Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

8.1

 Giản Tùy Anh vốn cho là hắn phải rất lâu mới có tâm tình về nhà tìm Lý Ngọc, không nghĩ tới ở bên ngoài hứng gió lạnh một giờ đã không chịu nổi, tế bào của toàn thân hắn đều rêu rao muốn hắn trở về.


Hắn mấy ngày nay càng phát hiện ra mình không thể rời bỏ Lý Ngọc, tựa như một phút không thấy Lý Ngọc là thấy thiếu thứ gì đó, trong lòng hắn bực bội, vừa khó chịu lại kỳ quái, hắn trước kia là người thiếu cảm giác an toàn như vậy sao?


Hắn lái xe lượn hai vòng, rồi về nhà trước khi mặt trời lặn. Lý Ngọc đã làm xong cơm, ở phòng ăn chờ hắn, thấy hắn cũng không nói chuyện vừa rồi, "Nhanh đến ăn một chút đi, sắp nguội rồi."


Lý Ngọc đối với hắn càng tốt, hắn càng phiền não xấu hổ, hắn cảm thấy mình không xứng với Lý Ngọc. Hắn trước kia có rất nhiều thứ, khi đó hắn tự tin bùng nổ, cảm thấy mình vừa ý Lý Ngọc là cho cậu mặt mũi, trên thế giới này tại sao có thể có người không thích hắn chứ, thật là không hợp tình lý. Nhưng từ sau khi hắn phá sản, hắn phát hiện mình thật giống như cái gì cũng không có.


Hắn đã đi qua đoạn đường hai mươi năm cuộc đời, rất nhiều chuyện đều đã nhìn thấu. Hắn trước kia cho là trên thế giới này chỉ có mẹ và ông nội mới có thể tốt với mình vô điều kiện, bây giờ hắn phát hiện, nguyên lai còn có người cũng sẽ bao dung hắn giống như bọn họ vậy.


Lý Ngọc quá tốt, hắn thật giống như ngoại trừ chính bản thân mình, cái gì cũng báo đáp không được.


"Tại sao anh không tức giận đi?" Khóe mắt Lý Ngọc có chút đỏ. Đổi thành bạn đời nhà ai, mình không nói tiếng nào chạy ra ngoài, người ta cũng sẽ không bình tĩnh giống như Lý Ngọc.


Lý Ngọc hờ hững, nhưng Giản Tùy Anh nghe ra được cậu rất không cao hứng, "Em biết Cố Thanh Bùi là bạn anh, anh vì anh ta tức giận với em cũng là phải."


"Không phải vậy, anh chẳng qua là..." Lời nói của Giản Tùy Anh không mạch lạc lắm.


Lý Ngọc rũ xuống mí mắt, lông mi vừa dày vừa dài che lại vẻ mất mát mơ hồ trong mắt cậu, "Anh chẳng qua là để ý bạn của anh hơn em. Ở trong lòng anh, Cố Thanh Bùi, Thiệu Quần bọn họ vĩnh viễn quan trọng hơn em, còn có em họ anh- Bạch Tân Vũ. Em bị anh bỏ quên là đáng đời sao?"


Giản Tùy Anh hoàn toàn hoảng, "Tiểu Lý tử, bảo bối, em hiểu lầm rồi, ở trong lòng anh em vĩnh viễn là quan trọng nhất."


Lý Ngọc rất khó chịu, "Em luôn cảm giác anh có rất nhiều chuyện gạt em, những bạn bè kia của anh biết, em lại không biết. Tuần trước Bạch Tân Vũ còn cười nhạo em, nói anh và em kết hôn chẳng qua là vì tiền."


Giản Tùy Anh trong lòng đem Bạch Tân Vũ mắng mấy chục lần, nhìn dáng vẻ đau thương của Lý Ngọc, lòng hắn vừa chua xót vừa đau, hắn bưng mặt Lý Ngọc, trán cụng trán, "Anh không gạt em, chẳng qua là anh không muốn chuyện gì cũng phải làm em lo lắng, tiểu bảo bối của anh mỗi ngày bận rộn như vậy, còn phải giúp anh..."


"Nhưng em nghĩ nên thế, " Lý Ngọc cắt đứt hắn, "Chúng ta là vợ chồng, chẳng lẽ không nên cùng nhau gánh vác sao? Em cũng muốn anh dựa vào em."


Hắn vừa mềm lòng vừa cảm thấy ấm áp, " Được, sau này có chuyện gì anh sẽ nói cho em đầu tiên, có được không? Đừng thương tâm, để cho anh hôn một cái nào."


Lý Ngọc bị hắn dỗ tốt, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giống như băng tuyết hòa tan vậy, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Sao hắn lại không thương người này cho được? "Chúng ta ăn cơm nhanh nào, ăn xong làm mấy hoạt động cho tiêu cơm." Hắn nói, tràn đầy ám chỉ.


