Chương 4: Đâu dễ dụ như vậy (02)
Đôi mắt Tiểu Ngụy Anh sáng lên: "Đến nhà ngươi chơi hả?"
Lam Vong Cơ đương nhiên không chỉ là muốn Ngụy Anh về Cô Tô để chơi với y, nhưng trọng điểm không phải là cùng y trở về làm gì, mà là... chỉ cần Ngụy Anh chịu về với y, bất kể hắn muốn chơi cái gì, chơi như thế nào, thì có gì không được?
Đợi hắn theo y về Vân Thâm Bất Tri Xứ, y nhất định sẽ đối xử tốt với hắn, cho hắn ăn ngon, cho hắn mặc ấm, nuông chiều sủng nịnh của y đều dành cho một mình Ngụy Anh. Y sẽ dỗ cho hắn vui, không cho hắn rời xa y nữa.
Vả lại, tiểu Ngụy Anh vẫn còn là một đứa trẻ chưa có tu vi, Vân Thâm Bất Tri Xứ lại có tồn tại cấm chế. Chỉ cần bây giờ y dỗ dành hắn nguyện ý cùng mình trở về trước đã, đến lúc đó... hắn còn có thể chạy được hay sao?
Tính toán xong xuôi, Lam Vong Cơ mới gật gật đầu, nói: "Ừm."
Tiểu Ngụy Anh vẻ mặt hớn hở: "Được thôi!"
Đây... hắn vậy mà lại chấp thuận nhanh như vậy? ! !
Lam Vong Cơ bất ngờ đến nỗi khóe miệng khẽ nhếch lên ý cười, cùng lúc đó, tiểu Ngụy Anh lại nói: "Nhưng mà. . ."
Lam Vong Cơ giật mình, vội nói: "Cái gì?"
Gương mặt bé xíu của Tiểu Ngụy Anh thoáng nhăn lại, hơi nhíu mày: "Ta còn phải đợi cha mẹ ta."
Nét cười trên môi Lam Vong Cơ trong nháy mắt liền ngưng trệ.
Ngụy Anh hiện tại mới tám tuổi, cha mẹ hắn mất đã gần một năm, tất nhiên không còn khả năng sống lại. Nhưng tiểu Ngụy Anh trước mắt y đây hiển nhiên không nhận thức được điều đó. Cũng tựa như chính y năm đó, một mực chờ, một mực đợi. Mà người y thời thời khắc khắc tưởng niệm trong tâm thì đã sớm không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Lam Vong Cơ đột nhiên rất muốn biết Giang tông chủ khi ấy đã thuyết phục như thế nào thì Ngụy Anh mới đồng ý theo ông về Liên Hoa Ổ. Nhưng với tình huống trước mắt này, y tuyệt đối không nỡ lòng nào hung dữ cưỡng ép Ngụy Anh về cùng mình.
Lam Vong Cơ nhạt giọng đáp: "Ừm."
Y nghĩ kỹ rồi, lần này mặc kệ Ngụy Anh đi đâu ở đâu, y đều muốn ở bên cạnh hắn như bóng như hình. Vậy nên nếu Ngụy Anh muốn ở lại chờ cha mẹ, y cũng sẽ ở lại đây, cùng hắn chờ.
Tiểu Ngụy Anh nhìn thấy Lam Trạm bỗng nhiên có chút lãnh đạm, tưởng rằng mình đã chọc giận y rồi, cái miệng nhỏ lại liến thoắng:
"Lam Trạm, ngươi đừng giận mà. Ta đợi được cha mẹ về rồi, nhất định sẽ xin phép họ đến nhà ngươi chơi."
Lam Vong Cơ: ". . ."
Tiểu Ngụy Anh cười tươi dỗ ngọt y, nói tiếp:
"Lam Trạm Lam Trạm, ngươi đừng giận nữa mà, nhìn ta đi?"
Lam Vong Cơ đương nhiên sẽ không giận hắn, nghe vậy liền đưa hộp đựng y phục mới đang cầm trong tay cho hắn, giọng nhàn nhạt: "Ngươi mặc vào trước."
Tiểu Ngụy Anh cẩn thận từng li từng tí, hỏi: "Mặc vào rồi ngươi sẽ không giận nữa?"
Lam Vong Cơ không biết phải làm sao với hắn, đành gật gật đầu, ngữ khí nhu hòa: "Ừm."
