Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Cô Tô Ngụy Vô Tiện (01)

Gian phòng của khách điếm cũng không lớn, vật dụng cũng vô cùng đơn giản, Lam Vong Cơ chỉ cần thoáng nhìn quanh một vòng, liền có thể nhìn ra trong phòng ngoại trừ y ra, không còn người nào khác nữa.

Bộ hắc y nhỏ ban ngày tiểu Ngụy Anh mặc lúc này còn đặt ở đầu giường, gấp lại thành khối nho nhỏ chồng lên nhau, mặc dù xếp không ngay ngắn lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được hắn rất dụng tâm để xếp.

Lam Vong Cơ ép bản thân phải tỉnh táo lại, y phát hiện nơi cửa sổ dựa về phía núi mặc dù trước đó còn khóa rất chặt chẽ, nhưng lúc này chốt cửa đã bị mở ra!

Đẩy cửa sổ ra, ngoài cửa sổ có một cây lê rất lớn, Lam Vong Cơ cơ hồ có thể tưởng tượng được, thân ảnh nho nhỏ kia đã cẩn thận từng li từng tí leo lên cây ra sao, sau đó lẳng lặng rời đi như thế nào.

Đêm nay, xác định tiếp tục là một đêm không ngủ.

Lam Vong Cơ không hề chậm trễ thêm một giây, y nhanh chóng nắm lấy Tị Trần, tông cửa xông ra.

Ngụy Anh của y đi đâu?

Tại sao hắn muốn đi?

Không từ mà biệt, lẽ nào là do mình lại chọc giận hắn? - Lam Vong Cơ nghĩ.

Gió tuyết rét căm căm như vậy, hiện giờ hắn lại không có chút tu vi linh lực nào, sợ là sắp lạnh cóng cả người rồi.

Lam Vong Cơ ngự kiếm đi vào ngôi miếu hoang kia, trong miếu ngoài miếu đều cẩn thận tìm một lần, nhưng cũng không thấy bóng dáng tiểu Ngụy Anh.

Không cho phép bản thân suy nghĩ nhiều, Lam Vong Cơ nhanh chóng triệu ra Tị Trần, tiếp tục ngự kiếm bay về hướng Loạn Táng Cương.

Y hận mình quá mức chủ quan, rõ ràng là ban ngày Ngụy Anh đã biểu hiện hắn muốn đến Loạn Táng Cương tìm cha mẹ mình.

Tốc độ ngự kiếm cực nhanh, gió tuyết quét qua gương mặt Lam Vong Cơ, để lại trên đó từng vết lằn đỏ, nhưng y tựa như không hề biết đau đớn.

Trong tình huống bình thường, gặp phải thời tiết như thế này, y hẳn sẽ ngưng tụ linh lực để ngăn cản gió tuyết. Nhưng tinh thần Lam Vong Cơ lúc này vô cùng rối loạn, hoàn toàn quên mất điều này.

Trời cao từ bi đem Ngụy Anh trả lại cho y, y vẫn còn đang chìm sâu trong niềm vui xen lẫn hoảng hốt của cái cảm giác mất rồi lại được, vậy mà lại một lần nữa, y lại đánh mất Ngụy Anh rồi.

Lam Vong Cơ đi đến trước "lỗ chó" - nơi ban ngày tiểu Ngụy anh dẫn bọn họ tìm được, tuyết đọng đã gần như lấp kín cửa hang, thoạt nhìn không hề giống như có người đã chạm vào.

Y nhanh chóng dùng vỏ kiếm Tị Trần lật lớp tuyết đọng ra, sau đó không chút do dự chui xuống dưới.

Lam Vong Cơ dựa vào ký ức mà tìm kiếm trong Loạn Táng Cương hết nửa đêm, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng tiểu Ngụy Anh. Y bất đắc dĩ quay trở lại cửa hang, không ngờ lại phát hiện ra điểm bất thường.

Gần cửa hang lúc này có dính vài vệt máu đỏ, Lam Vong Cơ nhớ rõ vừa nãy mới đi vào không hề có những vết máu này. Y hạ người ngồi xổm xuống, ngón tay quệt vào vết máu đưa lên xem xét, phát hiện máu còn chưa khô, chắc hẳn người vẫn chưa đi xa.

Vết máu này uốn lượn một đường đến cửa hang, mí mắt Lam Vong Cơ run run, vội vàng chui ra ngoài.

Quả nhiên, vết máu một đường kéo dài đến một khối đất trống dưới núi, trên mặt đất rơi vãi đầy gạo nếp cũng dính máu. Sắc đỏ tươi chói mắt nổi bật giữa trời tuyết trắng lạnh căm, tựa như từng lưỡi dao bén nhọn cứa vào trái tim Lam Vong Cơ. Lúc này y có thể xác định, người bị thương quả thật là Ngụy Anh!

Lam Vong Cơ ngự kiếm lên không, dọc theo đường về tiếp tục dõi mắt tìm thân ảnh tiểu Ngụy anh, một lần nữa quay về ngôi miếu hoang kia, cũng không quá mức dị thường, thứ duy nhất khiến y chú ý đến chính là hàng chữ được viết bằng củi đã cháy đen trên tường miếu.

"Mẫu thân, con đi... nhà rồi.

—— Anh"

Vị trí "..." kia vẽ hình một đứa bé rất đáng yêu, trên trán đứa bé còn vẽ hai đường thẳng song song, đại khái là người vẽ vốn muốn vẽ một dải mạt ngạch.

Lam Vong Cơ bỗng nhiên giật mình, phía dưới khuôn mặt đứa bé còn có thêm 4 chữ: Cô Tô Lam Trạm.

