Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1

- Dừng xe! Mau dừng xe, có người còn chưa xuống hết.

- Tại sao bây giờ mới nói, xe đi qua điểm dừng rồi mới xuống, xuống điểm sau đi!

- Xe đông khách như thế, mọi người phải xuống từ từ chứ, không lẽ bảo tôi dẫm đạp lên người khác để xuống?

Xe bus đông người, nhưng chẳng ai lên tiếng nữa. Người đàn ông trung niên bực dọc hướng gã tài xế biểu hiện thái độ không đồng tình, sau đó cầm điện thoại gọi điện cho người thân đến đón tại điểm dừng kế tiếp. Điểm dừng tới là chân một nhà ga nhỏ bỏ hoang, chỉ có một mình ông ta xuống xe, lúc xuống còn không quên quay lại liếc nhìn gã tài xế xe bus, chửi thề một câu tục tĩu.

Ji Yong vội vã lê bước lại gần cửa xe ngay lập tức. Nhà cậu ở cách điểm dừng tới chẳng bao xa. Cơn đau âm ỉ nơi dạ dày khiến cậu khó chịu nhíu mày, một bàn tay vô thức đặt xuống bụng, ấn chặt.

Ngay cạnh điểm dừng kế tiếp là một siêu thị. Phần lớn mọi người trên xe đều muốn tới đó, vậy nên chẳng mấy chốc, cửa xe đã kín mít người. Tất cả đều có xu hướng lại gần cửa nhất có thể, sợ tình trạng ban nãy lại một lần nữa xảy ra với chính mình. Kề sát phía sau Ji Yong là một người đàn ông to khỏe, con mắt đau đáu nhìn vào cửa xe, chờ đợi nó mở ra, đôi chân cũng ngày một nhích dần về phía trước. Ji Yong có cảm giác như cái thân hình cao lớn đó đang dần đổ ập xuống người cậu.

Đèn cửa xe bus vừa vụt sáng, tất cả mọi người ồ ạt bước xuống xe. Ji Yong cũng cố hết sức chạy thật nhanh xuống dưới. Đáng tiếc, chưa bước khỏi bậc thang thứ nhất đã bị một ngoại lực từ phía sau ập tới, đẩy cậu chúi về phía trước. Ji Yong chới với, suýt chút nữa ngã nhào xuống mặt đất.

Không ai lên tiếng, cũng chẳng ai đưa tay ra đỡ lấy cậu. Ji Yong chẳng mấy quan tâm vào điều đó. Vừa chật vật ổn định lại thân thể, cậu liền vội vàng bước nhanh về tòa nhà đối diện.

Đèn đỏ, xe cộ đi lại tấp nập. Tiếng bánh xe thắng gấp ma sát xuống lòng đường chát chúa, tiếng còi xe inh ỏi, cả tiếng chửi mắng la hét từ những ô cửa kính vọng ra không dứt.

Ji Yong bước đi như thể cậu chẳng hề nghe thấy gì hết.

Thật vất vả leo lên đến tầng 8 khu chung cư. Tòa nhà xây dựng dở dang lại đang chờ giải tỏa, thang máy hỏng tất nhiên cũng chẳng có ai thèm sửa lại. Ji Yong có chút đau lòng cười khổ. Chỉ vif
vì muốn xóa đi chút vết tích cuối cùng còn lại, người đó thà nhẫn tâm dỡ bỏ một tòa nhà lớn còn chưa kịp khánh thành giữa trung tâm thành phố sao? Quả thực là dụng tâm quá mức!

*Hộc! Hộc!*

Ji Yong dừng lại giữa dãy hành lang dài mờ tối, thở dốc, một tay bám trên tường, tay còn lại vẫn ôm chặt bụng của chính mình. Trên trán cậu, từng giọt mồ hôi lấm tấm chảy dọc theo khuôn mặt hao gầy có chút tái nhợt. Trời hạ oi bức, nhưng thân thể vẫn không ngừng run lên nhè nhẹ, hàm răng vô thức cắn chặt, nuốt xuống những tiếng rên khẽ do đau đớn tạo thành. Ban nãy vì chạy quá nhanh nên bụng càng đau dữ dội. Ngước mắt nhìn lên con số 818 quen thuộc, trong lòng không khỏi run lên sợ hãi.