Tiểu Ngụy Anh lúc này mới đưa tay lên đón nhận chiếc hộp. Hắn vừa giơ tay ra, tấm chăn đang quấn quanh thân liền lỏng lẻo rồi tuột xuống, lộ ra hơn nửa thân người trắng nõn. Lam Vong Cơ hơi sững người, sau đó rất nhanh liền chững chạc đàng hoàng vội xoay người rời đi, vòng qua tấm bình phong , đi đến cửa phòng, lại không muốn cách hắn quá xa, nên đành đứng đối mặt với cửa, kiên nhẫn chờ đợi.
Đợi một hồi lâu, Ngụy Anh vẫn chưa ra ngoài, trong phòng bỗng yên tĩnh đến lạ. Lam Vong Cơ bỗng nhiên có chút bất an, y nhẹ giọng gọi:
"Ngụy Anh, ngươi... xong chưa?"
Không có ai trả lời.
Tim bỗng hẫng mất một nhịp. Lam Vong Cơ chợt thấy căng thẳng, không để ý tới lễ nghi gì nữa, y vội vã chạy về sau tấm bình phong nhìn xem Ngụy Anh của y có còn ở đó hay không.
May thay. Hắn không biến mất. Nhưng mà là...
Chỉ trông thấy tiểu Ngụy Anh đang ngồi trên giường, cúi đầu, cái miệng nhỏ vểnh lên, đang cố gắng thắt đống dây buộc rườm rà trên bộ y phục mới.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở hắt ra, nhịn xuống ý muốn cười trêu hắn, lại nghĩ tới tiểu Ngụy Anh hiện tại còn rất nhỏ, lại lưu lạc đầu đường lâu như vậy, không biết cách mặc y phục cho đàng hoàng cũng là chuyện đương nhiên.
Nghĩ đến đây, Lam Vong Cơ lại thấy trong lòng khó chịu, tự trách mình thật thiếu cân nhắc khi đi mua một bộ y phục có kiểu dáng rườm rà phức tạp như vậy cho hắn.
Tiểu Ngụy Anh ngẩng đầu nhìn y, có chút ngượng ngùng cười cười, rồi tiếp tục vùi đầu "nghiên cứu" cách mặc.
Lam Vong Cơ bước đến gần nói: "Ta giúp ngươi."
Tiểu Ngụy Anh ngoan ngoãn gật đầu, nói một tiếng "Cám ơn", rồi để y giúp mình mặc y phục, may mà hắn đã mặc xong quần rồi, cũng không đến mức quá mất mặt.
Bộ trang phục Lam Vong Cơ mua cho hắn này mặc dù rườm rà một chút, nhưng mặc vào lại vô cùng đẹp: một thân đỏ đen đan xen, còn có lớp lông tơ trang trí bóng loáng mềm mại, phối hợp với một đôi găng tay bằng lông nhung rất ấm áp. Mặc vào xong, nhìn hắn hệt như một con mèo đen nhỏ linh lợi hoạt bát.
Hai bên đôi giày nhỏ có đính hai cái chuông bạc bé xíu tinh xảo, chỉ cần bắp chân khẽ động, sẽ có một âm thanh thanh thúy vang lên.
Lúc trước Ngụy Vô Tiện đi đường cũng sẽ có loại âm thanh này, Lam Vong Cơ cảm thấy vô cùng dễ nghe. Có âm thanh này, dù Ngụy Vô Tiện đi tới chỗ nào, y không chỉ nhìn thấy mà còn có thể nghe được rõ ràng.
Hai người rửa mặt chải chuốt tươm tất xong thì cùng nhau xuống lầu. Lúc này Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết đang ngồi trò chuyện bên án, thấy bọn họ xuống lầu, Lam Hi Thần bèn gọi tiểu nhị mang đồ ăn sáng lên.
Nhiếp Minh Quyết nhìn tiểu Ngụy Anh, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, bỗng cất cao giọng quát:
"Ranh con! Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta?"
Tiểu Ngụy Anh còn đang cùng Lam Vong Cơ cười cười nói nói, bất thình lình nghe tiếng nói vang lên lớn như vậy, sắc mặt thoáng chốc liền trắng bệch, toan co cẳng lên định chạy, thì bị Lam Vong Cơ vững vàng túm cổ áo giữ lại.
Tiểu Ngụy Anh ủy khuất nói: "Lam Trạm, chúng ta là bằng hữu..."
Lam Vong Cơ nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, ta ở đây."
Lam Hi Thần không rõ tình hình, khó hiểu hỏi: "Minh Quyết huynh, huynh biết Ngụy Anh sao?"
