Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

36


Đông qua , xuân lại đến , hoa lá cũng đã bắt đầu thi nhau khoe sắc , khoe hương. Mùa xuân ấm áp gọi về hạnh phúc cùng niềm vui , không những thế nó còn là tiếng gọi mở đầu cho một năm mới tràn đầy hy vọng cùng những may mắn.

Nhắc mới nhớ, đã từ rất lâu rồi , tôi không cùng ai đó đón năm mới như một gia đình. Năm mới đối với tôi cũng giống như ngày thường vậy , một là vùi đầu vào công việc , hai là đi gặp đối tác lớn , đối tác nhỏ rồi cùng họ uống vài ly coi như là đón tất niên.

Đã bao lâu rồi , tôi không có khái niệm về hạnh phúc nhỉ?

Tôi tự hỏi một câu , không nhịn được lại quay sang ôm lấy người đang ngồi dựa vào đầu giường , cuối đầu , cặm cụi đọc sách kia. Thầm nhủ một câu " thực sự cám ơn vì anh đã ở đây , ngay bên cạnh tôi ".

- Heeseung.

Tôi cọ cọ vào lồng ngực anh ta rồi ngó xem quyển sách người kia đang cầm trên tay. Là một quyển sách văn học , nói về khổ tình của hai nhân vật nam nữ vì định kiến xã hội mà không thể ở bên nhau. Có lẽ vì nội dung quyển sách quá đỗi u buồn mà tôi đã phát hiện ra vài giọt lệ đang trực chờ , đọng ở hai mắt người kia.

- Sao vậy? Cậu lại khát nước à?

Anh ta hỏi mà chẳng bao giờ nghe câu trả lời của tôi , lập tức vươn tay lấy cốc nước bên cạnh rồi nhẹ nhàng đặt vào tay tôi.

Thực ra , lúc nào ở bên Heeseung , tôi cũng cảm thấy cổ họng mình khô khốc thật. Tôi cũng đâu muốn nhìn , là do cổ áo của anh ta quá rộng , để lộ ra cái cổ trắng nõn cùng xương quai xanh cực kỳ mê người.

Nói đi nói lại thì tôi vẫn là người đàn ông trong thời kỳ phát triển , anh ta làm như vậy , quả thật tôi có chút không chịu nổi.
- Hôm nay là hai mươi tám âm lịch rồi nhỉ?

Tôi vừa sờ bụng anh ta vừa lơ đãng hỏi.

- Đúng là nhanh thật , thế mà đã sắp hết năm rồi .

Heeseung đặt quyển sách xuống , tay cũng cùng tôi đặt lên bụng. Nhóc con bên trong hình như là đang rất vui vẻ , trong bụng Heeseung mà lăn lộn một hồi.

- Đầu năm đầu tháng anh có muốn làm gì không? Tôi lập tức đáp ứng.

Bàn tay tôi ly khai khỏi vùng bụng ấp áp kia rồi nắm lấy bàn tay Heeseung.

Hai bàn tay , mười ngón tay đan xen không một kẽ hở. Cảm giác này , giây phút này , đối với tôi thật sự rất đáng quý. Chẳng còn gì tốt hơn là khi được ở cạnh anh ta cả.

- Tôi muốn... về nhà có được hay không?

Anh ta ngập ngừng nói rồi cố gắng đọc hiểu sắc mặt của tôi. Cái vẻ mặt ngốc nghếch này...

- Nếu không được... không được thì bỏ đi.

- Anh đang xem tôi là tên nhỏ mọn đấy à?

Heeseung vì một câu nói bông đùa này của tôi mà bày ra vẻ mặt phi thường khó xử. Chẳng hiểu nội tâm anh ta đang nghĩ gì nữa , lúc nào cũng vì tôi mà quên đi mong ước của bản thân. Có khi Tết này về lại Namyangju cùng anh ta lại là điều tốt . Rời bỏ nơi phồn hoa , náo nhiệt cùng bon chen , xô bồ này rồi nắm tay anh ta đi ngắm bầu trời xanh biêng biếc. Tôi sẽ không còn nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi , chen chúc nhau trên những ngã tư đường đông đúc hay là những lời ngon , ý đẹp phát ra từ miệng những kẻ dưới quyền , cũng không phải phỏng vấn thực tập sinh mới vào công ty và chẳng còn sự xuất hiện của máy quay một , máy quay hai ,... tất cả trong mắt tôi , chỉ còn là Heeseung và những câu nhớ thương thủ thỉ xua hết nỗi muộn phiền bao tháng ngày dài.
- Vậy tôi theo anh về có được hay không?

- Tất nhiên là được rồi.

Heeseung bắt đầu vui vẻ trở lại , khoé miệng cũng cong thành một đường hoàn mỹ.

- Vậy bao giờ cậu rảnh?

- Ngày mai đi luôn.

Tôi đáp.

- Thế còn công ty?

