Chương 10: Đạo chư hầu
Thẩm Đường còn cắn thêm một miếng.
Chua đến mức mặt mày thay đổi.
" Mặc dù rất chua, mỗi câu cũng chỉ cho ra một quả, sản lượng thấp, nhưng ăn được là tốt rồi."
Là hàng miễn phí, thì trông chờ gì vào chất lượng.
Cô tính chuẩn bị nhiều một chút, mai kia còn có thể làm thành mơ ngâm đường, mơ ướp muối hoặc rượu mơ, buôn bán tự do, dù lời lãi không nhiều nhưng nuôi sống bản thân thì không thành vấn đề. Cô cẩn thận chọn một quả xanh to, tươi mọng đưa cho Kỳ Thiện.
"Đây, Kỳ tiên sinh muốn thử không?"
Kỳ Thiện cũng chưa nhận lấy, đầu tiên là nhìn quả mơ trong tay cô, sau lại nâng mi nhìn vẻ đắc ý như 'tay không bắt sói' trên mặt Thẩm Đường, đuôi lông mày anh ta run lên, gân xanh trên trán như ẩn như hiện.
Rốt cuộc vị tiểu lang quân này có biết không....
Lâu sau, Kỳ Thiện mới thở dài bắt lấy.
Dùng tay áo chà xát, rồi cắn một miếng.
Đúng là rất chua!
Từ mùi vị đến cảm giác, đều giống như mơ xanh chưa chín như đúc.
Thấy mắt mũi Kỳ Thiện dần mất khống chế, Thẩm Đường cười nói: "Nếu chín chút nữa sẽ ăn ngon hơn, không biết có ngôn linh biến ra rượu hay không. Nếu được thì nhưỡng vài bình rượu mơ rồi ủ chôn, đợi ngày đông tuyết rơi ra hồ ngắm cảnh, pha trà uống rượu nếm mơ xanh, há chẳng phải vui sướng?"
Kỳ Thiện ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Đường.
Thở dài: "Nếu cậu thấy tốt, vậy thì tốt thôi, sau này chớ có hối hận về chuyện lỗ mãng hôm nay....."
Động tác cắn mơ của Thẩm Đường dừng lại, khó hiểu: " Lời này của Kỳ tiên sinh.... chẳng lẽ biến ra vật này không phải chuyện tốt? Ta sẽ hối hận ư?"
"Đối với kẻ khác tất nhiên là chuyện tốt, nhưng đối với cậu——chưa hẳn là việc hay." Ánh mắt anh ta nhìn Thẩm Đường ánh lên vài phần tiếc nuối, như là chính cô cũng không biết mình đã quăng đi thứ ngàn vàng, sợ Thẩm Đường hỏi rõ ngọn ngành, chợt nói lảng, " Nhưng nếu lòng Thẩm tiểu lang quân không có chí lớn, chỉ cần ngày hai bữa cơm canh no đủ có nhà che gió chắn mưa, thì cũng là chuyện tốt."
Thẩm Đường nhai miếng mơ non, mặt ngoài ngạc nhiên, trong lòng đã xoắn xuýt.
Phỏng đoán vì sao Kỳ Thiện nói như vậy.
Cô dò xét hỏi: "Có liên quan tới Văn tâm của ta?"
Kỳ Thiện kinh ngạc trước sự nhạy bén của cô, gật đầu: "Đúng là có vài phần quan hệ."
Thẩm Đường bày ra một bộ rửa tai lắng nghe, ai ngờ Kỳ Thiện không phối hợp, không nói gì nữa.
Anh ta nên nói cái gì?
Nói khối quốc tỷ mà Cung thị giấu kín nuốt riêng có khi trên người Thẩm tiểu lang quân à?
Dù anh ta không hứng thú gì với quốc tỷ, nhưng Thẩm tiểu lang quân chưa chắc đã nghĩ vậy, để tránh hiểu lầm thì vẫn nên giả bộ không biết thì hơn. Quan trọng nhất là anh ta hoài nghi Văn tâm của vị này đã hô ứng với quốc tỷ, trong lúc vô tình đã thức tỉnh 'Đạo chư hầu'.
Văn tâm, Võ đảm, quốc tỷ, mối quan hệ ba phương đặc thù.
Quốc tỷ không chỉ có thể trấn giữ vận nước, phòng ngự ngoại xâm, còn có một loại năng lực nòng cốt, gọi là 'Đạo chư hầu'.
Chư hầu có Văn tâm Võ đảm nắm trong tay quốc tỷ, sẽ có cơ hội hô ứng với nó, dựa vào tâm tư suy nghĩ mà đạt được năng lực đặc biệt ——trong số đó chư hầu thường chọn 'Thống ngự', 'Thân dân', 'Phò tá' làm đạo, thậm chí có khả năng củng cố Văn tâm Võ đảm của văn võ dưới trướng, nhờ vậy mà chiêu mộ được nhiều năng nhân dị sĩ trợ giúp cho mình.
Anh ta không rõ đạo chư hầu của Thẩm Đường, nhưng chắc chắn có liên quan đến "Canh nông".
Nếu không, làm sao biến ra mơ xanh?
Một chư hầu được trời phú cho việc 'Canh nông'.
Nghe là thấy không có tiền đồ.
Nhưng nhìn Thẩm tiểu lang quân dường như không ôm dã tâm gì, nếu chỉ muốn tự bảo vệ mình thì ngược lại rất thích hợp, ít nhất không lo chết đói.
Trong lòng Thẩm Đường như mèo cào: "....."
Ghét nhất cái kiểu nói đầu bỏ đuôi làm người ta đoán già đoán non.