Đã ba tháng chưa trở lại, cậu thật không biết dùng loại tư vị gì để mở cánh cửa gỗ đó ra lần nữa.

Két.t.....

Bàn phím mật khẩu bám đầy bụi. Cánh cửa mở ra mang theo âm thanh kẽo kẹt giống như đã lâu lắm chẳng có ai từng lui tới. Trong nhà cũng tối om. Hẳn là điện nước đã bị cắt mất vì để quá lâu không có người sử dụng.

Bước đầu tiên vào trong phòng, Ji Yong có cảm giác giống như vừa giẫm phải một thứ gì đó dày cộm dưới chân. Bàn tay khùa khoạng trong không trung tìm kiếm vị trí tủ chìa khóa nằm ngay gần cửa, cậu nhớ rằng nơi đó có để một chiếc đèn pin nhỏ.

May mắn đèn pin vẫn còn hoạt động. Ji Yong cầm đèn soi chậm một vòng khắp nhà. Mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có bụi bặm cùng lạnh lẽo ngày một lấp đầy không gian. Mà dưới chân cậu, chính là một xấp thư giấy thật dày.

Tay Ji Yong lại khẽ run lên. Cậu cầm lấy tập thư kia, lặng lẽ bước tới một góc nhỏ trong phòng ngủ. Nơi này quá rộng lớn, ở lại chỉ khiến bản thân càng cảm thấy đơn độc vô cùng.

Những lá thư lớn nhỏ khác nhau, có chiếc được bọc trong bì thư, có chiếc lại đơn giản chỉ là một tờ giấy mỏng, có chiếc đã sờn cũ, bề mặt bám đầy bụi, có chiếc lại mới cứng như thể mới được gửi tới ngày hôm qua. Có điều Ji Yong biết tất cả những bức thư ấy đều được gửi đến từ một người.

" Ji Yong, anh tới nhưng không gặp em ở nhà. Chìa khóa nhà em anh lại để quên trong kệ giày, không vào trong được. Lẽ ra em nên cho anh mật khẩu cửa chứ! Haizz... Chẳng phải chúng ta hẹn nhau tối nay ra ngoài dùng bữa sao? Gọi lại cho anh ngay nhé!"

" Ji Yong. Em đi đâu vậy? Điện thoại cũng không liên lạc được. Công ty nói em đã xin nghỉ việc. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau gọi lại cho anh, Ji Yong!"

" Ji Yong, bảo vệ nói em không còn sống ở đây nữa, tòa nhà này cũng sắp bị giải tỏa. Sao lại như vậy? Ji Yong, anh thực sự rất lo lắng cho em. Hãy đến tìm anh nhé!"

" ...Anh vẫn không tìm thấy em. Anh đã làm sai chuyện gì sao? Ji Yong, làm ơn nói cho anh biết, được không? Hãy để anh được nhìn thấy mặt em....anh nhớ em, Ji Yong!"

*Bộp!*

Một giọt nước mắt vô tình trào ra, rơi phịch xuống giữa trang giấy trắng mỏng, vỡ tan.

Anh ấy từng đến đây, anh ấy từng ở đây vì cậu mà từng ngày viết thư, từng ngày chờ đợi.

Mỗi ngày một lá thư khác nhau, mỗi ngày càng thêm lo lắng, càng thêm khắc khoải mong chờ, lại càng thêm tuyệt vọng.

Rồi theo thời gian, những bức thư anh viết cũng ngày một ngắn dần. Anh ấy thực sự không đợi được nữa.

" Ji Yong, hôm nay anh đã điên cuồng tìm kiếm em ở khắp nơi. Tất cả những nơi mà chúng ta đã từng cùng nhau đặt chân tới. Nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể thấy em. Ji Yong, thực ra em đang ở nơi nào? Đã hơn hai tháng rồi, phải chăng em đã thực sự quên anh? Phải chăng tình cảm trước đây mà em dành cho anh vốn chỉ là ảo tưởng do mình anh huyễn hoặc? Phải chăng em thực sự muốn rời xa anh mãi mãi? Làm ơn trả lời đi, Ji Yong!"

