Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18. Lật Bài

Phan Việt Hải vừa tắm xong, cởi trần, bên dưới chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm trắng quanh eo. Tóc hắn vẫn còn ướt, từng giọt nước men theo chiếc cổ cao rồi trượt dọc xuống vòm ngực rộng, qua cơ bụng rắn chắc, từng múi cơ nổi rõ như tạc, xuống đến vùng hông thon gọn. Hắn cầm một chiếc khăn, lười nhác lau tóc, từng động tác chậm rãi, ung dung.

Tuy vóc dáng hơi gầy, nhưng cơ bắp hắn săn chắc, không chút mỡ thừa. Đường nét xương quai xanh sắc gọn, thân thể hắn như hòa cùng ánh sáng trong phòng, mang theo cảm giác vừa nguy hiểm lại vừa... quyến rũ?

An Nhiên nuốt nước bọt đánh ực, cổ họng khô khốc.

Đúng lúc đó, Phan Việt Hải ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào cô.

Hai người nhìn nhau.

Thời gian như đóng băng. An Nhiên nghe rõ tim mình đập thình thịch, như muốn văng khỏi lồng ngực. Nhưng cuối cùng, cô vẫn cứng miệng bật ra một câu:

"Cậu không biết bảo vệ bản thân gì hết. Lỡ có kẻ xấu nhìn thấy thì sao!"

Nói xong, An Nhiên đóng sập cửa lại, rồi bỏ chạy trối chết, như thể phía sau là một quả bom sắp phát nổ.

Phía sau cánh cửa, Phan Việt Hải vẫn đứng yên, ánh mắt nhàn nhạt như không có chuyện gì, tiếp tục lau tóc, vẻ không thèm để tâm.

Chỉ có khóe môi hắn khẽ cong lên.

An Nhiên chạy xuống tầng một, trong đầu vẫn vang lên tiếng tim đập thình thịch. Cô thở hổn hển, má nóng bừng như lửa đốt. Tại sao hắn lại tắm trong phòng Minh Hoàng? Chẳng lẽ...

Dương Kiệt đã xua tan suy đoán của cô. Thì ra Phan Việt Hải đã đổi phòng với Minh Hoàng.

"Bọn họ đổi phòng để làm gì vậy?"

Hình ảnh Phan Việt Hải cởi trần, tóc ướt, khăn tắm lỏng lẻo vẫn không ngừng hiện lên trong đầu cô. Rõ ràng, cô từng bôi thuốc cho vết thương sau lưng hắn, lúc đó hắn cũng cởi trần, cũng giống như thế này. Nhưng sao lần này cô lại thấy khác?

Cô lắc đầu, tự xua tan cái hình ảnh đầy nguy hiểm ấy.

"Sắc là họa, sắc là họa..." An Nhiên lẩm bẩm như niệm chú, bước nhanh đến cánh cửa phòng đáng lẽ của Phan Việt Hải, đưa tay gõ mạnh.

Một lúc sau, Minh Hoàng mở cửa, ánh mắt hắn bình thản nhìn cô.

"Có chuyện gì sao?" Giọng hắn vẫn đều đều.

"Có chuyện quan trọng." An Nhiên cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói khẽ run. "Tôi... có thể vào trong nói được không?"

Minh Hoàng gật đầu.

Cô đứng đối diện Minh Hoàng, đôi tay siết chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Tim đập liên hồi, từng nhịp như đánh vào lồng ngực cô.

Không vòng vo được nữa, cô buộc phải nói ra.

Giọng cô khàn đi vì căng thẳng, nhưng ánh mắt vẫn kiên định:

"Tôi là người của Lâm Kỳ Phong."

Minh Hoàng khẽ khựng lại, rõ ràng lời cô nói khiến hắn bất ngờ. Hàng mi dài hơi động, ánh mắt sắc bén bỗng hiện lên tia nghi hoặc và... một chút cảnh giác.

Hắn không phản ứng dữ dội, chỉ lạnh nhạt hỏi lại:

"Cô lấy gì để chứng minh?"

"Cậu luôn có thể hỏi ông chủ Lâm."

Minh Hoàng im lặng, ánh mắt hơi trầm xuống, như đang cân nhắc điều gì đó. Không giống như hắn nghi ngờ cô, mà giống như... hắn đã lường trước chuyện này từ lâu, chỉ không ngờ cô lại lật bài vào lúc này.

