Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Hoàn thành xong mấy cái thủ tục rườm rà kia, Tống Vũ Kỳ bị Diệp Thư Hoa kéo ra ngoài ban công, cô ấy đột nhiên ôm chặt cô.

"Cái gì vậy Thư Hoa? Bộ ngươi thích ta hả?"

"Tống Vũ Kỳ, đời ngươi khổ rồi!"

Tống Vũ Kỳ ngơ ra, khổ là khổ như nào?

"Về Hoàng gia, tránh xa Hoàng Húc Hi càng xa càng tốt!"

"Tại sao?"

"Nha đầu ngốc, nghe lời mình, nếu không người chịu khổ sẽ là cậu."

Diệp Thư Hoa cố gắng ôm chặt cô bạn thân hơn, giá như cô được nghe chuyện về người đàn ông kia sớm hơn, chắc chắn cô sẽ dẫn Tống Vũ Kỳ bỏ trốn. Nha đầu nhà cô đối với mấy chuyện này cực kỳ ngốc. Hoàng Húc Hi ngoại trừ lớp vỏ là người đàn ông thành đạt ra còn có trái tim nặng tình. Năm xưa, hắn yêu sâu đậm một người, đến sát ngày cưới thì cô ấy bị tai nạn chết. Nghe nói, hắn gầy dựng ra Hoàng Vũ để cho cô ấy. Nghe nói, người tông chết cô ấy là Tống Hạo Thiên.

"Ngoan. Cố gắng chút, chờ mình 2 năm thôi, mình sẽ cứu cậu."

"Diệp Thư Hoa.... cuối cùng mình cũng hiểu ánh mắt lúc đó của Tống Hạo Thiên...."

Ánh mắt lúc đó có sự đắc ý, đúng, trong đôi mắt của người cha có sự đắc ý cùng sự hận thù không che giấu. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao cha xứ lại đọc tên cô mà không phải Tống Nhiên Hạ, hiểu ra vì sao lừa cô là lấy một lão béo. Hóa ra ông ta một lần bán đi hai đứa con gái của mình để trả nợ, một người để trả nợ vốn, một người để trả nghiệp ông ta gây ra. Tống Vũ Kỳ nở nụ cười cay đắng giành cho chính mình, phải chăng vì cô là con nuôi nên ông ta đưa cho cô cái nghiệp này?

Diệp Thư Hoa xót xa nhìn cô, cô gái trước mặt không có một giọt nước mắt. Cô nhớ lần gần đây Tống Vũ Kỳ khóc là khi chia tay mối tình đầu đẹp đẽ với Diêm An. Anh đã bỏ sang nước ngoài, làm gì? Cả hai người đều không biết.

"Diệp tiểu thư..."

Chất giọng này làm cả hai người đang chìm trong tâm sự bừng tỉnh. Sau lưng Tống Vũ Kỳ lạnh toát, eo đột nhiên bị người ta nắm lấy, kéo vào trong lòng.

"Hoàng huynh, có chuyện gì sao?"

"Cô đưa mất cô dâu của tôi đi hơi lâu rồi."

Đúng là đi hơi lâu rồi, Diệp Thư Hoa cố nặn ra một nụ cười.

"Được được, anh đưa nha đầu đi đi, không cướp dâu nữa. Nhờ anh nói với Nhuận Ngũ là tôi về trước."

Hoàng Húc Hi gật đầu. Diệp Thư Hoa lưu luyến nhìn cô dâu đang dần mất sinh khí kia, không đành lòng bỏ đi. Tống Vũ Kỳ muốn thoát khỏi sự chiếm hữu của hắn, cô nhè nhẹ cất giọng.

"Cảm phiền anh buông tay ra. Cũng không cần phải đóng kịch."

Hắn càng ôm cô chặt hơn, đôi môi gợi cảm sát tới tai cô, mùi hương bạc hà thoang thoảng len lỏi trong khoang mũi cô.

"Cô nghĩ, cô có quyền đòi hỏi sao? Họ Tống các người, đều là lũ giả thanh cao!"

Bàn tay đặt ở eo cô siết chặt lại. Tống Vũ Kỳ nhăn mặt, cảm giác đau đớn thấm tới xương tủy ăn mòn cảm xúc của cô. Nước mắt đột ngột chảy ra, cô đưa tay ra gạt đi, cố gắng điều khiển tâm trạng. Hoàng Húc Hi cười nhẹ, ôm cô ra ngoài. Hoàng Húc Hi thật sự đóng vai người chồng tốt rất đạt, tuy không nói nhưng ai cũng hiểu đây là cuộc hôn nhân thương mại, ai dám nói chứ? Biểu cảm của hai người trong cuộc còn tốt thế cơ mà?

