Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

50-55

50.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi ánh nắng buổi sáng còn chưa kịp chiếu rọi mặt đất, chuông cửa nhà Lâm Mặc đã vang lên.

Lâm Mặc khó khăn mở mắt ra, mệt đến không muốn nhúc nhích chút nào. Chuông cửa kia cũng không chịu buông tha, cứ thong thả vang lên bên ngoài.

"Trương Gia Nguyên —— cậu mau đi —— mở cửa!"

Trương Gia Nguyên phòng đối diện hiển nhiên cũng đã sớm bị đánh thức,

"Châu Kha Vũ – Châu Kha Vũ – mau đi mở cửa đi." Trương Gia Nguyên lớn tiếng hô về phía một căn phòng khác, kết quả gọi nửa ngày cũng không thấy người trả lời, vừa nhìn đã biết là hạ quyết tâm giả vờ không nghe thấy, không hổ là Châu Kha Vũ.

"Vậy... Tiểu Ma -Tiểu Ma – mau ra mở cửa! "

"Trương Gia Nguyên! Tiểu Ma ngủ không đeo máy trợ thính, sao có thể nghe thấy! Lâm Mặc quát to.

"Ai dà, em buồn ngủ quá, ngủ tiếp đây " sau đó, từ cánh cửa đối diện truyền đến tiếng ngáy giả dối.

Thực sự phục mấy người này ... Lâm Mặc nhận mệnh đứng lên, lúc đi ngang qua gương thuận tiện liếc mắt một cái, vừa nhìn một cái liền nhìn thấy quái vật gấu trúc đầu gà, sắc mặt tiều tụy, may mà tối hôm qua sau khi khóc hai mắt không sưng phù quá rõ ràng.

Ai đây... Mới sáng sớm, Lâm Mặc nghi ngờ mở cửa, sau đó nhìn thấy ngoài cửa có một người đang đứng, mặt mày tươi sáng, khuôn mặt tinh xảo đẹp trai, nụ cười tươi tắn lộ ra vẻ ngáo ngơ khiến người ta quen thuộc, trên áo khoác dáng dài màu tối còn dính một đường phong sương.

"Tôn Diệc Hàng!?"

51.

Biệt thự họ Lưu.

Từ sau trận cãi nhau đêm qua, Lưu Chương vẫn chưa từng ra khỏi phòng.

Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc nhìn thấy thì nóng nảy trong lòng, nhưng hắn lại không dám tiến lện chọc tổng giám đốc Lưu phiền lòng, sợ Lưu Chương lửa giận công tâm sa thải hắn ngay tại chỗ.

"Chú Chung... Chú xem này... Làm sao mới được đây chú" trợ lý đặc biệt lấy lui làm tiến, thử dùng đường vòng.

Mà quản gia Chung lại không chút hoang mang bưng ky cà phê lên, ưu nhã nhấp một ngụm nhỏ, "Đáng đời thằng nhóc. "

- " Chú Chung nói gì vậy??" trợ lý đặc biệt nghi ngờ thính giác của mình.

"A, không có gì, ta nói, báo cáo phải chiều nay mới có."

"Báo cáo gì??? Chú đang nói về cái gì vậy? "

Quản gia Chung buông ly cà phê xuống, lười giải thích thêm, chỉ cười như không cười liếc mắt nhìn trợ lý đặc biệt một cái, "Cậu cho rằng, tôi không biết những chuyện này là ai làm ra sao? "

Trợ lý đặc biệt im lặng một tiếng, rụt cổ lui lại một góc, sợ lại khiến ai chú ý.

52.

Lưu Chương ngồi một mình trên sô pha trong phòng, hai chai rượu rỗng tùy ý ném bên chân, rượu còn sót lại ở miệng chai rơi từng giọt từng giọt xuống sàn nhà, tỏa ra một mùi chua của rượu sau khi lên men.

Hai mắt Lưu Chương bởi vì không thể ngủ được mà phủ đầy tơ máu đỏ, một tay đặt lên cái trán đau đến sắp nứt ra của mình, nghĩ thầm, thật sự là sắp xong đời.

Dư quang của hắn liếc về phía đống tư liệu tán loạn trên mặt đất mà trợ lý mang đến cho hắn, thứ đã bị xé nát rồi ghép lại, hắn không khỏi nhớ tới trái tim đau đớn đến sắp không thở nổi đêm qua.

Lúc ấy hắn tự mình mơ mộng vợ con song toàn, không ngờ đến chuyện em đã kết hôn, con lại không phải của hắn, những từ ngữ này tàn nhẫn đánh nát, tựa như một lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực hắn, đánh nát lý trí hắn thành từng mảnh.

Đồng thời hắn cũng ý thức được, hắn vẫn còn yêu Lâm Mặc đến bao nhiêu. Giống như yêu đã trở thành một loại bản năng của hắn, cho dù cách xa năm năm không có tin tức, loại cảm giác muốn có được em, muốn trân trọng em vẫn ẩn sâu trong huyết mạch của hắn, cho đến khi nhìn thấy em lần nữa, loại tình cảm này lại kêu gào chui ra từ góc khuất, ăn mòn trái tim hắn, vừa tê vừa ngứa.