"Tiên sinh không chỉ rõ, hẳn là có đạo lý, theo lẽ mà nói ta không nên nhiều lời, nhưng dù sao cũng liên quan đến mình...." Thẩm Đường lấy lui làm tiến, nói bóng nói gió, "Lẽ nào Văn tâm của ta có vấn đề? Nặng nhẹ ra sao... Còn cứu được chăng?"
Kỳ Thiện dứt khoát trả lời: "Không thể."
Theo anh ta biết, mỗi khối quốc tỷ đều đối ứng với một vị chư hầu, một loại 'Đạo chư hầu'.
Để thiên phú này phát huy uy lực cần có quốc tỷ làm trung gian, nếu không xảy ra tình huống đặc thù, thường cả đời không đổi.
Loại tình huống nào?
Chết!
Không chết thì không thể đổi!
Chỉ cần Thẩm tiểu lang quân còn sống, khối quốc tỷ tay cô chỉ có cái năng lực như bây giờ ——chỗ tốt duy nhất là không lo chết đói.
Nếu Thẩm tiểu lang quân có dã tâm, vậy thì xong đời.
Khởi đầu gian nan, trời sinh dị thường, căn bản không phải đối thủ của đám sài lang hổ báo khác.
Nhìn sắc mặt của Kỳ Thiện mỗi lúc một đen, Thẩm Đường thấy trái mơ trong tay cũng không còn ngon.
Cô——
Không phải sẽ chết sớm đó chứ?
Trong lúc nhất thời, vô số ý nghĩ xoay quanh đầu cô, lóe lên rồi vụt tắt.
Nếu Kỳ Thiện không kéo cô ra khỏi mớ bòng bong ấy, cô đã bổ não ra cảnh bản thân ốm yếu nghiêng mình đau đớn viết di thư.
"Thẩm tiểu lang quân, ngoại trừ 'trông mơ giải khát', cậu còn biến ra được cái gì nữa?"
Thẩm Đường lắc đầu: "Ta không biết, nhưng có thể thử."
Kỳ Thiện rút ra quyển trục khác, chỉ vào ngôn linh bên trên: "Cậu xem đoạn ngôn linh đi —— "
Thẩm Đường ghé sát vào nhìn, lẩm bẩm nói: " Bánh vừng vẽ trên đất, nhưng lại chẳng thể ăn?"[1]
[1] Nguyên gốc : Họa địa tá bính, bất khả đạm dã (画地作饼, 不可啖也) , trích từ chỉ dụ của Ngụy Văn Đế Tào Phi để nói quan trường mưu mô xảo trá, lợi lộc như cái bánh vẽ trên đất, cũng chỉ là hư vô. Sau này giản lược thành thành ngữ Họa bính sung ki (画饼充饥), nghĩa là Vẽ bánh lấp bụng.
"Đoạn ngôn linh này cùng một giuộc với 'trông mơ giải khát'."
Nếu như "trông mơ giải khát" hóa ra quả mơ, có lẽ đoạn ngôn linh này sẽ biến ra bánh.
Thẩm Đường nói: " Nhưng một câu 'lại chẳng thể ăn' này, thì bánh vẽ ra còn nuốt nổi sao? Chẳng bằng tóm gọn thành 'họa bánh lấp bụng' ?"
Ăn bánh bột ngô còn no hơn đống mơ này.
Mơ xanh mới lạ thật đấy, nhưng thứ này vừa nhỏ vừa chua, dạ dày Thẩm Đường làm bằng sắt cũng không dám vạ miệng nhai nhiều.
Mới xơi hai mươi quả, quai hàm đã chua chết lặng.
Nào ngờ thử mười mấy lần vẫn không có động tĩnh.
Cô hơi nhụt chí, vô tình liếc qua quyển trục chi chít chữ, ánh mắt sáng ngời. Tay cô dịch một hồi, rồi dừng lại trước một đoạn văn tự: "Kỳ tiên sinh, khách quan mà nói, ta thấy đoạn này càng có ý tứ —— Sửa đá thành vàng, đưa trả thuế ngân."
"Sửa đá thành vàng?"
Giây sau đã hiểu Thẩm Đường suy tính cái gì.
"Đúng vậy, sửa đá thành vàng! Một nén vàng có thể mua được bao nhiêu cân mơ với bánh bột ngô? Xét về giá trị, hẳn là ngôn linh cấp cao, không chỉ vậy——cái gì mà "kim ốc tàng kiều", không biết có thể hóa ra "kim ốc" với "kiều" hay không, "kiều" này là nam hay nữ, xấu đẹp thế nào...."
Ánh mắt Kỳ Thiện nhìn Thẩm Đường như là đang nhìn kẻ đần mơ tưởng hão huyền.
Tuổi không lớn lắm, nhưng nghĩ thì rất đẹp.
"Nếu cậu không sợ chết chẳng ra sao, thì có thể thử."
Thẩm Đường: "???"
Kỳ Thiện mỉm cười: "Hiệu quả, giá trị của ngôn linh dựa vào mức độ tiêu hao Văn tâm. Ngôn linh càng mạnh, tiêu hao càng lớn. Nếu cưỡng ép vận dụng ngôn linh vượt ngoài với tầm với, thất bại còn dễ nói, cùng lắm suy yếu một hồi, nhưng mà thành công—— tất phải trả giá.
Như là rút ngắn tuổi thọ, yểu mệnh chết sớm, bệnh tật quấn thân nằm liệt tại giường, thậm chí là thất khiếu chảy máu, chết ngay tại chỗ. Từ xưa đến nay, thảm kịch như vậy nơi nào cũng có, Thẩm tiểu lang quân cũng đừng vì hiếu kỳ, tham lam nhất thời mà nối gót theo sau."
Một quả mơ, một tấm bánh, giá trị làm sao sánh với vàng bạc ngọc thạch?
Hết thảy đều phải trả giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com