phải nói, cậu khó chịu với cái tên da ngăm này từ lúc gặp mặt rồi. Hai người, một thần, chẳng ai ưa nổi ai.
Ba con người cùng với một vị thần ngồi xuống một bãi đất hẻo lánh, họ ngồi xếp thành một hình vuông như muốn đốt lửa trại vậy. Vì Logi không chịu bỏ Lucy ra với lý do "Mấy người về thời hiện đại gặp nhau lúc nào chẳng được. Ta đây ở bên cạnh em ấy còn phải tính bằng giây. Với lại ta lớn tuổi hơn mấy người cả đấy!" thì chỉ khiến cặp Song long tức điên lên mà nhìn hắn ôm khư khư Lucy ngồi ở khúc gỗ đối diện.
"Trâu già mà cứ thích gặm cỏ non"
"Lucy sao quen được với cái tên có vấn đề thần kinh như này nhỉ?"
Logi đắc thắng cười khẩy khiêu khích hai con người đối diện khiến Sting muốn nhào vào đánh hắn nhưng Rogue đã ngăn cản. Chỉ có Lucy không biết gì ngồi nghiêm túc trao đổi nhiệm vụ với hai người họ.
-Từ lúc đến đây, tôi đã đã được giao hai nhiệm vụ là lật đổ quân hoàng gia và trả tự do cho Logi. Các cậu thì sao?
-Bọn tôi chỉ nhận được nhiệm vụ lật đổ quân hoàng gia thôi. Còn cái sau bọn tôi chẳng có thông tin gì.
Lucy nhíu mày khi nghe Sting trả lời, em nhìn sang Logi đang vui vẻ. Lucy cảm thấy ngay từ đầu mọi chuyện đã rất kỳ lạ. Em nhớ lại thứ tự mọi chuyện xảy ra rồi lại lắc đầu.
"Chắc do mình nghĩ nhiều"
-Vậy mỗi em là có nhiệm vụ liên quan đến ta nhỉ?
Logi hào hứng nói, hắn ôm chặt cứng Lucy rồi cọ má vào người em như một đứa trẻ.
-Chắc là vậy rồi.
Lucy mỉm cười với hắn. Ở bên Logi khiến em cảm thấy dễ chịu hơn nhiều nên cảm xúc của em dạo này cũng khá tích cực. Ít ra cũng có vài khoảng thời gian quên đi Fairy tail, Zeref và Jellal.
-Mà hai cậu còn sử dụng được ma thuật chứ?
-Bà chị yên tâm, ma thuật của bọn này còn mạnh hơn cả lúc trước đấy!
-Vậy mà không được thăng chức làm hoàng thất sao? Tôi giờ cũng ngang với công chúa rồi đấy.
Lucy cợt nhã trêu đùa hai người bọn họ. Rogue nhìn em, làn da tái nhợt phủ lớp sương hồng.
"Chị vốn là công chúa của tôi rồi..."
-Bà chị khinh tụi này hoài à!!
Sting chu môi lên nói, nhưng cậu cũng rất vui vì bà chị của mình không sao. Có Rogue mới biết cậu phát hoảng như nào khi không thấy Lucy bên cạnh. Tự dưng đâu quay ngược về 700 năm trước rồi thấy thiếu mất một người, nếu lúc ấy mà có nhiệm vụ giải cổ tự mới rời khỏi đây chắc Sting khóc luôn mất. Nói thế thôi chứ cậu cũng lo cho Lucy nhiều lắm, cậu thích em lắm cơ mà, cứ sợ em bị bắt nạt.
-Bọn tôi khi nhận được nhiệm vụ thì bắt đầu lập nên một phiến quân nổi loạn, ở đó cũng có nhiều người mới được khai phá ma thuật. Dù vậy cũng khá yếu nên bọn tôi phải âm thầm tập luyện cho họ nên một tháng qua mới không đi tìm chị.
Rogue ôn tồn giải thích. Ở thời đại này, lượng Ethernano rất lớn, nó lớn đến nỗi cậu và Sting không cần hấp thụ mà nó tự ngấm vào và tăng cường ma thuật cho hai người. Nhờ việc này mà Rogue đoán sẽ có nhiều người có ma thuật hơn, vấn đề chỉ là mặt thời gian. Và không phụ lòng mong chờ của Rogue, thời gian qua đã có khá nhiều người chống đối hoàng thất có ma thuật, và nhiều trong số đó phù hợp cho việc hỗ trợ.
