Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53: Tuyệt dũng (đệ tam)

☆, Chương 53: Tuyệt dũng (đệ tam)


"Đá ngầm" nhanh chóng hướng bên bờ dời tới.

Con yêu thú chưa biết này tới gần, mang đến một cỗ cảm giác áp bách vô hình, trừ số ít mấy người Lam Vong Cơ, Kim Tử Hiên, Giang Trừng, Ôn Trục Lưu, những người còn lại đều đang không ngừng lui về phía sau. Ngay tại lúc tất cả mọi người cho rằng, thứ dưới đáy nước này sẽ đột nhiên bạo khởi, nó bỗng dừng lại.

Bởi vì nhảy lên lưng nó, mới làm con yêu thú chìm trong ngủ say này bừng tỉnh, hiện tại Ngụy Vô Tiện không dám hành động thiếu suy nghĩ, duy trì nguyên dạng, tĩnh xem dị biến.

Bốn phía "đá ngầm" tối như mực, trên mặt nước mang theo mấy nhánh lá phong đỏ tươi dị thường, xa xăm thổi qua.

Dưới vài mảnh lá phong đó, sâu dưới hắc đàm, có một đôi gì đó tỏa sáng như kính bằng đồng thau vậy.

Cặp kính đồng thau kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần, Ngụy Vô Tiện tâm hô không tốt, kéo Ôn Triều rút lui hai bước, dưới chân chấn động mạnh, đột nhiên vút cao, "Đá ngầm" lơ lửng mà lên. Một cái đầu thú không lồ đen nhánh, chống mấy mảnh lá phong kia lên, phá nước mà ra!

Treong một mảnh tiếng kêu sợ hãi cao thấp không đồng nhất, con yêu thú chậm rãi xoay cổ qua, dùng một đôi mắt to như cái đấu chăm chú nhìn hai người đứng trên lưng mình.

Cái đầu của con yêu thú này hình tròn thập phần cổ quái, như rùa như rắn. Nhìn cái đầu một cách đơn thuần, thì giống một con rắn to hơn, nhưng xem phần thân đã ra khỏi nước hơn phân nửa của nó, thì lại càng như là......

Ngụy Vô Tiện nói: "...... Hay cho một con...... rùa siêu bự."

Đây không phải là một con rùa bình thường a.

Con rùa này nếu như nện trên giáo trường Liên Hoa Ổ, chỉ sợ chỉ riêng mai của con rùa kia liền có thể chiếm đầy khắp diễn võ trường rồi. Ba đại hán lực lưỡng ôm cũng ôm không nổi cái đầu rùa đen thui của nó kia. Rùa bình thường cũng sẽ không từ trong mai rùa vươn ra một cái đầu rắn dài vô cùng, gấp khúc qua lại, mọc đầy một miệng răng nanh ố vàng giao nhau đan chéo, chân lại càng sẽ không mọc ra bốn móng dài thòng sắc bén, thoạt nhìn rất là linh hoạt thế kia.

Ngụy Vô Tiện cùng cặp mắt to vàng óng ánh kia bình tĩnh đối diện. Đồng tử nó híp thành một đường, đang biến hóa lúc thô lúc mảnh, phảng phất như tầm mắt chốc chốc ngưng tụ chốc chốc tan rã, thấy không rõ trên lưng mình là hai thứ gì.

Xem ra con yêu thú này, thị lực cũng giống như rắn vậy, không tốt bao nhiêu. Chỉ cần bất động, có lẽ nó sẽ không thể cảm thấy.

Đột nhiên, từ trong hai lỗ mũi tối om của yêu thú phun ra hai đạo thủy khí.

Mấy mảnh lá phong nguyên bản trôi nổi trên mặt nước kia vừa vặn dán ở gần mũi nó, có lẽ là bị chút vật nhỏ ấy làm nhột, nó mới phun phun khí. Ngụy Vô Tiện vẫn như trước án binh bất động, đứng im giống như một bức tượng điêu khắc, nhưng động tác nhỏ này lại làm Ôn Triều sợ hãi.

