Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 14

Sau khi nhìn thấy chị cùng cha khác mẹ của Lưu Chương, Lâm Mặc cảm thấy rất kinh ngạc, Khương Ẩn không giống em trai của mình chút nào, diện mạo giống như tượng điêu khắc lập thể, mày dày mũi cao cùng đôi mắt thâm sâu khiến người ta tự dưng cảm thấy bị áp chế vô cớ, tuy rằng không phải rất đẹp, nhưng là kiểu mỹ nhân lạnh lùng khiến người ta không có cảm giác thân thiện.

Cho nên khi nhìn thấy Lưu Chương thân mật khoác cánh tay cô nói chuyện, Lâm Mặc có cảm giác rất kỳ lạ, nhưng cũng nhìn ra được quan hệ giữa hai chị em này rất tốt, ngay cả đối với Lâm Mặc, bởi vì quan hệ của em trai, thái độ lúc nói chuyện cũng có chút ấm áp.

"Vốn chị định đặt cho hai đứa một bàn thức ăn, như vậy hai người vừa đến là có thức ăn nóng hổi để ăn rồi, ai ngờ tiểu Chương nhất định phải tự mình xuống bếp, cho dù có dì giúp việc trợ giúp, cũng phải đợi lát nữa mới ăn được." Khương Ẩn cười nhẹ, đem một đĩa bánh trái đặt ở trước mặt cậu, "Lót bụng một chút đi, đừng để đói. "

Lâm Mặc gật gật đầu, nói một tiếng "Cám ơn chị", sau đó nhu thuận cầm lấy một cái bánh chậm rãi ăn.

Ánh mắt Khương Ẩn cũng không có dừng trên người Lâm Mặc, mà là rơi vào cửa xoay tròn cách đó không xa, ánh mắt như có thể thông qua chỗ đó lại rẽ một vòng đến phòng bếp, sau đó nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Lưu Chương ở bên trong.

"Mấy năm nay em ấy rời khỏi nhà, cảm giác thay đổi không ít, còn biết xuống bếp."

Lâm Mặc cắn môi, suy nghĩ không biết nên trả lời như thế nào, cũng nghĩ chị của Lưu Chương có ý gì, là đang thầm nói cậu bình thường bảo Lưu Chương làm quá nhiều chuyện sao? Lâm thỏ nhỏ hiện tại chỉ cảm thấy như gặp một con hổ lớn, sợ nói sai một câu.

Khương Ẩn nâng ly trà trong tay lên, nhấp một ngụm nhỏ, lúc này mới thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lâm Mặc.

"Trở nên biết thương người, tâm tình dường như cũng càng kiên định hơn, xem ra ở cùng một chỗ với cậu, nó thật sự rất vui vẻ."

Đột nhiên, cô chuyển đề tài, "Lâm Mặc, nếu nói em với nó phải tách ra, em sẽ làm gì. "

Những lời này khiến Lâm Mặc không biết làm sao, cậu nhìn ánh mắt của cô, không phát hiện bất cứ ý tứ đùa giỡn gì.

"Em có thể hỏi lý do không?"

Khóe miệng Khương Ẩn hiện lên một nụ cười như có như không, lại thu ống tay áo của mình, xem ra đứa bé này không nghe hiểu ý tứ của cô, sợ là cho rằng mình đang nói những lời làm khó nó.

"Chị không phải đang ra lệnh cho em hoặc là làm khó dễ em, thật ra thì tình cảm của các em bất luận kẻ nào cũng không có tư cách nhúng tay vào, chị chỉ là đang hỏi, nếu như em với nó đi tới tình trạng nhất định phải tách ra, em sẽ làm như thế nào."

Ly trà trong tay bốc lên hơi nóng cuồn cuộn, làm mờ dần gương mặt Khương Ẩn, Lâm Mặc nhìn không rõ mặt cô, trong lòng thấp thỏm.

"Chị à, em không biết." Lâm Mặc thành thật lắc đầu. "Nhưng em không nghĩ chỉ vì lời nói của thế giới bên ngoài mà tụi em sẽ đi đến tình trạng đó."

"Vậy em có thể đồng ý với chị một chuyện không?" có lẽ hơi thô lỗ. "

"Chị nói đi ạ."

"Nếu có một ngày, hai người bởi vì nguyên nhân không liên quan đến bản thân mình mà tách ra, cho dù là nó chủ động rời khỏi em, hay là em chủ động rời khỏi nó, em có thể cho thời gian một cơ hội, đợi đến khi thời gian đã bình ổn hết thảy, lần thứ hai nó quay đầu lại có thể chạy về phía em, cho dù em có thấy cơ hội này rất xa vời, em có thể đồng ý với chị không?"