-Thế thì tốt rồi!! Thời gian qua tôi cũng đã chia rẽ được nội bộ của chúng. Lại không biết làm thế nào để kết nối được với thường dân.
Lucy vỗ tay hào hứng bảo, đôi mắt chocolate của em sáng rực lên nhìn hai người trước mặt đầy cảm kích. Logi kéo kéo gấu áo Lucy.
-Vậy em định đưa ai lên làm hoàng đế kế nhiệm?
Câu nói của Logi khiến cả ba im lặng. Đúng là xen vào vấn đề chính trị và lịch sử thì chưa bao giờ là dễ. Lucy không quá mức giỏi về lịch sử nên em không thể biết được ai là người thừa kế phù hợp chứ đừng nói đến Rogue hay Sting. Chỉ việc họ chọn người thừa kế không phù hợp thôi thì cũng đã khiến lịch sử rẽ sang con đường khác rồi.
Sting ôm đầu vò tóc, cậu ngã lăn ra đất rồi quơ tay quơ chân.
-Nghĩ mấy cái này đau đầu thật đấy!! Không thể đánh nhau rồi ai mạnh nhất thì làm vua được sao?
Lucy giật giật khóe mi nhìn Sting hành động như một đứa trẻ con.
"Hẳn là Sabertooth đánh thua cậu ta..."
-Việc của quốc gia không thể nào dùng mỗi nắm đấm được. Sẽ thế nào nếu lỡ đâu trên trời rơi xuống một vấn đề gì đấy không thể dùng sức mạnh thì sao?
-Ngươi không làm vua được sao?
-Không thích.
Logi và Sting lia những ánh mắt sắc lẹm về phía nhau. Rogue dường như mường tượng được mấy tia sét đang phát ra từ hai người.
-Thôi được rồi. Sao chúng ta không để người dân tự phong ai lên làm vua đi? Chúng ta không ở thời đại này nên cũng không thể thay họ quyết định được.
Lucy day day hai bên thái dương. Chuyện này khiến em thật sự rất đau đầu, thà rằng kết thúc nhanh còn hơn. Chỉ là Lucy có chút tiếc nuối khi rời xa Logi, em mến vị thần ngốc nghếch này rất nhiều, nhưng cũng không vì thế mà em bỏ lại mục tiêu của mình.
Rogue mở to mắt kéo cổ tay phải của Lucy về phía mình. Sting và Logi nhíu mày khó hiểu, chỉ có mỗi Lucy biết lý do. Em có chút run rẩy nhưng cũng nhanh lấy lại được bình tĩnh, Rogue nắm cổ tay em đương nhiên biết được điều đó. Cậu dùng nhiều lực đạo hơn nhưng rồi lại thả lỏng.
-Hội ấn của chị...
-Tôi rời Fairy tail rồi...
-CÁI GÌ!!?
Rogue và Sting hét lên, hai người như thể không tin vào tai mình. Logi bên cạnh không hiểu gì cả. Hội ấn? Fairy tail? Hắn nhìn vào Lucy thì thấy đôi mắt xinh đẹp của em có chút buồn rầu như lần đầu hắn thấy em. Còn tên tóc vàng thì không còn loi nhoi nữa mà sững người ra như một bức tượng. Tên tóc đen thì lại siết cổ tay em chặt hơn khiến nó đỏ lên, Logi không thích điều này, đỏ thế chắc Lucy của hắn đau lắm.
-Có gì thì nói. Đừng động tay động chân với em ấy.
Logi hất tay Rogue ra rồi nắm lấy tay Lucy xoa lên vết đỏ, ngay lập tức, cổ tay em không còn dấu vết gì nữa cả.
-Em không còn đau chứ?
-Cảm ơn ngài. Ta không sao.
Nhận được ánh mắt dịu dàng của Logi, Lucy cũng chỉ biết cười nhẹ rồi nhìn sang hai người họ.
-Như tôi đã nói đấy, tôi rời Fairy tail rồi.