Ôn Triều biết yêu thú này thị sát thành tính [ham giết chóc], thấy mũi nó bỗng nhiên phun ra, cho rằng nó sắp bạo khởi, liền bất chấp kiếm kề trên cổ, điên cuồng giãy dụa hướng về bên Ôn Trục Lưu rít the thé: "Còn không cứu ta! Mau cứu ta a! Còn thất thần làm gì nữa!"

Giang Trừng cắn răng mắng: "Ngu xuẩn!"

Trong hai thứ kỳ quái gần ngay trước mắt bỗng nhiên có một cái vặn vẹo lên, còn phát ra thanh âm chói tai, lập tức kích thích đến con yêu thú này. Cái đầu như đầu rắn kia co rụt mạnh về phía sau, rồi lập tức bắn ra, hàm răng đen vàng giao nhau mở lớn, nhắm trên lưng mình táp tới!

Ngụy Vô Tiện vươn tay, bội kiếm của Ôn Triều như tên rời cung hướng chỗ cách đầu thú bảy tấc ném đi.

Nhưng mà, đầu nó phủ đầy vảy đen cứng rắn như giáp sắt, kiếm phong phảng phất như đụng lên tấm thép, keng một tiếng, bắn ra một đạo hoa lửa, kiếm rơi vào trong nước. Yêu thú tựa hồ ngẩn ra, cặp mắt cực đại vô cùng chuyển xuống dưới, nhìn về phía sự vật mảnh dài như đường kẻ, chìm vào trong nước vẫn còn phát quang kia. Nhân cơ hội này, Ngụy Vô Tiện xách Ôn Triều, lòng bàn chân điểm một cái, đằng không nhảy lên, rơi xuống bên trên một tảng đá ngầm khác, thầm nghĩ: "Trăm ngàn lần đừng nói với ta, cái này cũng là một con rùa bự nha!"

Chợt nghe Giang Trừng hô: "Cẩn thận sau lưng! Hóa Đan Thủ đến!"

Ngụy Vô Tiện thốt nhiên quay đầu, chỉ thấy một đôi đại thủ vô thanh vô tức đánh tới. Hắn theo bản năng một chưởng đánh ra, cùng Ôn Trục Lưu đối kích, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng dị thường cương mãnh lại âm trầm truyền đến, cơ hồ đóng băng một cánh tay của hắn. Ôn Trục Lưu bắt Ôn Triều, trở xuống bên bờ. Ngụy Vô Tiện chửi nhỏ một tiếng, cũng theo sát nhảy lên bờ. Tất cả môn sinh Ôn thị đều lấy cung tiễn xuống lưng, bên lui về phía sau bên ngắm chuẩn yêu thú, tên bay như mưa, đinh đinh đang đang nện lên vảy giáp đen và mai rùa của yêu thú, tia hỏa bắn ra bốn phía, thoạt nhìn tình hình chiến đấu tựa hồ thập phần kịch liệt, thực ra lại không dùng được, không có một mũi tên nào bắn trúng yếu hại, căn bản chính là đang gãi ngứa cho yêu thú này. Cái đầu thú to tướng trái phải lắc lư, vảy giáp ngoài làn da giống như đá cứng màu đen, gồ ghề lồi lõm, mũi tên bắn trúng cũng vô pháp xâm nhập vào trong.

Ngụy Vô Tiện nhìn một tên môn sinh Ôn gia bên cạnh đang thở hổn hển lắp tên, cố sức kéo cung, kéo mãi không ra. Thật sự nhịn không được, một phen đoạt cung, đem môn sinh kia một cước đạp đến một bên. Trong bao đựng tên còn dư ba cây tiễn, hắn một hơi đều lắp lên hết, kéo dây cung đến mức căng nhất, ngưng thần ngắm chuẩn. Dây cung phát ra tiếng băng băng bên tai, đang muốn buông tay, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.

Tiếng kêu này kinh khủng vô cùng, Ngụy Vô Tiện chuyển mắt vừa thấy, Vương Linh Kiều đang chỉ huy ba tên gia phó, hai người thô lỗ bắt Miên Miên, giữ chặt mặt nàng, một tên khác giơ cao thiết lạc trong tay, xông thẳng mặt nàng áp tới!