Bầu không khí im lặng bao trùm. Hồi lâu sau, hắn mới lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng hàm chứa sự thăm dò sâu sắc:

"Tại sao cô chắc chắn chúng ta cùng phe? Nhỡ tôi đứng về phía Lâm Đình Viễn thì sao?"

An Nhiên không hề dao động. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp gọn:

"Vì từ đầu, Lâm Kỳ Phong đã nói về cậu cho tôi biết."

Cô dừng một chút, rồi nói tiếp:

"Hơn nữa... tôi cũng đã xác nhận với Phan Việt Hải."

Minh Hoàng sững sờ.

"Việt Hải?" – Hắn nhắc lại, giọng hơi thấp, ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc.

An Nhiên bất giác cảm thấy lạnh sống lưng. Phản ứng này... sao lại khác với dự đoán của cô? Trong lòng cô nổi lên một linh cảm bất an, như có cơn gió lạnh thổi qua ngực, khiến tim cô chùng xuống.

Cô nhìn hắn, môi khẽ mấp máy:

"Phan Việt Hải... cũng biết mục đích của cậu... đúng không?"

Minh Hoàng nhìn cô rất lâu, ánh mắt như có thứ gì đó khó lường. Cuối cùng, hắn nhẹ lắc đầu.

"Không."

Một từ ấy như tiếng sét đánh vào tai An Nhiên. Cô lùi một bước, cảm giác như có cái gì đó vừa sụp đổ trong lòng mình. Cổ họng nghẹn lại, giọng cô run lên không thể kiểm soát:

"Không thể nào... Nếu vậy thì... tại sao cậu lại bàn với hắn chuyện lấy lại tài liệu bị lộ?"

Minh Hoàng nhíu mày, không hỏi vì sao cô lại biết chuyện đó:

"Cậu ấy chỉ biết đó là tài liệu của tổ chức. Dĩ nhiên phải lấy lại."

"Nhưng thực ra... trong đó là bằng chứng phản bội của cậu, đúng không?"

Minh Hoàng không phủ nhận. Hắn gật đầu, hắn cũng không giấu giếm cô điều gì:

"Là ghi chép mọi hành vi phi pháp của Lâm Đình Viễn trong mười năm qua."

An Nhiên hít thở không thông, trong đầu cô là hàng loạt suy nghĩ chồng chéo nhau đến hỗn loạn. Nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh, giọng lạc đi:

"Chuyện trong căn phòng kín ở căn cứ Hắc Ưng, và chuyện nhờ Dương Kiệt đánh tráo USB... Cậu giải thích thế nào với hắn?"

"Để tránh bị trách phạt vì lỡ làm lộ thông tin." – Minh Hoàng đáp gọn – "Việt Hải chỉ biết vậy."

An Nhiên choáng váng.

Là do Phan Việt Hải quá cẩn thận hay do hắn đã biết mục đích cô đến đây ngay từ đầu... Tại sao mọi lời nói và hành động của hắn đều chứa cạm bẫy?

An Nhiên nghẹt thở, tim như siết lại. Cô nắm chặt vạt áo, hỏi nốt câu cuối cùng:

"Vậy nghĩa là... Phan Việt Hải không phải phe ta?"

Cô đã biết câu trả lời. Nhưng cô không thể tin vào sự thật.

Cô cần một lời xác nhận.

Minh Hoàng trầm mặc, rồi gật đầu.

Căn phòng chìm trong im lặng.

An Nhiên gần như tê liệt.

Cô đã làm lộ bí mật của họ cho kẻ thù.

Tất cả là lỗi của cô.

Có thể ngay ngày mai, không, ngay bây giờ, bọn họ sẽ bị thủ tiêu.

Mọi công sức của Lâm Kỳ Phong, từng bước mà Minh Hoàng đánh đổi bằng tính mạng trong bao năm qua – đều đổ sông đổ bể.

Cả mối thù của cô... giờ phải làm sao?

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.

Không khí trong phòng chùng xuống, nặng nề như sắp vỡ tung. Minh Hoàng chậm rãi bước đến cửa, mỗi bước chân đều như có sức nặng ngàn cân, bàn tay hắn giữ chặt khẩu súng ngắn vừa lấy ra từ ngăn kéo, ngón trỏ căng cứng như chỉ chờ một tín hiệu nhỏ nhất để bóp cò.

