Chương 17. Chuyến Đi
Mới sáng sớm, không khí trong sân căn cứ còn mát lạnh. An Nhiên vẫn ngồi bên chiếc bàn gỗ cùng Phan Việt Hải, cả hai im lặng, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn nhau, vẫn còn dư âm nặng nề từ cuộc trò chuyện đêm qua.
Đúng lúc ấy, tiếng cửa mở kêu "cạch" một cái, rồi tiếng bước chân gấp gáp vang vọng khắp sân. Một giọng nói trong trẻo cất lên:
"Á à, hai người hẹn hò từ sáng sớm cơ à?"
Minh Quân xuất hiện, gương mặt cười tươi rói, đôi mắt long lanh đầy tinh quái. Cậu nhóc nhìn hai người một lượt rồi cười hề hề, trêu chọc không chút kiêng dè.
An Nhiên mặc kệ lời trêu đùa, nhướng mày hỏi:
"Sao nhóc lại về đây được vậy? Tưởng bị nhốt rồi chứ?"
Minh Quân hất mặt đầy kiêu ngạo:
"Ai nhốt được em?"
An Nhiên thầm tưởng tượng ra cảnh cậu nhóc này vừa khóc lóc vừa kêu gào om sòm, cuối cùng cũng được thả ra vì phiền quá.
Tiếng cười và giọng nói ồn ào khiến cửa các phòng khẽ mở. Dương Kiệt và Minh Hoàng cùng ló đầu ra, cả hai còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng khi thấy Minh Quân thì đều giật mình ngạc nhiên.
Minh Quân mở rộng hai tay, cười rạng rỡ như mặt trời:
"Em đã trở về rồi!"
Dương Kiệt tiến lại gần, cười lớn, huých vai Minh Quân một cái mạnh đến suýt ngã:
"Nhóc khá đấy. Lần này khóc bao lâu?"
An Nhiên bật cười, thì ra Dương Kiệt cũng có chung suy nghĩ với cô. Minh Quân đỏ hết cả mặt, phồng má phản đối:
"Em không có khóc!"
Minh Hoàng nhìn cậu nhóc, hỏi:
"Nhóc ở đây đến khi nào?"
"Hết tháng này. Đầu tháng sau em nhập học rồi."
Minh Hoàng gật đầu, ánh mắt dịu lại.
Minh Quân chần chừ một lát, như không biết nên bắt đầu thế nào. Rồi bỗng nhiên cậu hít sâu, nói to:
"Chúng ta đi biển đi!"
Cả bọn đều ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía cậu. Minh Quân nhún vai, làm mặt nũng nịu:
"Sắp hết kỳ nghỉ hè rồi. Em vẫn luôn muốn có một chuyến đi chơi với mọi người. Nhưng mọi người lúc nào cũng bận..."
Cả nhóm chần chừ, liếc nhìn nhau, rõ ràng còn lưỡng lự. Minh Quân lập tức ra đòn quyết định:
"Vì thế em đã xin phép chủ tịch. Vài ngày tới, chúng ta sẽ không nhận nhiệm vụ gì hết. Tổ chức cũng đâu thiếu người đến vậy."
An Nhiên giật mình:
"Vậy có bị trừ lương không?"
Câu hỏi thực tế khiến cả nhóm quay đầu nhìn cô như thể vừa phát hiện sinh vật lạ. Minh Quân liền nói giọng thuyết phục:
"Tiền bạc chỉ là phù du thôi. Có tiền mà không tận hưởng thì để làm gì? Sau lần đi chơi này, chị sẽ bận đến mức không cả có thời gian mà tiêu tiền."
An Nhiên trầm ngâm, suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Dương Kiệt cũng hưởng ứng ngay, gật đầu lia lịa. Minh Hoàng thì vẫn do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Minh Quân, hắn chỉ biết thở dài:
"Được rồi."
Phan Việt Hải không nói gì, chỉ quan sát Minh Hoàng thật kỹ, sau cùng cũng nhẹ gật đầu.
Minh Quân vui mừng hò reo:
"Xếp đồ thôi! Chiều nay chúng ta khởi hành luôn!"
Chiếc Range Rover đen bóng từ từ rời khỏi căn cứ, bánh xe lăn chậm qua cổng sắt, rồi tăng tốc dọc theo con đường nhỏ dẫn ra ngoài. Ánh nắng chiều chiếu xuyên qua kẽ lá, in bóng loang lổ lên mui xe, gió nhẹ phả vào mặt kính, mang theo cảm giác khoan khoái của một ngày hè.
Từ khi có chiếc xe mới này, đây là lần đầu tiên cả nhóm đi đông đủ. Không khí trong xe mang theo chút hứng khởi và ồn ào hiếm hoi.