Trong con ngươi của Lý Ngọc nháy mắt thắp lửa.


Bọn họ từ sau ngày hôm đó, chuyện ở trên giường càng ngày càng phù hợp, rõ ràng là hai Alpha, theo lý thuyết hẳn là trái với quy luật tự nhiên, nhưng bọn họ như cá gặp nước, như rồng gặp mây. Hắn ôm Lý Ngọc, giống như ôm mặt trời của mình. Nguyên lai một người, thật có thể trở thành toàn thế giới của một người khác.


Ngày hôm sau, Giản Tùy Anh ngay trước mặt Lý Ngọc gọi điện cho Hà Cố, thanh âm của Hà Cố đầy lo âu bất an: "Tôi cũng không tìm được Cố tổng, tất cả các phương thức liên lạc với anh ấy đều bị cắt đứt. Nguyên tổng bị cha cậu ấy nhốt, nơi đó cũng không được."


"Chuyện làm sao phát triển thành như vậy? Trước đó không phải còn rất tốt sao?" Hắn lo lắng hỏi.


Hà Cố do dự nói: "Hình như là có nội gián."


Hắn cúp điện thoại, nhìn về phía Lý Ngọc, "Chúng ta bên này không xảy ra chuyện chứ ?" Hắn còn nhớ hắn đưa văn kiện cho Lý Ngọc, nếu như là bởi vì hắn Cố Thanh Bùi mới bị người mưu hại, hắn cả đời cũng sẽ không bỏ qua cho mình.


Lý Ngọc an ủi: "Phần tài liệu kia chỉ có người tin cậy của em xem qua, yên tâm."


Hắn hơi an tâm một chút, nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác kỳ lạ, hắn lại không biết sai ở chỗ nào.

Lý Ngọc đến gần hắn, hắn ngửi được mùi hương thơm tuyết tùng trên người người yêu truyền tới, tâm tình nóng nảy của hắn rất nhanh được trấn an."Anh rất lo lắng cho Thanh Bùi." Hắn lẩm bẩm nói.


Lý Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của hắn, "Anh ta sẽ không có chuyện gì."


Luật cuối cùng xác nhận phải thông qua quốc hội bỏ phiếu quyết định.


Thiệu Quần rất sớm từ trước đã gia nhập phe Cố Thanh Bùi, gã bị thuyết phục, "Tôi không muốn vợ và con mình tương lai sống ở một thế giới đầy cường quyền và bất bình đẳng như thế này."


Giản Tùy Anh ban đầu cũng nói phải ủng hộ hủy bỏ thông qua luật này, nhưng Lý Ngọc lại ở phe tán thành. Không chỉ có như vậy, cậu còn sửa đổi luật cũ tệ hại hơn, làm ra một cái thời kỳ giảm nhiệt ly hôn gì đó. Omega vốn là rất khó ly hôn, sau khi có điều này, cơ hồ liền không thể ly dị. Đối với những omega có alpha có khuynh hướng bạo lực, cơ hồ là một con đường chết.


"Lý Nhị xem Omega là người sao? ! Là vật phẩm riêng của Alpha thì có!" Thiệu Quần hiển nhiên là tức giận, gã trước kia lúc nói xấu Lý Ngọc sẽ còn tránh Giản Tùy Anh, bây giờ cũng không nhịn được.


Giản Tùy Anh vẻ mặt lúng túng, hắn bị kẹp ở giữa bạn và người yêu giữa, giúp bên nào cũng không được.


Thiệu Quần tỉnh táo nói: "Số người theo phe chúng ta không thể so với bên kia, nhưng chỉ cần số người hủy bỏ đạt tới một phần ba, liền có thể đề đạt phương án khác. Tôi, cậu, cộng thêm những người lúc trước Cố Thanh Bùi lôi kéo được là vừa vặn đủ." Gã liếc nhìn bạn tốt cúi đầu không nói, than thở, "Cậu nếu là quả thực khó xử, thì bỏ quyền bỏ phiếu đi, như vậy mục tiêu của chúng ta đạt thành, cũng không làm thương hại đến tình cảm của cậu và Lý Ngọc."


Giản Tùy Anh không biết hắn là tâm tình gì về đến nhà.


Hắn tránh thoát mùng một không tránh khỏi mười lăm, Lý Ngọc cũng tìm hắn nói chuyện này. Trong mắt Lý Ngọc nồng đậm tình cảm, "Giản ca, anh đứng về phía em, đúng không?"


Trong nháy mắt đó, hắn cả người đều cứng đờ.


"Anh..." Hắn không dám nhìn Lý Ngọc, mặc dù tế bào của toàn thân hắn kêu gào để cho hắn đáp ứng Lý Ngọc, hắn làm sao có thể phản đối Lý Ngọc chứ, như vậy quá đáng xấu hổ.