Cũng là tại hắn nhát gan, ngay cả hỏi cũng không dám hỏi thêm một câu, tìm cớ đuổi người đi ngay trong đêm. Cứ nghĩ rằng đó là tự bảo vệ mình... Đúng vậy, nhưng nhìn bóng lưng Lâm Mặc dắt đứa bé rời đi, vì sao hắn lại càng đau hơn. Lưu Chương siết chặt nắm tay, móng tay như muốn đâm sâu vào trong máu thịt.

53.

Cho đến khi lý trí trở về vào ngàu hôm sau, hắn mới đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng quỳ xuống sàn nhà mò mẫm tư liệu bị hắn xé nát, ghép từng chút từng chút lại.

Sao đứa bé lại có thể không phải là của mình được!? Rõ ràng nó giống hắn như vậy?!

Hắn cũng không phải chưa từng gặp qua người bạn nhiều năm của Lâm Mặc, à, hoặc là nói là anh chồng đương nhiệm Tôn Diệc Hàng, nhớ lại vẻ ngoài của Lâm Tiểu Ma không giống Tôn Diệc Hàng chút nào.

Nhưng... Lưu Chương lật qua lật lại tư liệu, lại không nhìn ra sơ hở nào, hại hắn nhất thời đã tiến thì không lui được.

54.

- Ba Tôn ~ sao ba lại tới đây chứ!

Tiểu Ma tỉnh lại sớm, vừa nhìn thấy Tôn Diệc Hàng thì vui mừng khôn xiết, giương lên giương cánh tay mập mạp muốn anh ôm, khiến lòng Tôn Diệc Hàng như muốn tan thành nước. Anh ôm lấy Tiểu Ma, in một nụ hôn trên khuôn mặt mềm mại ửng đỏ của đứa bé.

"Công việc của ba Tôn ở nước R đã hoàn thành trước thời hạn, bận rộn xong thì lập tức đến gặp Tiểu Ma nè." Tôn Diệc Hàng kề sát vào lỗ tai Tiểu Ma, sủng nịch cười nói.

"Vậy... Lần này ba Tôn trở về, là muốn làm thủ tục ly hôn với ba sao? "

-Đúng vậy! Tôn Diệc Hàng xoa xoa mái tóc mềm của bé, "Lúc trước ba đã từng nói với Tiểu Ma rồi, kết hôn với ba con là vì bảo vệ Tiểu Ma ~ giờ Tiểu Ma đã lớn, cũng không cần như vậy nữa. "

"Vậy, ba Tôn sau này còn thích Tiểu Ma không?" cho dù Lâm Mặc đã sớm nói qua với Tiểu Ma, nhưng đến giờ phút này, bé vẫn nhịn không được khổ sở mím môi.

"Ba Tôn vĩnh viễn là ba Tôn của Tiểu Ma nha! Ngoắc tay nào! "

Đôi mắt Tiểu Ma sáng lên ngay lập tức. – Ngoắc tay nào!

"Tôn Diệc Hàng, cậu tới đúng lúc đấy." Lâm Mặc bên cạnh ngáp liên tục, tựa vào tường như một cành cây sắp ngã, "phiền cậu mang Tiểu Ma đi ra ngoài mua máy trợ thính, thuận tiện mua đồ ăn về nấu cơm, trong nhà không còn thức ăn, tôi nghỉ ngơi tiếp đây, bye~"

Tôn Diệc Hàng:!? Ê, tôi bay suốt đêm mới tới đây được đấy! !

55.

Cuối cùng Tôn Diệc Hàng vẫn ở híp mắt đánh một giấc trên sô pha phòng khách híp, mấy người bọn họ buổi trưa gọi đồ về ăn, Tôn Diệc Hàng ăn xong mới mang theo Lâm Tiểu Ma chuẩn bị ra ngoài.

Sau khi Lâm Mặc ngủ bù một giấc hiển nhiên khí sắc tốt hơn rất nhiều, nhưng sự mất mát hiện giữa hai hàng lông mày lại không thoát khỏi ánh mắt của Tôn Diệc Hàng, Tôn Diệc Hàng liền biết là có chuyện xảy ra.

"Tiểu Ma, ba con làm sao vậy?" trên xe taxi, Tôn Diệc Hàng tiến lại gần hỏi.

"Ừm ... Ba hả, chắc là chú Loa to chọc không vui đấy, tiểu Ma cũng không nghe rõ lắm!

"Chú Loa to?"

"Dạ... Hoặc là nói, là papa ruột của Tiểu Ma đó. "

Lúc này đến lượt Tôn Diệc Hàng khiếp sợ: "Con biết à!?! "

"Please... baba Tôn à, Tiểu Ma không ngốc. Chỉ là hình như ba con không muốn nói lắm, cho nên Tiểu Ma vẫn giả vờ không biết, mọi chuyện đều nghe ba. "Tiểu Ma ngoan ngoãn chọt chọt ngón tay.

"Được rồi... Còn máy trợ thính của con thì sao? Tại sao lại phải mua mới? "

" Máy trợ thính rơi ở nhà chú Loa to."

Thật là trùng hợp... Tôn Diệc Hàng lộ ra một tia cười, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại đầu tiên.

"Duệ Duệ ~ điều tra địa chỉ của Lưu Chương ở thành phố Z cho tôi ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com