Lâm Mặc chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, bên trong giống như cất giấu một loại bi thương nào đó, ẩn giấu đằng sau khuôn mặt bình thản xa cách của cô, cậu dường như thông qua đôi mắt này thật sự thấy được bóng dáng tương lai.

Chị ấy buồn vì tương lai có thể phải xa cách của bọn họ sao?

Lâm Mặc không biết.

Cậu cũng không biết, vì sao khi mọi người nhìn về phía bọn họ, giống như đang nhìn pháo hoa đang cháy sáng, mang theo tâm tình thương tiếc, dường như đang nói đẹp như vậy nhưng lại chỉ thoáng qua rồi biến mất, thật đáng tiếc a.

Khương Ẩn như vậy, Nguyễn Na như vậy, cả Chương Duyên cũng vậy.

Nhưng chính bọn họ rõ ràng tin tưởng lựa chọn của mình như vậy, đã phác họa hạnh phúc tương lai rõ ràng như vậy.

Lâm Mặc lẩm bẩm nói: "Vậy phải chờ bao lâu. "

"Lỡ như em chờ anh ấy rất lâu rất lâu, anh ấy lại không bao giờ trở về nữa?"

"Không biết, cho nên chị mới nói đây là một thỉnh cầu rất thô lỗ."

Khương Ẩn nhìn ánh mắt mê mang của Lâm Mặc, biểu tình của cậu tựa hồ có sự cô đơn bị đả kích, cô thở dài một tiếng, "Em không cần đưa ra đáp án ngay bây giờ, trên thực tế, sau này trong lòng em có đáp án cũng không cần nói cho chị biết nữa, bởi vì đây chỉ là, chị vì em trai mình mà tranh thủ lòng thương hại của em thôi. "

Đợi đến khi Lưu Chương cùng dì giúp việc bưng mâm thức ăn đi ra, không khí bi thương giữa hai người đã sớm tan, Lâm Mặc đang tán gẫu chuyện thú vị lúc bọn họ quay phim với chị của anh, mà trên khuôn mặt băng sơn vạn năm của Khương Ẩn, cũng bị chọc cho vui vẻ.

"Em là bảo vật sống trộm được ở đâu vậy hả, thật đúng là đáng yêu chết đi được."

Khương Ẩn giống như đang chọc trẻ con, nhéo mặt Lâm Mặc, sau đó Lâm Mặc đau nhưng không dám giận không dám nói chạy đến phía sau Lưu Chương đứng tố cáo.

"Lưu Chương, chị anh dữ quá."

"Chị à, chị cũng đừng bắt nạt bạn nhỏ chứ."

Nhìn hai người hợp nhau như vậy, Lưu Chương liền yên tâm, trước khi tới ít nhiều anh vẫn có chút lo lắng chị gái sẽ không tiếp nhận Lâm Mặc, dù sao lúc anh thẳng thắn với Khương Ẩn, biểu tình Khương Ẩn mặc dù không phải là đau buồn gì lắm, nhưng tuyệt đối không thể nói là vui vẻ.

Tuy rằng Lưu Chương vẫn cảm thấy vĩnh viễn cô chỉ bày ra gương mặt cười như không cười kia.

"Ngồi xuống ăn cơm."

Lưu Chương làm đầu bếp chính, tích cực giới thiệu cho mọi người, "Khương Ẩn, chị phải nếm thử tay nghề của em đó, xem như bị em dâu chị luyện ra. "

Lâm Mặc đáng yêu liếc mắt một cái.

"Lại nói nhảm nữa là em không để ý tới anh đâu."

Khương Ẩn gật gật đầu, lên tiếng nói: "Chị vẫn tương đối ủng hộ em dâu sử dụng vũ lực. "

"Cái gì! Hai chị em mấy người cùng nhau bắt nạt em nha. "

"Bảo bối, ngoan ngoãn đi, anh nấu cho em món sườn chua ngọt yêu thích nhất."

......

Một bữa cơm ăn cũng coi như khách chủ cùng vui, trước khi đi, Khương Ẩn đưa bọn họ đến cửa tiểu hoa viên mới trở về, Lâm Mặc ngồi trên xe chỉ cảm thấy ánh đèn mờ nhạt chiếu vào, khiến cậu hoảng hốt cùng mệt mỏi.