" Ji Yong. Hôm nay là tròn ba tháng kể từ ngày em đột nhiên biến mất. Trước kia, anh vốn nghĩ chẳng thứ gì có thể chia cắt tình yêu của chúng ta, chia cắt em với anh, và ngược lại. Nhưng hình như anh đã lầm, Ji Yong. Thời gian qua, anh nhận ra có lẽ mình đã không quá hiểu em như anh đã tưởng. Em lạnh lùng và tàn nhẫn hơn anh nghĩ quá nhiều, Ji Yong ạ!

Cái gì là tình yêu vĩnh cửu? Cái gì là mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa? Không đâu Ji Yong, mọi thứ với em, chẳng có gì là không thể cả. Ngày hôm nay, anh chợt nhận ra, có lẽ trong mắt em, anh vốn chẳng là gì hết. Anh biết rằng có lẽ em đã đi thật xa, có lẽ em vĩnh viễn không thể đọc được lá thư này, nhưng anh thật vẫn muốn tự cho mình một cơ hội. Cơ hội được một lần nữa có được em, hoặc là cơ hội để anh đối em chết tâm hoàn toàn.Tối mai là đêm thất tịch, hãy đến gặp anh tại nơi đầu tiên chúng mình gặp nhau, em còn nhớ chứ? Anh sẽ chờ đợi em đến sáng. Nếu em thực sự không xuất hiện, anh sẽ rời khỏi đây, xóa sạch ký ức về em, và biến mất khỏi cuộc đời em mãi mãi.

Mong được gặp lại em.

Yêu em, Ji Yong"

Cầm lá thư trên tay, Ji Yong không khỏi phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, bờ vai gầy càng run lên mãnh liệt.

- Nhớ chứ, em còn nhớ rất rõ. Là bãi đất trống bên bờ sông Hàn. Em còn nhớ, thực sự còn nhớ...

Ji Yong khóc nấc lên, hai tay gắt gao ôm chặt lấy lồng ngực của chính mình. Cậu còn nhớ nơi ấy, giờ đây cậu cũng có thể bán mạng mà chạy tới nơi đó tìm anh...chỉ có điều,...đêm thất tịch đã là chuyện của một tuần trước.

Anh ấy không chờ được, rốt cuộc vẫn không chờ được. Anh ấy nói đúng... Cái gì là tình yêu vĩnh cửu? Cái gì là mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa? Vốn dĩ chẳng có gì là trường tồn bất diệt.

Bao gồm cả niềm tin và sự sống.

Người đó cũng nói đúng! Anh ấy sẽ không chờ được.

Không có gì là tình yêu vĩnh cửu...

Không có gì là mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa...

Nhưng sự thật ấy... lại thực quá tàn nhẫn.

Ji Yong bỗng muốn cười thật lớn. Đôi con mắt thê lương nhìn lên khoảng trời mênh mông ngoài cửa sổ, chỉ có một sắc màu đen đặc bao trùm.

Đêm không trăng.

Bàn tay nhẹ nhàng nới lỏng phong thư, tìm đến ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một vật nhỏ bén nhọn.

Vết cắt ngọt nhẹ đến mức không để lại một tiếng động... một vệt nước sẫm màu tràn ra, hòa cùng bóng tối...

Nếu đã không thuộc về nhau... nếu tình yêu thương là thứ không thể tin tưởng ở thế gian này... thì ý nghĩa của cuộc sống nằm ở nơi đâu???

Đèn pin nhỏ tắt lịm, lăn lóc dưới sàn nhà.

Đau đớn về thể xác chắc chắn không phải là nỗi đau khó chịu đựng nhất. Máu chảy không ngừng, trong tim lại chợt trở nên nhẹ nhõm.

Trong lúc mơ hồ, chợt cảm thấy quá khứ mờ ảo như một giấc mộng phù du... chậm rãi phai nhòa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com