Minh Hoàng dừng lại trước cửa, bình tĩnh xoay nắm, cửa từ từ hé mở...

Gương mặt Phan Việt Hải hiện ra, ánh đèn hành lang hắt vào, mờ mờ nhưng vẫn đủ khiến từng đường nét trên khuôn mặt hắn trở nên lạnh lẽo, sắc như dao.

Minh Hoàng ngay lập tức chĩa súng thẳng vào ngực hắn.

An Nhiên đứng phía sau Minh Hoàng, mắt mở to, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngoài cửa. Phan Việt Hải nhìn qua vai Minh Hoàng, ánh mắt sắc lạnh dừng thẳng vào cô, lặng im, không né tránh.

Hắn giơ hai tay lên, chậm rãi... Chân hắn bước vào trong phòng, từng bước thoải mái đến kỳ lạ, không chút vội vàng.

Minh Hoàng và An Nhiên bất giác lùi lại, từng bước thận trọng.

Phan Việt Hải đưa tay ra sau lưng, nhẹ nhàng khép cửa, tiếng cánh cửa đóng lại cạch một tiếng rất khẽ, nhưng trong không gian im ắng, lại như tiếng sấm trong đầu An Nhiên.

Hắn móc túi quần trống rỗng.

Rồi lại giơ hai tay lên, quay người một vòng, thể hiện mình không mang theo vũ khí.

Minh Hoàng nhíu mày, im lặng quan sát, rồi từ từ bỏ súng xuống, không rời mắt khỏi hắn nửa giây.

Hai người mắt đối mắt.

An Nhiên nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Phan Việt Hải mắt nheo lại, rồi chậm rãi mở miệng trêu chọc:

"Cậu làm vậy khiến tôi buồn đó."

An Nhiên sững người, ánh mắt không thể rời khỏi khóe môi khẽ nhếch của hắn. Biểu cảm đó... không phải dáng vẻ lạnh lùng, trầm lặng thường ngày. Không phải người đàn ông ít nói, nghiêm nghị, luôn kín kẽ như một cỗ máy. Có lẽ đây mới là con người thật của Phan Việt Hải.

Minh Hoàng gằn giọng, lạnh lẽo như lưỡi dao:

"Cậu muốn gì?"

Phan Việt Hải nhún vai, vẫn giữ nụ cười nhạt:

"Tôi muốn hai người sống."

Cả Minh Hoàng và An Nhiên đều sửng sốt, không giấu được sự bất ngờ trong mắt.

An Nhiên lên tiếng:

"Nếu vậy... tại sao cậu lại cố vạch trần bọn tôi?"

"Bọn tôi?" Phan Việt Hải cười khẽ qua mũi.

Hắn trả lời cô, nhưng nhìn thẳng vào mắt Minh Hoàng:

"Vì cậu không tin tưởng tôi."

Rồi hắn quay đầu sang nhìn An Nhiên, giọng trầm trầm:

"Vì cô quá liều lĩnh."

An Nhiên mím môi, ánh mắt dao động, tay siết chặt gấu áo.

Minh Hoàng trầm ngâm không đáp. Một lúc lâu, không hiểu sao, hắn bỗng nói khẽ như thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm:

"...Xin lỗi. Tôi không muốn cậu gặp nguy hiểm."

Phan Việt Hải cười khẩy, tiếng cười sắc như dao:

"Luôn phải bảo vệ cho cậu trong khi chẳng biết cậu làm mọi chuyện vì lý do gì, mới gây nguy hiểm cho tôi."

Minh Hoàng không nói gì, chỉ thở dài, mắt trầm lặng như đêm đen.

Cô không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy. Cô cứ nghĩ sẽ có một cuộc chiến nổ ra, hai gián điệp là cô và Minh Hoàng sẽ bị trừ khử. Đó là kết cục cô chuẩn bị tinh thần để đón nhận.

Thế nhưng, thực tại lại trái ngược hoàn toàn. Người đang ở trước mặt họ, người đáng ra phải là kẻ thù của họ, lại đang ra sức bảo vệ họ đến cùng.

Cô không thể lý giải, càng không hiểu nổi hắn đang nghĩ gì.

Nhưng An Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Bây giờ cô không còn phải giấu giếm, không cần phải cảnh giác từng giây, từng phút như trước.

Cuối cùng, cô cũng có thể thở một cách trọn vẹn – giữa những người mà cô gọi là đồng đội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com