Lý Ngọc thông cảm cho hắn, thân thiết nói: "Em biết anh đã đồng ý với Cố Thanh Bùi, thế nhưng chuyện này đối với em rất trọng yếu, anh rất khó khăn sao?"


Nơi nào khó chứ? Hắn thiếu chút nữa bật thốt lên muốn đứng về phía Lý Ngọc, thế nhưng khuôn mặt Cố Thanh Bùi lập tức xuất hiện trước mắt hắn. Hắn còn nhớ Cố Thanh Bùi ánh mắt sáng ngời, lúc nói tới tương lai mơ ước miệng nở nụ cười. Hắn lần cuối cùng thấy Cố Thanh Bùi, trong đôi mắt kia lóe lên lệ quang, giống như là sương buổi sớm. Hắn bị sự bi thảm mãnh liệt kia chặn lại, một câu nói cũng không nói được.


Lý Ngọc hiểu, cậu khó nén thất vọng, khổ sở nói: "Em hiểu rồi, ngày mai anh bỏ quyền là được."

Cảm giác áy náy thật giống như cơn sóng thần, mau làm hắn chìm ngập. Buổi tối lúc bọn họ làm tình, đến nửa chặng sau hắn mau không chịu nổi, kêu tới giọng vừa ách vừa đau, nhưng mà vừa nghĩ tới hắn thiếu nợ Lý Ngọc, hắn chịu đựng không lộ ra biểu cảm khó chịu, tỏ ra hắn ở chuyện này vô cùng thoải mái. Mỗi lần làm, cái loại cảm giác kinh khủng không thể khống chế đó khiến cho hắn run sợ. Mỗi một ngày, hắn đều giống như trở nên kỳ quái hơn.


 Lúc bỏ phiếu , tay Giản Tùy Anh đều run rẩy.

"Để cho Lý Nhị cùng với kỳ giảm nhiệt ly hôn của cậu ta gặp quỷ đi!" Thiệu Quần không chút do dự nhấn nút phản đối.


Hắn không thể phản bội Cố Thanh Bùi, Giản Tùy Anh hạ quyết tâm, muốn bỏ phiếu phản đối, hắn giương mắt nhìn về phía Lý Ngọc, biểu đạt áy náy của mình. Lý Ngọc cũng đang nhìn hắn, chính là cái nhìn kia, hắn cảm giác huyết dịch cả người đều đông cứng. Đầu óc hắn nháy mắt mất đi tất cả năng lực suy tính, chỉ còn lại ý muốn toàn tâm toàn ý ủng hộ Lý Ngọc. Hắn thậm chí không suy nghĩ, thân thể đã tự động giúp hắn làm ra quyết định, hắn nhấn nút tán thành.


"Giản Tùy Anh! Cậu điên rồi à? Cậu đang làm gì đó?" Thiệu Quần không thể tin nhìn hắn.


"Tôi..."


Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình, tên hắn ở trong cột tán thành lại dễ thấy nhức mắt như vậy, theo thật sát phía sau Lý Ngọc.


"Giản ca! Em rất vui vì anh ủng hộ em." Lý Ngọc đi tới, cầm lấy tay hắn, nụ cười sáng ngời đẹp mắt, nhưng Giản Tùy Anh hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức.


Thiệu Quần bị dáng vẻ nồng tình mật ý của hai người bọn họ làm cho buồn nôn. Gã giống như lần đầu tiên chân chính biết Giản Tùy Anh, lạnh giọng nói: "Cậu ngay cả ranh giới cuối cùng đối với nguyên tắc cơ bản làm người của mình cũng không giữ được, Giản Tùy Anh, tôi nhìn lầm cậu rồi. Ở trong lòng cậu, cái gì cũng kém hơn thứ tình yêu rắm chó của cậu, đúng không?"


Lý Ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm gã.


Yến Minh Tu ngẩng đầu lên, giễu cợt nói: "Không phải đâu Thiệu tổng, Giản tổng giúp người trong nhà không phải là lẽ bất di bất dịch sao? Hơn nữa anh ấy cũng là làm chuyện bình thường mà Alpha phải làm, không bị vị Omega kia tẩy não. Anh kích động như vậy làm gì?"


Giản Tùy Anh cảm thấy lòng hắn giống như vỡ vụn thành ngàn mảnh thủy tinh, hắn căn bản không cách nào giải thích với Thiệu Quần, mượn bất kỳ cớ gì dưới tình huống này cũng tỏ ra hết sức buồn cười.


Thiệu Quần thấy hắn không nói một lời, cười nhạt mấy tiếng, cảm thấy nhìn lâu hắn một cái đều sẽ cảm giác chán ghét, xoay người rời đi.


Hắn cảm thấy có vật gì bể nát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com