Tống Vũ Kỳ đối với mọi người còn rất bình thản, bình thản tới dọa người. Khi tiệc đã tàn, đường nét trên gương mặt cô vẫn vậy. Lúc này, có ba chàng trai tiến tới. Ở đó, Tống Vũ Kỳ chỉ biết một người, đó là Trịnh Nhuận Ngũ, bạn trai Diệp Thư Hoa.

Chàng trai tóc màu bạc hà cười tươi giới thiệu trước.

"Chị dâu nhỏ, anh là Lý Thái Dung, lão tam của hội tứ đại tài phiệt, từ giờ chúng ta là người một nhà cả, có gì nên giúp đỡ nhau."

"Điền Chính Quốc, lão tứ, rất vui được làm quen với em." Chàng trai tóc đen bên cạnh rất kiệm lời, như thể mỗi chữ nói ra sẽ tốn tiền vậy.

"Em là Tống Vũ Kỳ, vinh hạnh cho em rồi."

"Mà Tiểu Kỳ này, Thư Hoa đâu?"

"Cậu ấy đã về trước rồi."

Trịnh Nhuận Ngũ nhăn mặt, anh đột nhiên phát hiện Tống Vũ Kỳ có không thoải mái. Diệp Thư Hoa từng nói, Tống Vũ Kỳ không thể đi cao gót quá lâu. Quả nhiên khi anh bắt cô ngồi xuống kiểm tra, gót chân cô đã rướm chút máu. Điền Chính Quốc - với cương vị là bác sĩ đã chữa tại chỗ cho cô, may mà là ngồi trong phòng riêng, nếu không không biết mai báo chí sẽ giật tít tin tức gì đây.

"Học kỳ này kết thúc rồi phải không? Em nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, chạy nhảy nhiều sẽ không tốt đâu.

Lý Thái Dung có chút xót xa nhìn đôi chân nhỏ trắng kia bị thương dán khắp nơi. Anh khẩy tay Hoàng Húc Hi, hắn liếc xuống cô gái phía dưới, không biết suy nghĩ cái gì đó rồi đột nhiên bế cô lên.

"Mấy cậu tùy tiện, tôi về trước."

"Rồi cái đám cưới này của cậu cũng dẹp luôn à?" Trịnh Nhuận Ngũ là trợ lý cao cấp của Hoàng Húc Hi, mấy chuyện như này đều đến tay anh cả.

"Chứ chẳng lẽ cậu muốn cô dâu nhỏ thu dọn tàn cuộc sao?" Hắn cười cười nhìn cô, Tống Vũ Kỳ lẩn tránh ánh nhìn của hắn.

Trịnh Nhuận Ngũ, có lẽ là nhận ra điều gì đó nên xua tay vội đuổi hai người đi. Lý Thái Dung mới khi nãy còn tưoi hơn hoa bây giờ lại lạnh mặt. Nhìn bóng lưng cao ngất của Hoàng Húc Hi dần mờ nhạt, anh mới quay lại nói với Điền Chính Quốc.

"Biết là cuộc hôn nhân này là thương mại, tại sao Húc Hi lại tình cảm thế nhỉ?"

"Biết lý do làm sao người tình bé nhỏ năm xưa của cậu ta chết không?"

"Chẳng phải là tai nạn giao thông sao? Cô ta cũng có chết đâu, chỉ là không biết ai mang cô ta đi rồi nói cô ta chết rồi thôi."

"Ừ, người hại cô ta như vậy là Tống Hạo Thiên."

Điền Chính Quốc phun ra cái tên đằng cuối, nhất thời làm Lý Thái Dung thấy choáng váng. Ba người có xem tin tức đám cưới song song kia chứ. Tống Nhiên Hạ quả nhiên vớ phải một người đáng tuổi cha mình cưới làm chồng, cho dù cô ta có khóc như hoa lê đái vũ cũng không thể nào trốn chạy. Người như ông ta chắc chắn không để con cái vào mắt. Lý do mà ông ta gả Tống Vũ Kỳ cho Hoàng Húc Hi, thứ nhất là vì sợ con gái cưng của mình bị khổ, thứ hai là ông ta sợ Hoàng Húc Hi sẽ không nhịn nổi mà giết luôn Tống Nhiên Hạ và cả Tống thị. Thế nên, vận mệnh xấu của Tống Nhiên Hạ, nghiễm nhiên trở thành Tống Vũ Kỳ gánh vác.