Thiết lạc trước đó đã đốt nóng đến phát ra ánh đỏ, xèo xèo rung động. Ngụy Vô Tiện cách đó tương đối xa, thấy thế lập tức thay đổi đầu tên, buông tay bắn ra.

Ba tên cùng xuất hiện, lấy mệnh ba người, hừ cũng chưa kịp hừ một tiếng, liền ngưỡng mặt ngã xuống đất. Ai ngờ, dây cung còn đang run rẩy, Vương Linh Kiều lại đột nhiên nắm thanh thiết lạc rơi xuống đất kia lên, một phen kéo tóc Miên Miên, lại nhằm trên mặt nàng áp xuống!

Vương Linh Kiều tu vi cực kém, lần này lại vừa nhanh vừa độc. Nếu để ả chọc trúng, cho dù một bên mắt của Miên Miên không mù đi chăng nữa, cũng phải hủy dung cả đời. Nữ nhân này ở loại thời khắc nguy cấp vạn phần tùy thời đều phải chuẩn bị đào mệnh như thế này, vậy mà tâm tư hại người vẫn như trước kiên trì không ngừng nhớ mãi không quên!

Các thế gia đệ tử khác đều đang nhặt tên kéo cung, dồn toàn bộ tinh thần đối phó yêu thú, phụ cận hai người các nàng không người ở bên, Ngụy Vô Tiện trong tay đã không còn tên, lại đi giành của người khác cũng không còn kịp nữa, dưới tình thế cấp bách, hắn vọt qua, một chưởng phách lên tay nắm tóc người ta của Vương Linh Kiều, một chưởng tầng tầng kích lên ngực ả.

Vương Linh Kiều ngay mặt thụ một chưởng của hắn, bay về phía sau.

Nhưng mà, thanh thiết lạc kia ngay trước đó, đã áp lên lồng ngực Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện ngửi được một trận mùi khét của quần áo và làn da bị đốt cháy, còn có mùi thịt chín đáng sợ, phụ cận xương quai xanh dưới ngực, truyền đến đau đớn ngập đầu.

Hắn hung hăng cắn răng, nhưng vẫn không thể cắn chặt, không thể đem một tiếng rít gào kia giữ ở trong khớp hàm, khiến nó xông ra khỏi yết hầu.

Một chưởng kia của hắn lực đạo không nhẹ, đánh bay Vương Linh Kiều ra ngoài, máu tươi cuồng phun, sau khi rớt xuống đất liền khóc lớn lên. Giang Trừng nhấc tay hướng đỉnh đầu Vương Linh Kiều bổ tới, Ôn Triều cuồng khiếu nói: "Kiều Kiều! Kiều Kiều! Mau cứu Kiều Kiều trở về đây!"

Ôn Trục Lưu hơi chau mày, cũng không nhiều lời, quả nhiên phi thân lên trước, đánh lui Giang Trừng, đem Vương Linh Kiều ôm trở về, ném bên chân Ôn Triều. Vương Linh Kiều nhào vào trong lòng gã, bên hộc máu bên gào khóc. Giang Trừng đuổi theo cùng Ôn Trục Lưu đánh nhau, Ôn Triều thấy hai mắt hắn phủ đầy tơ máu, vẻ mặt đáng sợ, các thế gia đệ tử khác cũng là quần tình xúc động, còn có một con yêu thú cỡ lớn trong đàm, chân trước bên trái đã đạp lên bờ, rốt cuộc kinh hoảng lên, kêu lên: "Bỏ chạy bỏ chạy, lập tức rút về!"

Những tên thủ hạ của gã đang đau khổ chống đỡ, đã sớm chờ lão nhân gia gã phát lệnh lui lại, nghe vậy lập tức ngự kiếm mà bay. Kiếm của Ôn Triều bị Ngụy Vô Tiện ném vào nước, gã liền đoạt của người khác, ôm Vương Linh Kiều nhảy lên kiếm, vèo một tiếng liền bay mất không thấy bóng dáng đâu, một đám gia phó môn sinh lần lượt theo sát gã, Kim Tử Hiên quát: "Đừng ham chiến! Đi!"

Chúng đệ tử thế gia nguyên bản cũng vô tâm ham chiến, tiếp tục đối mặt với yêu thú như ngọn núi nhỏ này. Nhưng bọn hắn một đường chạy như điên, trở về chỗ vào địa động, đã thấy nhánh rễ cây bọn họ bò xuống theo kia đã thành một đống xà bần trên mặt đất.