Buổi chiều lúc ăn cơm, Lâm Mặc ai ngăn cũng không ngăn được, nhất định phải uống hai chén, sau khi uống high còn muốn thi uống với Khương Ẩn, nói ai thua sẽ đáp ứng một yêu cầu của đối phương.

Khương Ẩn cũng không phá hư bầu không khí, vậy mà thật sự cầm lấy chén, cô là người có thể uống khiến một bàn người ói lên ói xuống, Lâm Mặc làm sao uống thắng nổi? Cuối cùng lúc Lưu Chương đoạt lấy cái ly trong tay cậu, Lâm Mặc ngây ngốc dựa vào bả vai Lưu Chương, cười với Khương Ẩn nói cậu đáp ứng yêu cầu của cô.

Sau đó chính là đi wc nôn đầy đất, dì giúp việc nấu canh tỉnh rượu, chuẩn bị thuốc giải rượu cho cậu, ở trong phòng khách ngủ đến tối, sau khi người tỉnh lại Lưu Chương lại hấp một ít bánh kê cho cậu ăn, có thể làm dịu dạ dày không thoải mái.

"May là Khương Ẩn cũng là một người nghiện rượu, trong nhà có thuốc tỉnh rượu, bằng không chỉ có em khó chịu thôi." Lưu Chương vươn tay đỡ đầu Lâm Mặc, nhìn điều hòa 22°, nhíu nhíu mày, "Còn muốn ngủ sao? Anh điều chỉnh nhiệt độ điều hòa không khí lên một chút. "

"Không ngủ." Lâm Mặc không cảm kích, "Em muốn nhìn anh. "

Lưu Chương nghe cậu nói như vậy, bật cười nói: "Nhìn anh làm gì? Chẳng lẽ anh còn có thể chạy sao? "

Lâm Mặc chỉ nghiêng mặt dựa vào ghế sau lưng, nhìn sườn mặt đối phương, nước mắt trong mắt càng ngày càng mông lung, trong lòng sợ hãi.

"Lưu Chương, em hỏi anh, nếu không thấy em nữa anh sẽ đi tìm em chứ?"

Những lời này kèm theo ngữ khí rời rạc của Lâm Mặc, khiến Lưu Chương sợ hãi trong lòng, lập tức đạp phanh, nghiêng đầu liền nhìn thấy bảo bối nhà mình khóc đến rối tinh rối mù, Lưu Chương cũng sắp điên rồi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.

Sau khi tìm được chỗ đỗ xe lập tức dừng xe ở đó, lập tức xuống xe kéo Lâm Mặc ra, ôm cậu đến ghế sau.

"Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy? Ngoan, đừng khóc, đừng khóc. "Lưu Chương ôm cậu vào trong lòng, nụ hôn vụn vặt rơi xuống trên mặt cậu, muốn hôn lên những giọt nước mắt của cậu, giống như như vậy có thể mang khổ sở của cậu đi.

Lâm Mặc khóc đến mức không mở nổi mắt, trên lông mi còn vương mấy giọt nước mắt, nhìn thấy người trong tim có bộ dạng này, Lưu Chương cảm giác trái tim mình giống như bị xuyên qua, đau đến không thở được.

"Mẹ kiếp, bảo bối đừng khóc, nói một lời, có phải có người khi dễ em hay không? Buổi chiều đi đón em đã thấy không thích hợp. "

Lâm Mặc giơ tay lên, dùng tay áo lau nước mắt, vừa nghẹn vừa phủ nhận: "Không có... Đột nhiên tâm trạng không tốt thôi, vì vậy em không kiểm soát được cảm xúc. "

- Đánh rắm! Lưu Chương giờ phút này gấp đến độ mắt cũng sắp đỏ lên, bỗng nhiên giống như nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt thoáng cái trở nên hùng hổ:

"Có phải Khương Ẩn đã nói gì với em không? Phải không? "

"Không phải, không liên quan gì đến chị Khương Ẩn."