Suy ra, hàng chữ đó mang ý nghĩa báo cho cha mẹ hắn rằng hắn muốn đến nhà Lam Trạm ở Cô Tô.

Y thầm nghĩ: Nhóc gạt người này, ngươi nào có cùng ta trở về chứ?

Mà lúc này, tiểu Ngụy Anh đã tập tễnh trở lại khách điếm, thật vất vả mới bò lên được lầu hai, lại phát hiện cửa phòng Lam Vong Cơ để mở, nhưng bên trong không có ai.

Tiểu Ngụy Anh cuống cuồng, cho rằng bọn họ bỏ đi mà không đợi mình về. Hắn vội vội vàng vàng chạy nhào ra ngoài định đuổi theo. Chủ khách điếm nhận ra hắn, vội ngăn lại, không cho hắn đi.

Tiểu Ngụy Anh vùng vẫy náo loạn cả một đêm, hai mắt tối sầm lại rồi ngất đi.

Hắn không biết mình ngủ bao lâu, trong cơn mơ màng nghe thấy một giọng nói nghẹn ngào ghé vào tai hắn nói:

"Ngụy Anh, Ngụy Anh, ngươi tỉnh lại..."

"Ngụy Anh, ngươi đừng dọa ta..."

"Ngụy Anh, chúng ta về nhà..."

Người này nói rất nhiều, liên tục thì thầm bên tai hắn. Ý thức của tiểu Ngụy Anh cực kỳ mơ hồ, cũng không ổn định, lờ mò nghe câu được câu mất.

Nhưng tiểu Ngụy Anh nhận ra đó là giọng nói của Lam Trạm, vô cùng dễ nghe, cũng vô cùng đau khổ. Giọng y run run như sắp khóc, cũng có thể là đã khóc thật rồi. Hắn muốn mở mắt ra, ngồi dậy dỗ dành Lam Trạm, nhưng mí mắt giống như bị keo dán dính chặt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Tiếng tim đập dường như văng vẳng ngay bên tai, lúc nhẹ lúc nặng, có khi còn như thể lặng yên bất động, huống hồ là bắt hắn mở mắt ra.

Mê man, mơ hồ, không biết đã qua bao lâu.

Khi hắn rốt cục cũng có thể mở mắt ra, hình ảnh trước mắt lơ lửng bất định, hơn nửa ngày cũng chưa khớp tiêu cự.

Một thanh âm vang lên gọi hắn: "Ngụy Anh!"

Không phải là giọng nói của cha mẹ trong trí nhớ của hắn, nhưng lại vô cùng quen thuộc. Bởi vì nhiều ngày hôn mê vừa qua, chính là giọng nói này luôn khẽ vang lên bên tai hắn. Ôn nhu và ấm áp biết bao.

Chất giọng vốn thanh lãnh, âm sắc còn có vài tia non nớt, lại mang theo đau xót sâu sắc và sự khát cầu vô tận.

Lam Vong Cơ thấy tiểu Ngụy Anh tỉnh lại, đôi mắt không có chút sức sống nào, con ngươi dường như cố hết sức chuyển động mấy lần. Y còn chưa kịp vui mừng thì người này lại ngủ thiếp đi.

Ngày đó khi Lam Vong Cơ quay về đến khách điếm, đập vào mắt là cảnh tượng: trong tay ông chủ khách điếm đang ôm một đứa trẻ toàn thân đầy máu, vẻ mặt lúng túng nhìn y.

Cảm giác của Lam Vong Cơ lúc ấy... giống như có một mũi dao nhọn hoắt đâm thẳng vào tim y, sau khi rút ra lại tiếp tục hung hăng đâm vào, từng nhát từng nhát đâm sâu hoắm đều cùng một chỗ, máu tươi đầm đìa, khiến y đau đớn hơn cả cái chết.

Vết thương trên thân thể tiểu Ngụy Anh không biết là bị vật gì cắn xé, nhẹ thì lớp da rớm máu cũng bị gặm, nặng thì có thể trông thấy rõ ràng cả xương trắng lộ ra trong huyết nhục mơ hồ. Một thân trung y vốn nên là trắng tuyết, giờ đây đã nhiễm đỏ hồng, cả người tiểu Ngụy Anh giống như con rối đứt dây, gầy gò mềm nhũn yếu ớt, mặc cho người ta nâng ở trong tay.

Lam Vong Cơ từng nghe miệng lưỡi thế nhân nói Ngụy Vô Tiện bị vạn quỷ phản phệ. Mà lúc này, tiểu Ngụy Anh bé nhỏ ở ngay trước mắt y lại mang bộ dáng thê thảm như thế. Loại cảm giác này còn đau đớn hơn so với khoét đi tim của y, khiến y không cách nào chịu đựng nổi.

Lam Vong Cơ thà rằng những vết thương ghê rợn kia đều xảy ra trên người mình, cũng dễ chịu hơn phải trơ mắt nhìn người mình thương yêu nhất chịu đau đớn.

Lồng ngực Lam Vong Cơ nhói lên một cái.

Tại sao?

Tại sao mọi đau khổ về tâm hồn lẫn thể xác luôn là hắn phải gánh?

Ngụy Anh của y còn nhỏ như vậy, thân thể gầy yếu như vậy, y còn chưa kịp nâng niu trong lòng bàn tay mà thương mà sủng nhiều thêm một chút, còn chưa kịp bảo vệ chở che hắn lâu thêm một chút, thì đã phải chứng kiến cảnh tượng quá mức đau lòng...
________

Ngược một xíu thôi huhu =((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com