Kim Tử Hiên giận dữ: "Cẩu tặc vô sỉ! Bọn chúng chém đứt rễ cây rồi!"

Không có số rễ này, bọn họ căn bản không leo lên khỏi vách động dốc đứng này được. Địa động cao trên đỉnh đầu hơn ba mươi trượng, sáng trắng chói mắt. Chỉ chốc lát sau, vầng sáng này tựa như nguyệt thực, biến mất một nửa.

Lại có người cả kinh kêu lên: "Bọn chúng đang lấp cửa động!"

Vừa dứt lời, một nửa vầng sáng còn lại cũng bị chặn đi.

Sâu dưới đất, chỉ còn lại mấy cây đuốc đang cháy, chiếu sáng vài gương mặt trẻ tuổi mờ mịt vô thố, không biết nói gì đáp lại.

Hồi lâu, tiếng mắng của Kim Tử Hiên đánh vỡ trận tĩnh mịch này: "Đôi cẩu nam nữ này thật sự là làm được a!"

Một thiếu niên lẩm bẩm: "Không thể đi lên cũng không sao...... Phụ thân mẫu thân sẽ tìm đến chúng ta. Bọn họ nghe nói chuyện này, khẳng định sẽ tìm tới đây."

Có mấy người linh tinh phụ họa, lập tức lại có kẻ run giọng nói: "Bọn họ còn tưởng rằng chúng ta đang ở Kỳ Sơn nhận giáo hóa, như thế nào sẽ tới tìm chúng ta...... Lại nói người Ôn gia sau khi đào tẩu, khẳng định sẽ không nói lời thật, khẳng định sẽ bịa ra lý do gì đó...... Chúng ta chỉ có thể ở dưới này......"

"Chúng ta chỉ có thể chờ ở bên trong địa động này...... Không có thức ăn...... Cùng một con yêu thú cùng một chỗ......"

Lúc này, Giang Trừng dìu Ngụy Vô Tiện chậm rãi đi tới.

Vừa vặn nghe được câu "Không có thức ăn", Ngụy Vô Tiện liền nói: "Giang Trừng, ở đây có miếng thịt chín, ngươi ăn không."

Giang Trừng nói: "Biến! Cái thiết lạc nóng kia giết không chết ngươi. Giờ là lúc nào rồi, thật muốn đem miệng ngươi khâu lại luôn."

Con ngươi nhạt màu của Lam Vong Cơ dừng trên người bọn họ, lập tức, lại rơi xuống trên người Miên Miên chân tay luống cuống đang theo phía sau bọn họ kia.

Mặt nàng đều khóc đầy nước mắt, thút tha thút thít, hai tay xoắn xuýt váy, không ngừng mà nói "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi".

Ngụy Vô Tiện bịt lỗ tai, nói: "Ai, đừng khóc được không nha? Là ta nóng cũng không phải ngươi nóng mà. Chẳng lẽ còn muốn ta dỗ ngươi a? Ngươi dỗ ta đi có được không? Được rồi Giang Trừng đừng đỡ, ta cũng không phải gãy chân."

Vài thiếu nữ đều vây đến bên cạnh Miên Miên, đồng loạt thút tha thút thít.

Lam Vong Cơ thu hồi ánh mắt, vòng trở về.

Giang Trừng nói: "Lam Nhị công tử, ngươi đi đâu vậy? Con yêu thú kia còn canh giữ ở hắc đàm đấy."

Lam Vong Cơ nói: "Trở lại đàm. Có biện pháp rời đi."

Nghe nói có biện pháp rời đi, ngay cả tiếng khóc cũng ngưng bặt. Ngụy Vô Tiện nói: "Biện pháp gì?"

Lam Vong Cơ nói: "Đàm có lá phong."

Lời này chợt nghe sẽ thấy khó hiểu vô cùng, nhưng Ngụy Vô Tiện lập tức liền được điểm thông.