Nghe anh nhắc tới Khương Ẩn, Lâm Mặc vội vàng giữ chặt tay anh, dùng sức hít một hơi thật sâu, giải thích: "Em... Hôm nay khi tham gia sự kiện vô tình nghe thấy hai người thầm mắng sau lưng em. "

"Thật sự không liên quan gì đến chị?" Lưu Chương nhíu mày, trong giọng nói cũng mang theo vài phần tàn nhẫn, "Hai người kia là ai? Cũng trong vòng tròn này? "

Lâm Mặc lúc này đã tỉnh táo lại, dựa vào cổ Lưu Chương lắc đầu, "Người em không quen, thật ra cũng không phải hoàn toàn bởi vì cái này. "

Lưu Chương đặt cằm lên mặt cậu, hơi cọ cọ, cảm thụ được nhiệt độ trên người cậu: "Rốt cuộc làm sao vậy, em đừng dọa anh, sao lại nói ra những lời như 'Không thấy em nữa'? Em muốn anh chết sớm à? "

Lâm Mặc cũng biết lời này dọa Lưu Chương, không giải thích rõ là không có cách nào lừa gạt cho qua được, nhưng hôm nay cậu cũng bị dọa nha, không hiểu sao bị hắt nước bẩn không nói, tình cảm trân quý còn bị hắt nước lạnh, cậu tủi thân nhìn về phía Lưu Chương: "Anh Chương, anh có thể ôm em chặt một chút không? "

Lưu Chương lập tức dùng sức ôm cậu vào trong ngực, theo thói quen cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu, thấp giọng nói: "Anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây, đừng khóc, tim anh bị em khóc đau lòng lắm rồi. "

Ôm một lát, cảm giác người trong ngực đã ổn định, Lưu Chương dịu dàng hỏi: "Bây giờ có thể nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? "

Lâm Mặc cúi đầu, thấy trốn không thoát, chỉ có thể nửa thật nửa giả tìm lý do: "Em chỉ là... Hôm nay đến nhà chị gái anh, mới ý thức được khoảng cách gia đình giữa hai chúng ta lớn đến mức nào, cảm thấy rất tự ti, chúng ta căn bản không môn đăng hộ đối, hơn nữa em còn là nam, càng nghĩ lại càng cảm thấy rất bi quan, cảm giác hai chúng ta căn bản không đi được xa. "

Lưu Chương nghi ngờ nói, "Chỉ bởi vì cái này? "

"Cái này còn không đủ à?" à, còn có mấy lời mắng chửi của hai người buổi sáng kia, "Lâm Mặc trừng mắt nhìn anh một cái, lại mềm nhũn dịu giọng, "Em thật sự rất lo lắng, cảm giác một ngày nào đó vừa tỉnh lại anh đã đi mất. "

"Anh có thể đi đâu chứ, anh vĩnh viễn ở bên cạnh em." Lưu Chương bật cười xoa đầu cậu, "Người thời đại mới, sao còn nói đến chuyện môn đăng hộ đối, ngốc thật, thật sự là một tên ngốc. "

"Vậy sao anh không trả lời em, nếu không thấy em đâu nữa, anh có tìm em không?"

"Hồ nháo! Không có chuyện đó đâu, và anh sẽ không để em đi. "anh có chút tức giận, Lâm Mặc sao còn nói những lời như vậy?

"Anh nói nhảm, sinh ly tử biệt, sinh lão bệnh tử, anh ngăn được chắc?"

Lưu Chương bị sợ hãi lập cứng người lại, bàn tay dán ở sau gáy Lâm Mặc trở nên lạnh lẽo, lạnh thấu xương, tựa như một tảng băng.

Lâm Mặc âm thầm hối hận, nhẹ nhàng kép tay anh đặt lên mặt mình, muốn chậm rãi khiến anh ấm áp lên.

"Nếu như anhi không ở đây, em sẽ đi tìm anh, nếu như không tìm được anh, em sẽ một mực đứng tại chỗ chờ anh."

Ánh mắt Lưu Chương dừng lại trên hàng mi hơi run rẩy của cậu, bị một câu này khiến đau xót trong lòng, anh ôm chặt lấy cậu, thỏa hiệp nhắm hai mắt lại.

"Tuy rằng sẽ không xảy ra chuyện này, nhưng nếu thật sự không thấy em đâu, anh nhất định sẽ tìm em giống như kẻ điên."

"Vậy nếu không tìm thấy thì sao?"

" Một năm, mười năm, cả đời, ngốc à, anh nhất định sẽ tìm được em."

Nghe được đáp án này, khóe miệng Lâm Mặc lặng lẽ cong lên, tuy rằng cậu vẫn luôn tin tưởng như vậy, nhưng chỉ có chính tai nghe được mới có cảm giác được trấn an.

Nếu thật sự giống như Khương Ẩn nói, bọn họ sẽ tách ra, vậy cậu bằng lòng chờ đợi, chờ rất lâu rất lâu cũng không sao, chỉ cần người cậu chờ giống như cậu, cũng đứng ở chỗ nào đó chờ đợi. (Nhưng mà 2 đứa cùng đứng chỗ chờ thì sao gặp được nhau em ơi L )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com