"Đó là lý do khiến Thư Hoa bỏ đi sao?" Trịnh Nhuận Ngũ gọi muốn nổ máy mà vẫn không liên lạc với Diệp Thư Hoa được.

"Một phần chắc là không muốn nhìn bạn thân chịu khổ, chắc chắn con bé sẽ thành luật sư tài giỏi đấy Trịnh thiếu."

"Nếu các cậu như thế, tôi cũng sẽ nhờ Thư Hoa giải cứu, rồi trả tiền cho chúng tôi là được rồi." Trịnh Nhuận Ngũ nhìn Lý Thái Dung đang cười phớ lớ rồi nhìn ra ngoài bầu trời đêm. Đêm nay không có trăng sao gì cả, có phải sẽ giống như cuộc hôn nhân tăm tối không có tia hy vọng nào hay không?

Trong khoảng thời gian này, Hoàng Húc Hi đã đưa Tống Vũ Kỳ về tới Hoàng gia. Cũng may là cô đã mặc váy xuống trắng bình thường nếu không giờ di chuyển chắc rất chật vật. Cả cái dinh thự to lớn, đèn điện sáng trưng, bốn bề cây cối xanh mướt. Trước cửa còn có hẳn một thác nước nhỏ, càng làm tăng thêm sự bề thế của dinh thự. Khi Tống Vũ Kỳ bước chân vào nhà, có một người làm đón tiếp.

"Phu nhân, mừng cô về nhà."

"Thím Lưu, không cần phải khép nép như vậy. Tùy ý sai bảo cô ta." Hoàng Húc Hi không nhìn cô một lần liền đi lên tầng. Tống Vũ Kỳ sau mới dám chào hỏi tử tế thím Lưu.

"Chào thím, tôi là Tống Vũ Kỳ, thím cứ gọi tôi Vũ Kỳ là được rồi."

"À, cô cứ gọi tôi thím Lưu là được rồi. Phu nhân, cô đã ăn gì chưa?"

"Tôi không ăn đâu, ăn khuya không tốt."

Mặc dù buổi tối chưa ăn gì nhưng cô vẫn cảm thấy không đói. Có lẽ là do thói quen khó bỏ, một khi đã bỏ bữa tối sẽ không ăn đêm. Thím Lưu nhìn người trước mặt. Dưới ánh đèn tráng lệ của căn nhà, cô gái trong bộ váy trắng càng tinh tế nổi bật hơn. Mái tóc đen mượt xõa xuống hai vai, đôi mắt to tròn chứa nhiều nỗi buồn lắng đọng, thân hình gầy mảnh mai trong bộ vây trắng càng làm cô trở nên yếu ớt, ai nhìn cũng muốn bảo vệ. Cô hoàn toàn khác người cũ kia, làm cho thím Lưu có thiện cảm hơn nhiều.

Tống Vũ Kỳ ngồi xuống ghế dài, sự tủi thân trong tâm làm cô rơi nước mắt. Để ở trong cuộc hôn nhân này, cô đã phải đổi đi hạnh phúc của mình. Bỏ người mình yêu nhất đi cưới người muốn giết mình. Cô vẫn còn nhớ cái nắm tay cuối cùng trước khi cô dứt khoát từ bỏ anh. Diêm An sững sờ có, tức giận có, đau lòng cũng có, tất cả như hội tụ về một thời điểm. Tống Vũ Kỳ vốn không thể nào chịu nổi những loại xót xa đó của anh. Cô muốn quên đi tất cả, nhưng hễ cứ nhắm mắt lại, gương mặt đó của Diêm An lại hiện ra, dày xéo cô.

"Thím Lưu, phòng tôi ở chỗ nào vậy?"

"Phu nhân, cô sẽ ở cùng với thiếu gia ở phòng cậu ấy. Tôi đưa cô lên."

Tống Vũ Kỳ gật đầu, cô theo thím Lưu lên phòng. Nhưng mới vừa định mở cửa đã nghe thấy tiếng cười rất êm tai của một cô gái, cô lại thôi. Thím Lưu xót xa nhìn cô. Tống Vũ Kỳ của hiện tại mong manh như cánh hoa tàn trước gió, có thể bị cuốn bay bất cứ lúc nào. Cười khẩy tự đi xuống dưới, cô ngồi lên ghế dài mềm mại, mắt nhắm lại dưỡng thần. Thím Lưu, theo lời cô liền tắt hết điện, đi về ngủ. Bà không nỡ để cô ở đó, nhưng cũng không dám cãi lời, chỉ có thể lẳng lặng đi về. Tống Vũ Kỳ cảm nhận được sự tĩnh lặng trong không gian. Đen tối và im lặng giống như cuộc đời cô vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com