Chương 15
Tuy rằng Thích Trạch rất không thích luôn áp trên đầu mình toà đại sơn này, nhưng mà chính hắn cũng rất hiểu rõ, là con trai duy nhất bên cạnh Kỳ Vong, từ nhỏ đến lớn Kỳ Vong đều vô cùng yêu thương hắn, tất cả yêu cầu của hắn, chỉ cần không quá đáng, Kỳ Vong đều sẽ thoả mãn hắn.
Đứa nhỏ được yêu thương từ nhỏ đến lớn, đa số đều sẽ lòng mang cảm kích, sẽ đối với người toàn tâm toàn ý yêu thương nó hồi báo đồng dạng thâm hậu cảm tình.
Nhưng mà vẫn có một bộ phận đứa nhỏ, lại đem chút cảm tình dành cho này xem như là điều hiển nhiên, cha mẹ cho bọn chúng ngàn vạn yêu thương, bọn chúng hưởng thụ nhưng sẽ không cảm tạ, cho đến có ngày yêu thương này ít đi hoặc là không yêu thương bọn chúng nữa, bọn chúng sẽ quên đi những yêu thương nhận được lúc ban đầu, ngược lại sẽ sinh ra vô cùng oán hận chi tâm.
Không biết cảm kích, lại còn oán hận, Thích Trạch chính là loại này.
Hắn đã quên từ lúc Kỳ Vong cùng Thích Thu Vũ ly hôn sau đó, hắn liền không tiếp tục liên lạc với Kỳ Vong, phảng phất như trong sinh mệnh của chính mình từ trước đến nay không hề có cha, hắn đã quên Kỳ Vong từng đối với hắn có bao nhiêu yêu thương, chỉ vì Kỳ Vong đối với hắn thái độ lãnh đạm đi một chút, trong lòng hắn liền sinh ra vô số phẫn hận, dường như Kỳ Vong chính là kẻ thù của hắn vậy.
Đối đãi kẻ thù của chính mình, hắn làm sao có thể có hảo sắc mặt ? Nếu không phải còn nhớ rõ phải tìm Kỳ Vong bàn công việc, hắn sớm đã quay đầu rời khỏi nơi này rồi.
Giống như Thích Trạch loại người này, Kỳ Vong đã gặp qua rất nhiều. Bọn họ loại người này nói trắng ra là tư lợi, chỉ nghĩ đến lợi ích của riêng mình, chỉ muốn chiếm lấy, lại không muốn bỏ ra, bản thân vĩnh viễn đều muốn có được nhiều lợi ích nhất, lại không muốn bỏ ra một chút tí tẹo nào.
Chỉ là dưới bầu trời này làm sao sẽ có chuyện tốt như vậy ? Ai rồi cũng sẽ không vĩnh viễn nuông chiều bọn họ.
Thấy Kỳ Vong vẫn là một bộ lãnh lãnh đạm đạm, Thích Trạch tức giận đến mức mặt đều vặn vẹo.
Rõ ràng đều là người trưởng thành, nhưng hắn ta bộ dạng này vẫn là giống như đứa trẻ ngang bướng vì không được mua kẹo cho mà lăn lộn trên mặt đất bên trong siêu thị, hắn ta cho rằng chỉ cần hắn bày ra bộ dạng này, Kỳ Vong sẽ giống như trước đây thuận theo hắn.
Thích Tiểu Vũ so với Thích Trạch có đầu óc một chút, cô ta ít nhất biết được, muốn cầu người tốt xấu gì cũng phải có dáng vẻ đi cầu người ta. Tuy rằng thân phận địa vị hiện tại của Kỳ Vong cùng bọn họ hoàn toàn không thể so sánh, nhưng ai bảo bọn họ có việc cần cầu Kỳ Vong chứ ?
" Bố, ngài đừng tức giận, A Trạch cũng không phải cố ý, chỉ là Bố cũng biết đó, công việc của công ty khá bận rộn, A Trạch anh ấy không có kinh nghiệm, sau khi làm ra chút sai lầm nhỏ, các cổ đông của công ty mỗi ngày đều làm khó anh ấy, anh ấy trải qua cũng rất vất vả, Bố xem anh ấy đều gầy đi rồi......"
Thích Trạch rên lên một tiếng, quay đầu đi, không lại tiếp tục nói chuyện.
