Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

MHKN 49,50,51

Chương 49

Mông tướng quân kéo từng bước chân nặng nề chầm chậm đi ra cửa hang.
Chu Khang lập tức trở mình bò dậy. Ai u, cuối cùng cũng coi như bảo vệ một cái mạng, may là Tướng quân lấy ngón tay thử trước một chút, thật muốn là không thèm để ý lập tức xông vào, chỉ sợ cậu sẽ không chỉ ngất đơn giản như vậy. Chu Khang đột nhiên lắc lắc đầu. Cậu tuyệt không muốn chết bởi vì hậu môn chảy máu quá nhiều! Mặt mũi liệt tổ liệt tông nhà họ Chu sẽ bị cậu làm mất hết!
Suy nghĩ một chút, nhanh chóng bò đến sườn núi phía sau trồng nhân sâm. Ai, cây nhân sâm này trồng lâu như vậy, mỗi ngày đều dùng dị năng thúc giục thúc giục, ấy vậy mà không thấy lớn lên chút nào, vẫn chỉ bé bé như ngón út của cậu, để giữ mạng nha, ít ra cũng phải to như ngón út của Mông tướng quân mới đủ! Chu Khang nâng mặt, rất khổ não.
Đối với thịt hươu cao cổ có thể tráng dương hay không, kỳ thực Chu Khang vẫn giữ thái độ hoài nghi, hiện tại cũng vậy. Tướng quân vẫn luôn khỏe mạnh, động một chút là cương lên cho cậu xem, tuy đột nhiên không kiềm chế được khiêng cậu lên núi có chút ngoài dự đoán, nhưng cũng phải thôi vì độ tuổi 20 vẫn đang dễ bị kích động, hơn nữa suốt ngày mơ ước sắc đẹp của anh zai Chu, thế nên không thể đẩy hết trách nhiệm cho thịt hươu được. Về phần tại sao chính bản thân mình hơi nóng lên cùng người anh em nhỏ có chút sinh động, nghe nói rau hẹ cũng có thể tráng dương đây, tuy hiệu quả không quá cao, lẽ nào kết hợp với thịt hươu nên sinh ra phản ứng? Hay đây là phản ứng bình thường của anh zai Chu đang tuổi ăn tuổi lớn đến lúc trở thành người đàn ông thực thụ?
Thời điểm trưởng thành quả thực cần có thế hệ trước dẫn dắt! Khóa học về sinh lý quả thực rất cần phải mở a!
Phương thức áp dụng thực tiễn đơn giản thô bạo của Mông tướng quân là điều chân thực nhất kiểm nghiệm sự đúng đắn của câu nói trên!
Nhớ tới chân hươu lúc trước tiện tay quăng, Chu Khang ngẩn ngơ. Hươu cao cổ không dễ gặp, qua thôn này chưa chắc đã có điếm kia, kể cả nó thực sự có tác dụng tráng dương, cũng phải ăn trước rồi bàn lại!

(Qua thôn này chưa chắc có điếm kia: ý chỉ bỏ qua cơ hội này chưa chắc đã gặp được cơ hội khác, ngày xưa người lữ hành đi đường, thôn xóm nhà dân cách xa nhau, nếu gặp thôn xóm bỏ qua không nghỉ ngơi thì chưa chắc đi tiếp sẽ gặp được khách điếm)