Nhiếp Minh Quyết cũng hỏi: "Ngụy Anh mà đệ đệ ngươi dắt về, là tên nhóc này?"
Lam Hi Thần: "Có gì không ổn?"
Nhiếp Minh Quyết: "Tên nhóc hôm qua ăn bánh bao của ta, còn chỉ sai đường cho ta, chính là hắn!"
Lam Hi Thần giật mình, lập tức quay sang cười với tiểu Ngụy Anh: "Ngụy Anh, ngươi vì lo lắng Minh Quyết huynh gặp nạn, nên mới cố ý chỉ sai đường sao?"
Tiểu Ngụy Anh thấy vị bạch y trước mắt này có tướng mạo tương tự Lam Trạm, nhưng lại mang nụ cười tươi tắn ấm áp, nhất thời như mộc xuân phong. Hắn buông xuống phòng bị, khe khẽ gật đầu.
Lam Hi Thần cười đến xán lạn, ôn nhu nói: "Được rồi, xuống đây ăn sáng đi."
Nhiếp Minh Quyết mặc dù không cười, nhưng nghĩ bản thân dù thế nào cũng là công tử tiên môn thế gia, đương nhiên sẽ không so đo với một đứa trẻ, huống hồ đối phương cũng là có ý tốt.
Hắn nghiêm túc nói: "Tuy là ý tốt, nhưng nói dối vẫn là không đúng. Lần sau không được như vậy nữa, đến đây đi."
Ăn sáng xong, Lam Hi Thần nói bóng gió với Lam Vong Cơ: "Vong Cơ, ta cùng Minh Quyết huynh giờ Tỵ sẽ xuất phát đi săn đêm, còn đệ dự định như thế nào?"
Ngụ ý rõ ràng là săn đêm nguy hiểm vạn phần, dẫn theo một hài tử nhỏ như vậy có vẻ không ổn lắm. Chi bằng cứ đưa hắn về nhà trước.
Lúc này Nhiếp Minh Quyết lên tiếng: "Hi Thần, tên nhóc Ngụy Anh này là một đứa bé ăn mày không cha không mẹ, có thể đi đâu?"
Lam Hi Thần hơi sững sờ, trong lòng không nỡ, nghĩ nghĩ: Vậy chẳng phải vừa khéo có thể dẫn về sao?
Tiểu Ngụy Anh ấp ứng: "Ta... ta có cha, cũng có mẹ nữa."
Nhiếp Minh Quyết hào sảng thẳng thắn nói: "Ngươi nếu có cha mẹ, có thể lưu lạc đầu đường xó chợ sao? Đừng có lại lừa ta!"
Tiểu Ngụy Anh như bị chọc trúng chỗ đau, miệng mếu máo, giọng nói vốn trong trẻo giờ đây cũng phát run lên: "Ta không có nói dối, cha mẹ ta... ngày mai... ngày mai cha mẹ sẽ về với ta mà!"
Hắn thật sự không có nói dối, thời điểm mẫu thân rời đi, chính là đã nói như vậy với hắn mà.
Tim Lam Vong Cơ nhói lên một trận đau, y vội vàng bước lên trước, đem tiểu Ngụy Anh che chắn ra sau lưng, Lam Hi Thần trông thấy tình huống này liền nhanh chóng nói sang chuyện khác giải vây: "Minh Quyết huynh, đừng nói nữa. Sắp đến giờ rồi, chúng ta nên xuất phát thôi."
Lam Hi Thần dừng một chút, nhìn về phía tiểu Ngụy Anh, giọng dìu dịu: "Ngụy Anh có... nguyện dẫn đường cho bọn ta không?"
Đã không còn nhà để về, một mình lưu lạc đầu đường cũng thật đáng thương. Huống hồ, Vong Cơ lại bảo bọc hắn như vậy, vậy chi bằng dẫn hắn theo.
Thấy tiểu Ngụy Anh vẫn đang chần chừ do dự, Lam Hi thần lại nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta tự có tính toán, sẽ không cậy mạnh, nếu phát sinh tình huống bất ổn, chúng ta sẽ ngự kiếm rút lui, tuyệt đối không mạo hiểm."
Tiểu Ngụy Anh lúc này mới nhè nhẹ gật đầu.
Lam Hi Thần khẽ vuốt cằm, cười dịu dàng: "Vậy trông nhờ Ngụy Anh rồi, đa tạ."
_________
Tròn 600 followers và 11k view cho bộ đồng nhân này. Cám ơn tất cả các bạn 😍
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com