Hắn vì sao phải hướng Kỳ Vong cúi đầu ? Nói hắn không có liên lạc với Kỳ Vong, nhưng mà Kỳ Vong có liên lạc với hắn sao ? Kỳ Vong đổi số điện thoại, chuyển nhà, nhưng hắn số điện thoại cùng địa chỉ nhà đều không có biến động, nếu như thật sự có tâm, Kỳ Vong làm sao sẽ không liên hệ với hắn ?
Làm cái gì rách nát Robot thì có thời gian, bồi cái tiểu nha đầu phiến tử thì có thời gian, đối với hắn cái này con trai ruột lại không có thời gian, bây giờ còn đến trách hắn, đối hắn bày sắc mặt.
Thích Trạch càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng uỷ khuất, rõ ràng Kỳ Vong có năng lực có bản sự, sao không nghĩ đến chủ động giúp hắn chứ ? Lúc hạng mục trước đó xảy ra chuyện, Bạch Thu Giang không phải đi qua một chuyến rồi sao ? Nếu như Kỳ Vong có tâm, sao lại không trở về giúp hắn chứ ? Ông ta rõ ràng không đem con trai ruột là chính mình đây đặt ở trong lòng.
Chỉ nhìn tới biểu tình của Thích Trạch, Kỳ Vong liền biết hắn đang nghĩ cái gì.
Thành thật mà nói, nguyên chủ tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, quản lí công ty cũng là một tay hảo thủ, nhưng hắn lại không hề biết cách giáo dục hài tử. Hắn đối với Thích Trạch cùng Thích Tiểu Vũ yêu thương tận xương, nhưng mà hai đứa nhỏ này toàn bộ bị nuôi dưỡng sai lệch rồi, từng đứa đều là tư lợi ích kỷ, trong ánh mắt chỉ nhìn thấy chính mình, đối hắn phụ thân này không có nửa điểm tôn trọng chi ý.
Hai đứa nhỏ này có sai, nguyên chủ cũng sai. Bất quá, cho dù nguyên chủ phạm sai, tấm lòng yêu thương con cái là không sai, đây không phải là lí do để bọn họ làm bạch nhãn lang.
Trần Dương cùng Hàn Đoá Đoá không hề biết đã xảy ra chuyện gì, bất quá bọn họ đại khái hiểu được Kỳ Vong chắc là đang làm chuyện gì đó, bởi vì nghĩ như vậy nên hai người đều không lên tiếng, chỉ là an an tĩnh tĩnh ngồi ở một bên, nhìn trạng thái sự tình phát triển.
Thích Tiểu Vũ lời nói hoa mỹ nói cả một sọt, Kỳ Vong cơ hồ bị cô ta nói đả động, thần tình trên mặt mềm mại xuống, hắn chỉ cái ghế bên cạnh, tỏ ý bảo Thích Trạch cùng Thích Tiểu Vũ ngồi xuống.
" Nói đi, các ngươi có chuyện gì muốn tìm ta ?"
Nhìn thấy Kỳ Vong buông khẩu, Thích Tiểu Vũ buông ra khẩu khí, cô ta lôi kéo cánh tay Thích Trạch, lôi kéo mặt không tình nguyện Thích Trạch ngồi xuống.
" A Trạch, chúng ta tìm Bố là muốn nói chuyện, anh đừng náo nữa."
Thích Trạch bĩu bĩu môi, dằn xuống đầy bụng không tình nguyện, hậm hực mở miệng nói : " Bố, công ty gần đây có mấy cái hạng mục, Bố có thể giúp con xem xem được không ? Con có chút không quá xác định được cái nào là thích hợp, Bố giúp con đi."
Rõ ràng là lời nói cầu người, nhưng mà ngữ khí cùng thái độ của Thích Trạch giống như là đang sai khiến thủ hạ của mình vậy, không có một chút tôn trọng của một người con trai.
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn ta, luôn phòng thủ ở chỗ tối nhóm đặc cảnh tức giận đòi mạng, hận không thể xông ra ngoài đem Thích Trạch đánh một trận tàn nhẫn.
Kỳ tiên sinh là nhân vật nào ? Địa vị của ngài ấy cùng với gấu trúc cũng không coi là hai loại gì, nói là quốc bảo cũng không phải là làm quá. Tất cả mọi người của Bộ an ninh quốc gia, người nào đều đối với Kỳ tiên sinh thái độ không là cung cung kính kính ? Thích Trạch dù coi như là con trai của Kỳ tiên sinh cũng không nên dùng loại thái độ như vậy đối đãi Kỳ tiên sinh.