- Sim Jaeyoon tự biết giải quyết.

- Nhưng cậu là người đứng đầu đó. Tôi còn phải chuẩn bị chút đồ...

- Im lặng , ngày mai , đi ngay và luôn.

Cuối cùng , người kia lại chấp thuận theo ý tôi , đợi đến lúc tôi nhắm mắt dưỡng thần mới dám lọ mọ dậy để chuẩn bị vài món đồ cần thiết cho ngày mai.

- Heeseung?

Tôi mơ mơ màng màng tỉnh giấc lại bắt gặp cảnh anh ta đang thu xếp quần áo cho tôi vào va ly , không khỏi tự trách mình vì sao lúc nào cũng không nghĩ đến cảm nghĩ của anh ta. Những tưởng cứ cho người kia về nhà thật nhanh là anh ta sẽ hạnh phúc. Ai ngờ , vì tôi mà nửa đêm Heeseung vẫn không ngủ được như thế này.
- Để tôi.

Tôi vội vội vàng vàng ly khai giường , dành lấy đóng quần áo trong tay anh ta rồi gấp lại.

- Tại sao cứ một mình làm hết như vậy ? Là do anh khinh thường tôi ? Hay do anh không tin tưởng tôi đây ?

Biết là anh ta ngồi lâu như vậy sẽ bị tê chân , liền kéo chân anh ta vào lòng mình mà cẩn thận xoa bóp.

- Tôi sợ.. sợ cậu mệt... buổi sáng đã phải đi làm mệt mỏi , về nhà lại phải để mắt đến tôi... hẳn là.. hẳn là không còn sức nữa.

- Anh có tin bây giờ tôi có thể nhấc anh lên bằng một tay hay không? Tôi biết , tôi biết khi trước là tôi đối anh mà có lỗi , nhưng có thể hay không , tin tưởng tôi thêm lần nữa ?

Tôi ôm lấy con người nhỏ bé trước mặt , ôm thật chặt vào lòng mình , chỉ sợ buông lỏng một chút anh ta liền rời đi.

- Jongseong... tôi chưa bao giờ không tin tưởng em cả. Em đừng nghĩ như vậy.
Heeseung cũng ôm lấy tôi , lần đầu tiên tôi thấy anh ta chủ động như vậy , không phải do tôi ép buộc mà có lẽ từ trong chân tâm anh ta luôn muốn bảo vệ tôi hết mực.

- Vậy sau này gặp chuyện buồn thì sao?

Tôi hỏi.

- Sẽ cùng em sẻ chia.

- Thế gặp chuyện vui thì sao?

- Em sẽ là người đầu tiên tôi dãi bày.

- Tốt. Vậy đống đồ này tôi cùng anh thu xếp.

Tôi và Heeseung cứ như vậy , cặm cặm cụi cụi thu xếp đồ cho chuyến trở về nhà ngày mai , không những thế tôi còn lên mạng xem vài món đồ cho hai vị phụ huynh đáng kính kia. Mà nhắc mới nhớ, bố vợ tôi quả thật là một người rất đáng sợ nha , năm lần bảy lượt đánh tôi không sưng mặt thì cũng là chảy máu mũi. Không hiểu sao cứ nhớ lại vài cuộc gặp mặt gần đây của tôi và cha Lee là tôi không khỏi lạnh cả sống lưng.
- Heeseung , bác trai sẽ không đánh tôi nữa chứ?

Tôi dùng khuôn mặt cực kỳ uỷ khuất , vẫn còn lưu lại vài vết sẹo mà ba Lee đã tặng cho, dở khóc dở cười , nói.

- Không sao , có lẽ cha tôi cũng quên rồi.

Quên là quên thế nào a? Chính tôi đã hại con trai cưng duy nhất của Lee bá bá thành thế này a. Ông ấy không đánh tôi thành cái đầu heo là may rồi đấy chứ đừng nói chuyện khoan hồng cho những việc xảy ra trong quá khứ.

- Tôi sợ.

Trong đời người , ai cũng phải trải qua việc ra mắt các vị phụ huynh nhà người yêu. Nhưng tôi thực sự là ngoại lệ của ngoại lệ , cha Lee sẽ tha cho tôi một mạng chứ?

- Không sao, tôi ở đây , tôi sẽ bảo vệ em . Nếu cha có tức giận tôi sẽ che cho em , đừng sợ.

Heeseung vừa cười ngốc vừa xoa đầu tôi một cái.

A...Cái con người này , sao anh luôn biết làm tôi yên lòng thế nhỉ?
- Hứa đấy.

Tôi đưa ngón tay út lên trước mặt anh ta.

- Hứa.

Heeseung cũng không ngần ngại dùng ngón tay út của mình ngóăc vào ngón tay tôi.

Ừ , hứa mãi bảo vệ nhau cả đời rồi đấy nhé...

:các chồng comback cháy vãi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com