Cái hắc đàm con yêu thú chiếm cứ kia, đích xác có trôi nổi mấy chiếc lá phong. Nhưng trong động không có cây phong, cũng không có người ném vào, gần cửa hang cũng chỉ có một cái cây già cỗi. Lá phong này lại đỏ tươi như lửa, rất là tươi mới. Thời điểm bọn họ lên núi, tại một con lạch cũng gặp được cảnh tượng lá phong chảy xuôi dòng nước thế này.

Giang Trừng cũng hiểu được, nói: "Dưới đáy đầm, rất có khả năng có hang cùng nguồn nước ngoại giới tương thông, lúc này lá phong trong nước suối mới tiến vào theo."

Một người khiếp vía thốt: "Nhưng mà...... Chúng ta làm thế nào biết cái hang đó có đủ lớn hay không, có thể để người chui ra hay không? Vạn nhất rất nhỏ, vạn nhất chỉ là một khe hở thì sao?"

Kim Tử Hiên nhíu mày nói: "Hơn nữa con yêu thú kia còn canh giữ ở hắc đàm không chịu ra ngoài."

Ngụy Vô Tiện kéo áo lên, một bàn tay đối với miệng vết thương bên dưới không ngừng quạt gió, nói: "Có chút hi vọng liền hành động đi, nói chung so với ngồi không đợi cha mẹ tới cứu vẫn tốt hơn. Nó thủ ở hắc đàm thì thế nào? Dẫn nó ra là được."

Một phen thương nghị, sau nửa canh giờ, một đám thế gia đệ tử lại lần nữa theo đường cũ quay trở về.

Bọn họ trốn ở trong động, lặng lẽ nhìn trộm yêu thú kia.

Nó hơn phân nửa thân thể vẫn ngâm bên trong hắc đàm. Trong mai rùa lộ ra thân rắn thật dài, đến gần bên bờ, răng nanh khép mở, nhẹ nhàng cắn thi thể, rụt cổ lại, kéo vào trong mai rùa như thành lũy tối om của mình, phảng phất như muốn ở bên trong tinh tế hưởng dụng.

Ngụy Vô Tiện đem một cây đuốc tung ra, nện ở một góc địa động.

Động tĩnh này tại dưới lòng đất tĩnh mịch phá lệ khoa trương, yêu thú lập tức lại chui đầu từ trong mai rùa ra.

Đồng tử mảnh dài, ánh theo cây đuốc đang nhảy nhót thiêu đốt kia, bản năng bị sự vật phát sáng phát nhiệt hấp dẫn, nó chậm rãi vươn cổ ra hướng tới đó.

Ở phía sau nó, Giang Trừng lặng yên vô tức lẻn vào trong nước.

Vân Mộng Giang thị dựa nước mà sống, đệ tử gia tộc thủy tính đều là trăm dặm mới tìm được một, Giang Trừng vừa vào nước liền biến mất, ngay cả gợn sóng đều nhìn không thấy mấy cái.

Mọi người gắt gao nhìn chằm chằm mặt nước, thỉnh thoảng xem xét con yêu thú kia. Chỉ thấy cái đầu rắn màu đen cự đại nọ vẫn do do dự dự đảo quanh cây đuốc, bộ dáng muốn chạm lại không dám chạm, tâm càng trở nên buộc chặt.

Bỗng nhiên, nó như là hạ quyết tâm, quyết định lĩnh giáo thứ này một chút, đem mũi xáp qua. Lại bị ngọn lửa cực nóng nhẹ nhàng đốt một ít.

Cổ yêu thú lập tức bắn về phía sau, từ trong lỗ mũi phun ra hai đạo thủy khí tức giận, dập tắt cây đuốc.

Đúng vào lúc này, Giang Trừng nổi lên mặt nước. Yêu thú kia cảm thấy lãnh địa bị người xâm phạm, vung đầu lại, xoay thân tìm kiếm Giang Trừng.

Ngụy Vô Tiện thấy thế không tốt, cắn nát ngón tay, nhanh chóng tại lòng bàn tay vẽ qua loa vài đường, lao mạnh ra, một chưởng chụp lên mặt đất. Lòng bàn tay vừa rời khỏi đất, một đoàn hỏa diễm cao cỡ thân người mạnh mẽ nảy lên!