Một người đặc cảnh trẻ tuổi tức giận lầm bầm nói : " Trương đội, cái kia Thích Trạch thật quá đáng, chúng ta đi ra đem hắn ta đuổi đi đi, Kỳ tiên sinh còn chưa có ăn cơm đâu, dạ dày của ngài ấy không tốt, nếu như bị đói thì phải làm sao ?"
Bình thường lúc ở sở nghiên cứu, bọn họ đều là đúng giờ đúng lúc đưa cơm cho Kỳ tiên sinh, một phút đều không có chậm trễ quá, cái này mạc danh kỳ diệu gia hoả làm sao có thể làm chậm trễ Kỳ tiên sinh dùng cơm cơ chứ ?
Trương Lượng cả khuôn mặt lạnh lẽo, nhìn xem thần tình đạm nhiên Kỳ Vong, nhưng lại nói không ra lời nói muốn đem người đuổi đi.
Nói trắng ra thì bọn họ vài người này là tới bảo hộ Kỳ tiên sinh, tất cả đều phải lấy ý chí của Kỳ tiên sinh làm chủ, Kỳ tiên sinh không đề ra muốn đuổi người, bọn họ cũng không thể bừa bãi xuất thủ.
Nhóm đặc cảnh này đều là đã kiến thức qua Kỳ Vong nghiên cứu ra chút này nọ đồ vật, sự sùng bái đối với Kỳ Vong đã đạt tới đỉnh điểm, ở trong lòng bọn họ, địa vị của Kỳ Vong cao quý không thể so bì, nơi nào là một cái mạc danh kỳ diệu người có thể khi nhục ?
Cho dù người kia là con trai của Kỳ Vong cũng không được.
Ngón tay của Kỳ Vong ở trên bàn nhẹ nhàng gõ gõ, hắn đánh giá Thích Trạch một phen, mắt thấy trên mặt hắn ta bất nại chi sắc càng lúc càng nhiều, Kỳ Vong cười cười mở miệng nói : " Ta đã rời khỏi công ty một năm rồi, đối với công ty rất nhiều sự tình đều đã không quá rõ ràng, giúp ngươi lựa chọn hạng mục lời này, có thể không được rồi."
Thích Trạch không ngờ đến bản thân nhẫn nhịn tính tình lắng nghe nửa ngày, nhưng lại từ trong miệng Kỳ Vong nghe ra đến như vậy một phen lời nói, thần tình trên mặt của hắn ta đều vặn vẹo cả lên, phảng phất như nhận đến cực đại khuất nhục giống nhau.
" Bố, đã ông không muốn giúp tôi, vừa nãy nói thẳng ra là được rồi, hà tất phải cố ý treo tôi ? Như vậy đùa giỡn người ta, chơi vui lắm sao ?"
Sắc mặt của Thích Tiểu Vũ cũng không quá tốt, vốn dĩ cho rằng bọn họ cúi đầu thì Kỳ Vong sẽ giúp bọn họ, nào biết được hắn sẽ là cái bộ dạng này.
Nan bất thành hắn còn oán hận hai người bọn họ sao ?
Thấy hai người bọn họ trong chớp mắt đều thay đổi sắc mặt, Kỳ Vong cũng không tức giận, hắn cười híp mắt mở miệng nói : " Giúp cậu lựa chọn hạng mục, tôi không có cái bản sự đó. Bất quá, gần đây tôi đã mở một công ty mới, sản phẩm lập tức sắp đưa ra thị trường, tôi còn muốn xây dựng vài cái nhà xưởng để gia tăng cường độ sản xuất, cậu cũng biết đấy, nhà xưởng là thứ tốn tiền nhất, nếu bây giờ cậu rót vốn đầu tư cho tôi hai trăm triệu, tôi sẽ cho cậu bốn trăm vạn nguyên thuỷ cổ phần, Thích Trạch, cậu là con trai tôi, tôi sẽ không hố cậu đâu, nhiều nhất bất quá một năm thời gian, tôi đảm bảo cổ phần của cậu sẽ tăng đến một trăm lần."