Dương Kiệt như thường lệ ngồi sau tay lái, cầm vô lăng chắc chắn, hăng hái vừa lái vừa huyên thiên đủ chuyện. An Nhiên ngồi ghế phụ, tay chống cằm nhìn cảnh vật hai bên đường lùi lại phía sau, gió mơn man mái tóc.
Ghế sau, từ trái sang phải, lần lượt là Phan Việt Hải, Minh Quân, và Minh Hoàng.
"Anh Hải, đổi chỗ với em đi. Em muốn ngồi cạnh cửa sổ!" Minh Quân bĩu môi, quay sang năn nỉ.
Phan Việt Hải mắt vẫn nhìn thẳng, dựa đầu vào lưng ghế, giọng nhàn nhạt:
"Không."
Cậu nhóc không bỏ cuộc, nghiêng người níu áo Minh Hoàng:
"Anh Hoàng... đổi với em nha?"
"Nhóc ngồi đó là hợp lý nhất rồi." Minh Hoàng đáp gọn lỏn, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài, chẳng buồn xoay người.
Minh Quân thở dài thườn thượt, lẩm bẩm:
"Thật không công bằng..."
Dương Kiệt nghe vậy cười ha hả:
"Công bằng là do năng lực mà ra đó nhóc. Muốn có chỗ ngồi tốt thì tự cố mà giành lấy."
"Anh nói y như ông già ba mươi ấy." Minh Quân không chịu thua.
"Anh mày mới hai chín, còn trẻ chán." Dương Kiệt chỉnh ngay, không quên nhếch môi tự đắc.
"Khác gì." Minh Quân lè lưỡi.
Dương Kiệt quay đầu lại một chút, cười cợt:
"Đời người đàn ông nở rộ nhất là tuổi ba mươi đấy, chú mày còn phải học hỏi nhiều."
Minh Hoàng thở dài:
"Anh tập trung lái xe đi."
"Cậu còn nghi ngờ về tay lái của anh?" Dương Kiệt vỗ vỗ vô lăng, lại tiếp tục thao thao bất tuyệt về "đạo lý sống" của đàn ông.
Minh Quân vừa cười vừa chọc ngoáy, An Nhiên cũng hưởng ứng, thi thoảng chen vào mấy câu đùa. Minh Hoàng trầm mặc nhưng cũng trả lời vài câu khi được hỏi đến.
Chỉ có Phan Việt Hải là vẫn yên tĩnh như thường. Hắn dựa lưng, mắt khép hờ, không nói gì, chỉ nghe mọi người trò chuyện. Gương mặt tuy không biểu cảm, nhưng lại thư thái hơn thường ngày, không khí trong xe khiến hắn cũng tạm buông được sự cảnh giác thường trực.
Cả nhóm nhanh chóng bắt tay vào sắp xếp đồ đạc khi tới nơi. Họ thuê một căn biệt thự sát biển, kiến trúc kiểu hiện đại, màu trắng nhã nhặn, ban công hướng thẳng ra bờ cát vàng óng, xa xa là biển xanh mênh mông, sóng vỗ rì rào.
Căn biệt thự có bốn phòng ngủ, chia đều hai tầng. Sau một hồi phân chia, Minh Quân đành phải chung phòng với Dương Kiệt, vừa nghe xong cậu nhóc đã xị mặt nhưng vẫn phải ngoan ngoãn xách vali vào trong.
Sau khi xếp đồ đâu vào đó, cả nhóm kéo nhau ra nhà hàng ven biển gần đó dùng bữa tối. Bàn ăn được đặt sẵn ngoài trời, ánh đèn vàng ấm áp khiến bữa ăn càng thêm thoải mái. An Nhiên vừa ăn vừa thầm cảm thán: mọi chi phí đều được tài trợ, ăn ngon lại không mất tiền, quá tuyệt vời!
Sau khi nhét đầy bụng toàn những món ngon, cả nhóm lười biếng trở về biệt thự. An Nhiên nằm phịch xuống giường, duỗi người ra thỏa mãn, thầm nghĩ: "Giá mà được sống thế này cả đời..." Nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng bị xua tan. Cô biết rõ, mình không thể.
An Nhiên thầm trách bản thân, chỉ vì một vài giây phút thả lỏng mà cô đã suýt quên mất mục đích ban đầu của mình. Cô lồm cồm bò dậy, cô phải đi tìm Minh Hoàng.
An Nhiên đi dọc hành lang tầng hai, đứng trước cánh cửa phòng bên cạnh phòng mình, gõ nhẹ vài tiếng. Không có tiếng trả lời. Cô ngần ngừ, rồi với lấy tay nắm cửa, khẽ đẩy ra.
"Không khóa?" Cô nhíu mày, thầm nghĩ.
Thò đầu vào, ánh đèn trong phòng vàng ấm. Bỗng một bóng người bước ra từ nhà tắm.
An Nhiên đứng hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com