Yêu thú cả kinh, quay đầu nhìn về phía bên này. Giang Trừng nhân cơ hội lên bờ, hô: "Đáy đầm có hang động, không nhỏ!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Không nhỏ là nhỏ bao nhiêu?"

Giang Trừng nói: "Một lần có thể qua năm sáu người!"

Ngụy Vô Tiện quát: "Mọi người nghe kỹ, theo sát Giang Trừng, lập tức xuống nước. Không bị thương mang bị thương một chút, biết bơi mang theo không biết bơi. Một lần có thể qua năm sáu người, ai cũng không phải lo! Hiện tại, xuống nước!"

Nói xong, đạo hỏa diễm xung thiên kia liền dần dần dập tắt, hắn lui về một hướng khác vài chục bước, lại một chưởng kích ra, tuôn ra một đạo địa hỏa khác. Cặp mắt to vàng óng của yêu thú bị ánh lửa này nhiễm đỏ, đốt đến phát cuồng, nhấc bốn chân, kéo thân hình nặng nề như núi, hướng bên này bò đến.

Giang Trừng cả giận nói: "Ngươi làm gì đó? !"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi la lối cái gì? ! Dẫn người xuống nước mau!"

Hắn đã thành công đem yêu thú từ trong nước dẫn lên bờ, lúc này không đi, còn đợi đến khi nào! Giang Trừng cắn răng một cái, nói: "Mọi người lại đây, có thể tự bơi đứng bên trái, không thể đứng bên phải!"

Ngụy Vô Tiện đang một bên quan sát địa hình, một bên nhóm lửa lui về phía sau. Đột nhiên, cánh tay bỗng dưng đau xót, cúi đầu vừa thấy, đúng là trúng một tên. Nguyên lai, tên môn sinh Lam gia bị Lam Vong Cơ căm tức nhìn qua vừa rồi kia đã nhặt một bộ cung tiễn bị người Ôn gia vứt bỏ, nhắm yêu thú bắn một tên. Nhưng có lẽ là thấy nó dữ tợn đáng sợ, hành động linh hoạt, nên hoảng hốt tay chân táy máy, tên mất chính xác, bắn tới trên người hắn. Ngụy Vô Tiện không rảnh đi rút, lại chụp một chưởng, gợi ra hỏa diễm mới mắng một tiếng: "Lui xuống! ! Đừng thêm phiền cho ta!"

Tên môn sinh kia nguyên bản là muốn một tên bắn trúng yếu hại của yêu thú, vãn hồi một chút mặt mũi vừa nãy, lại không ngờ biến thành như vậy, mặt càng trở nên tái nhợt, nhào vào trong nước chạy trối chết. Giang Trừng nói: "Ngươi mau tới đây!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Lập tức đến liền!"

Giang Trừng bên tay còn mang theo ba đệ tử thế gia không biết bơi, đây không sai biệt lắm là một nhóm cuối cùng, không thể kéo dài nữa, chỉ đành đi xuống nước trước. Ngụy Vô Tiện một phen nhổ tên xuống, nhổ xong mới nghĩ đến: "Không ổn rồi!"

Mùi máu tươi kích thích lớn yêu thú, cổ nó đột nhiên dài ra một khúc, răng nanh mở lớn!

Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp suy tư ra sách lược ứng đối, thân mình chợt nghiêng, bị người một chưởng tống ra ngoài.

Lam Vong Cơ đẩy hắn ra.

Hàm trên dưới của yêu thú thuận thế hợp lại, cắn vào đùi phải y.

Chỉ nhìn thôi, Ngụy Vô Tiện cũng thấy đùi phải đau xót rồi, Lam Vong Cơ cư nhiên như cũ mặt không chút thay đổi, chỉ là hơi hơi nhíu nhíu mày. Sau đó, lập tức bị tha về!

Lấy độ lớn của yêu thú này và lực cắn của răng nanh, đem người chặn ngang cắn thành hai đoạn cũng không cần tốn nhiều sức lắm. Vạn hạnh nó tựa hồ không thích ăn mảnh nhỏ, sau khi cắn trúng người, vô luận sống hay chết đều phải lui về cái mai của nó kia, kéo vào chậm rãi hưởng dụng. Bằng không răng nanh nó chỉ cần thoáng dùng lực, cái chân này của Lam Vong Cơ liền trực tiếp đứt luôn. Mai rùa nọ cứng rắn vô cùng, đao kiếm bất xâm, một khi để nó tha Lam Vong Cơ đi vào, sợ là rốt cuộc đừng nghĩ đi ra nữa!