Thấy Kỳ Vong nói khoác không biết xấu hổ, Thích Trạch xuy cười một tiếng, ngắt lời của hắn : " Bằng vào ông sao ? Hai trăm triệu này coi như tôi ném xuống nước cũng sẽ không cho ông."
Biết được ở chỗ Kỳ Vong đã không còn trông đợi được nữa, Thích Trạch lôi kéo Thích Tiểu Vũ rời khỏi nơi này. Lần này Thích Tiểu Vũ không ngăn cản hắn ta, ngoan ngoan đi theo sau hắn rời khỏi.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Kỳ Vong lắc lắc đầu, thần tình trên mặt cực kỳ bó tay.
Đứa nhỏ này, cậu ta sao lại không tin lời của hắn chứ ?
" Cửu cửu, người không sao chứ ?"
Tuy rằng Thích Trạch cùng Thích Tiểu Vũ đều không nhận ra Hàn Đoá Đoá, nhưng mà Hàn Đoá Đoá lại nhận thức bọn họ, nhìn thấy hai người đó không chút nào cấp Kỳ Vong mặt mũi mà rời đi, Hàn Đoá Đoá tức giận đòi mạng, cô bé biết được Kỳ Vong yêu thương nhất hai đứa nhỏ này của mình, liền mở miệng hỏi một câu.
Kỳ Vong cười cười, nói : " Ta không sao, chỉ là có chút đáng tiếc, con đường kiếm tiền ta đã cho nó, đáng tiếc đứa nhỏ này lại không tin tưởng người làm cha này."
Hàn Đoá Đoá vội vàng mở miệng nói : " Cửu cửu, con tin người."
Cửu cửu của cô là người lợi hại nhất dưới bầu trời này, Thích Trạch cái kia không có nhãn lực người, về sau tuyệt đối sẽ hối hận.
Trần Dương cũng mở miệng biểu thị thái độ : " Kỳ tiên sinh, tôi cũng tin tưởng ngài."
Kỳ Vong cười cười, lại không nhắc tới Thích Trạch cùng Thích Tiểu Vũ nữa, hắn kêu gọi Trần Dương cùng Hàn Đoá Đoá dùng cơm. Sau khi kết thúc bữa cơm, lại để lại số điện thoại cho Trần Dương, nói có việc gì thì có thể liên hệ với hắn.
Trần Dương thụ sủng nhược kinh, hận không thể cầm cái khuông hình đem danh thiếp mà Kỳ Vong đưa cho khảm đi vào, đây nhưng là danh thiếp của thần tượng của hắn.
Một bên khác, sau khi Thích Trạch đưa Thích Tiểu Vũ về nhà, liền phát ra một trận đại hoả thật lớn. Thích Thu Vũ sau khi từ trong miệng Thích Trạch biết được Kỳ Vong nói tất cả mọi chuyện, không nhịn được lắc đầu.
Xem ra sau khi rời khỏi Thích Thị tập đoàn, Kỳ Vong triệt để sa đoạ rồi. Nghĩ đến cũng đúng, ban đầu hắn sở dĩ có thể đem Thích Thị tập đoàn phát triển lên, còn không phải là bởi vì Thích Thị tập đoàn căn cơ thâm hậu sao, bây giờ hắn cái gì đều không có, nơi nào còn có thể đứng dậy ?
" Kỳ Vong bây giờ đã hết thời rồi, con sau này nếu gặp ông ta thì đừng nhìn tới ông ta nữa, còn đòi hai trăm triệu, ông ta cũng xứng đáng."
Thích Thu Vũ an ủi con trai mình một hồi, triệt để đánh tan đi ý niệm muốn tìm Kỳ Vong giúp đỡ trong đầu, có công phu này còn không bằng bảo Bạch Thu Giang tìm vài trợ thủ đáng tin cậy cho Thích Trạch.
Bạch Thu Giang nghe lời cũng tìm vài người có năng lực trở về giúp Thích Trạch bày mưu tính kế, dần dần hắn cũng ngồi ổn vị trí tổng tài của Thích Thị tập đoàn, Kỳ Vong người này rất nhanh đều bị bọn họ ném ở sau đầu.
Một người vô dụng, ai còn nhớ đến hắn chứ ?
Ngày 1 tháng 10, Công Ty Trách Nhiệm Hữu Hạn Khoa Học Công Nghệ của Kỳ Vong tổ chức họp báo sản phẩm, điện thoại Patriot chính thức được đưa ra thị trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com