Sting nghi hoặc lời Lucy nói, cậu không tin Fairy tail sẽ làm thế. Dù có ngốc đến mức nào, Sting vẫn thấy được sự gắn bó lẫn niềm yêu thương của Fairy tail dành cho Lucy và ngược lại. Lucy và Fairy tail như là hai thực thể không thể tách rời. Ngàn lần cậu cũng không tin Fairy tail lại để cho Lucy rời đi và Lucy thì càng không thể tự động rời khỏi Fairy tail. Chính mắt cậu đã thấy Lucy đau khổ thế nào khi Fairy tail tan rã, cũng chính cậu thấy Lucy nỗ lực thế nào để Fairy tail tái hợp. Sting không tin lời em nói. Không đời nào... nhưng nhìn thấy mu bàn tay trắng ngần không có dấu vết gì trên đó, tim Sting như thắt lại...
Rogue nhìn chằm chằm vào bàn tay Lucy. Giờ cậu đã hiểu sao từ lúc vô tình gặp nhau, Lucy lại khác lạ đến thế. Hẳn em buồn lắm khi rời xa Fairy tail. Rogue cũng đã quá vô tâm khi không để ý đến điều đó, nhưng vì em che đi đôi tay đó nên cậu không thấy cũng phải. Rogue tự biện minh cho mình nhưng cậu không thể phủ nhận bản thân quá thiếu tinh tế khi gạt bỏ cảm xúc của em lúc cậu và Sting nhắc đến Fairy tail. Cậu làm sao quên được lúc ở đại hội, Fairy tail yêu quý em nhiều đến mức nào. Đặc biệt là ánh mắt đầy lo lắng của Gray. Rogue biết có nhiều hơn một Gajeel và một Gray ở trong Fairy tail yêu em, không lý gì họ lại để em rời hội. Fairy tail mà cậu biết sẽ không bao giờ rời bỏ thành viên của mình. Hẳn phải có một ẩn khúc nào đó. Rogue siết chặt tay mình cố giữ cho bản thân tỉnh táo.
-Tại sao lại thế? Ý tôi là... chị và Fairy tail...
Sting luống cuống hỏi. Cậu không biết nên nói thế nào cho thỏa đáng nữa, cậu không muốn nhiều chuyện nhưng chuyện này thật sự khó tin.
-Chỉ là không hợp nữa thôi.
Lucy rũ mắt xoa mu bàn tay phải mình. Em không muốn nói ra sự thật. Nếu em nói ra liệu họ có tin em hay không? Hay là sẽ đánh đuổi và ghét bỏ em như cách Fairy tail và Jellal đã làm? Nếu tin em thì họ có trở mặt với Fairy tail hay không? Nếu thế thì thật sự không tốt, quan hệ giữa Sabertooth và Fairy đang rất tốt, em không muốn vì chuyện này mà phá vỡ mối quan hệ giữa họ. Dù gì Fairy tail vẫn từng là nơi em yêu quý, yêu quý đến mức em không thể ghét họ dù họ có đánh đuổi em. Tình cảm em dành cho họ có thể dần nguôi lạnh như đống tro tàn nhưng dưới đống tro ấy vẫn còn chút ngọn lửa khó dập tắt.
Sting nghe câu trả lời không thỏa đáng thì bất mãn nhưng lại giữ im lặng. Chuyện của Fairy tail, người ngoài như cậu không có tư cách để xen vào.
-Chị muốn đến Sabertooth không?
Rogue ngỏ lời mời dù biết trước câu trả lời. Cậu vẫn hy vọng Lucy sẽ đồng ý lời ngỏ của mình. Dù sao Rogue cũng không thể để Lucy không có nơi nương tựa. Sabertooth có thể không tốt bằng Fairy tail nhưng ít ra nó đủ mạnh để bảo vệ Lucy.
-Không đâu... thế thì cũng không hay lắm.
Lucy mỉm cười xua tay. Mối quan hệ của em với Fairy tail như tảng băng mỏng có thể nút vỡ bất cứ lúc nào. Nếu em ở Sabertooth thì chỉ làm mọi chuyện khó khăn hơn cho cả em, Sabertooth và cả Fairy tail.
Rogue im lặng không nói gì nữa. Cậu chuyện cũng vì thế mà im lặng không có hồi kết. Nhưng nó vẫn như một cơn sóng ngầm trong lòng họ.
Truyện không drop. Vui lòng không hối chap.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com