Ngụy Vô Tiện một trận chạy như điên, trước khi cái đầu thú lui vào phía trong, nhào mạnh lên, bám chắc một cái răng nanh ở hàm trên của nó.

Nguyên bản khí lực của hắn căn bản không thể chống lại quái vật này, nhưng có thể do liên quan tới tính mạng, cư nhiên bộc phát ra một trận lực lượng khủng bố phi nhân loại. Hai chân hắn để trên mai rùa của yêu thú, hai tay gắt gao bám chắc cái răng kia, tựa như một cái gai, chết sống kẹt ở chỗ đó, không để nó lui vào trong, không để nó có cơ hội hưởng dụng bữa ăn ngon này.

Lam Vong Cơ không nghĩ tới hắn ở dưới loại tình trạng này còn có thể đuổi theo, kinh ngạc vạn phần.

Ngụy Vô Tiện sợ yêu thú phát hung tính, hoặc là ăn sống bọn họ, hoặc là cắn đứt một chân của Lam Vong Cơ, tay phải tiếp tục nắm chặt răng nanh hàm trên, tay trái nắm cằm, hai tay đồng thời sử lực về hai hướng, dùng sức đánh cược mệnh, trên trán từng căn gân xanh bạo trướng đến cơ hồ vỡ toang, sắc mặt đỏ hồng.

Hai hàm răng nhọn đâm vào cốt nhục Lam Vong Cơ rất sâu, thế nhưng khớp hàm đó thật lại bị buộc dần dần mở ra, không thể cắn xuống con mồi, Lam Vong Cơ rơi vào trong hồ.

Thấy y thoát hiểm, một thân khí lực như thần kia của Ngụy Vô Tiện đột nhiên biến mất, rốt cuộc giữ không nổi hàm trên dưới của yêu thú nữa, chợt buông tay, hai hàng răng nanh trên dưới lập tức cắn lại, phát ra tiếng nổ vang như đá vàng gãy vụn!

Ngụy Vô Tiện cũng ngã vào trong nước, dừng ở bên cạnh Lam Vong Cơ. Hắn lật người một chút liền điều chỉnh tốt tư thế, một tay vớt Lam Vong Cơ, một tay quẫy nước, nháy mắt bơi ra ngoài mấy trượng, trong nước hồ vẽ ra một cuộn sóng to xinh đẹp thật dài, lăn lên bờ, đem Lam Vong Cơ ném lên lưng, vắt chân liền chạy.

Lam Vong Cơ thốt ra: "Ngươi?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Là ta a! Kinh hỉ sao!"

Lam Vong Cơ ở phía sau hắn, ngữ khí khó được mà mang theo dao động rõ ràng: "Hỉ cái gì? ! Thả ta xuống!"

Ngụy Vô Tiện trong lúc đào mệnh miệng cũng không nhàn rỗi, nói: "Ngươi nói thả liền thả, ta chẳng phải là thật mất mặt sao?"

Tiếng yêu thú rít gào phía sau chấn đến mức màng tai lồng ngực hai người đều phát đau, đều cảm thấy một trận huyết khí xông lên cổ họng xoang mũi, Ngụy Vô Tiện vội vàng ngậm miệng chuyên tâm chạy trốn. Vì phòng ngừa yêu thú kia trong cơn giận dữ đuổi theo, hắn chuyên chọn đường đi hẹp mai rùa không chen vào được. Một hơi không nghỉ, chạy không biết bao lâu, thẳng đến khi cá thanh âmi gì cũng nghe không thấy, lúc này mới chậm lại.

Tâm buông lỏng, tốc độ vừa chậm, Ngụy Vô Tiện bỗng ngửi được một trận mùi máu.

Đưa tay sờ, tay phải một mảnh đỏ thẫm ướt sũng. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Chết toi. Vết thương của Lam Vong Cơ lại tăng thêm gấp bội rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #dammy