Xuống núi, chỉ thấy Mông tướng quân đã thu thập xong bốn cái chân hươu, đang ngồi đờ ra dưới bóng cây. Chu Khang không dám đi qua, từ xa xa ngồi xổm trồng tỏi, chuẩn bị chút nữa làm món gân hươu đun tỏi.
Đang lúc nhổ tỏi, cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn, thì thấy tầm mắt Mông tướng quân quỷ dị từ mông cậu chuyển sang chỗ giữa hai chân hắn. Cứ liên tục mấy lần như vậy, đánh giá đến đánh giá đi, trong lòng Chu Khang liền sợ hãi. Một đoạn thẳng với hai đầu thật hung tàn! Tướng quân sẽ không bị lưu lại bóng ma tâm lý đi? Có người nói nếu lần đầu tiên không thuận lợi xác thực có thể dễ dàng bị nội thương...
Chống lại tầm mắt quỷ dị đó, Chu Khang dũng cảm xoay người, đem cái mông chuyển về phía Tướng quân không nhìn thấy được. Đậu má, kể cả Tướng quân thật sự để lại bóng ma tâm lý, anh đây cũng không muốn làm người anh trai tri kỷ, càng không muốn mở khóa học sinh lý tuổi dậy thì phổ cập cho người ta!
Tỏi nhổ xong trực tiếp thu vào trong nhẫn, để như thế có thể lưu giữ được mấy ngày liền.
Chu Khang đun gân hươu, hầm chân hươu.
Mông Khác vẫn ngồi đờ ra dưới tàng cây nhìn chằm chằm cái mông Chu Khang cùng chỗ giữa hai chân mình.
Đun xong gân hươu, hầm xong chân hươu, lại bê xuống thịt hươu hầm cùng hoành thánh vẫn còn hâm nóng trên bếp, ăn cơm.
Chu Khang một miếng hoành thánh một miếng gân hươu ăn được đến thơm ngọt.
Mông Khác ăn lại có chút mất tập trung, vẫn không ngừng liếc trộm Chu Khang, một bộ muốn nói lại thôi.
Chu Khang chăm chú gặm chân hươu, giả vờ không nhìn thấy.
"Làm thế nào mới không bị đau?" Đột nhiên Mông tướng quân lên tiếng.
Chu Khang nhất thời bị nghẹn. Thật vất vả nuốt xuống, đều muốn cho người ta quỳ. Tướng quân, vấn đề đau 'bi' như thế sao ngài có thể hỏi một cách trắng trợn được vậy? Ngài muốn cho anh đây dạy ngài cách ngủ anh đây sao? Hơi bị quá đáng!
"Không biết!" Chu Khang nghiêm mặt trả lời.
Mông Khác trầm mặc ăn cơm, ăn ăn rồi nói: "Em biết."
Ngữ khí dị thường khẳng định.
Đậu má!
Chu Khang trực tiếp ném một nửa chân hươu đang gặm trong tay lên mặt Mông Khác.
Mông Khác há mồm ngoạm một cái, gặm chân hươu, gặm xong, lặp lại một lần nữa: "Em biết!"
Ngữ khí càng thêm khẳng định.
Quá bắt nạt người! Chu Khang hận không thể đóng cửa thả anh họ. Đáng tiếc anh họ không có ở đây, không thể làm gì khác hơn là gân cổ cãi lại: "Tôi không biết!"
Ngữ khí so với Tướng quân còn khẳng định hơn.
Mông Khác bỏ xuống cái bát vừa mới bê lên, duỗi tay đem Chu Khang kéo một phát vào trong lòng mình nhấn người ngồi lên đùi, một cái tay còn dính mỡ đẩy ra quần đùi thể thao ANTA chui vào quần tứ giác nhỏ bên trong.
Người anh em bị người ta bắt được, nhất thời mắt Chu Khang trợn tròn. Đậu má, quân tử động khẩu không động thủ, binh lính quân nhân cái gì, đáng ghét nhất!
Mông Khác đối với chuyện sau đó không có nắm chắc, nhưng tiền diễn lại sớm quen tay hay làm.
Không tới ba phút, toàn thân Chu Khang mềm oặt chỉ có thể làm ổ trong ngực người ta thở mạnh.
Đang tại giây phút sống còn thì bị người ta dùng tay bịt lại, bên tai có thanh âm trầm thấp vô cùng dễ nghe vang lên: "Em biết!"
Chu Khang trên không trên mà dưới cũng không dưới bị giằng co khó chịu, đầu óc sớm như một đoàn hồ dán, lập tức gật đầu: "Tôi biết."
Sau đó, được thả ra.
Chu Khang quỳ dựa vào vai Mông Khác cắn một cái, đôi mắt nhỏ lệ. Quá vô sỉ! Quá âm hiểm! Quá không biết xấu hổ!
Mông Khác một lần lại một lần vuốt lưng Chu Khang, mãi đến khi sức cắn trên vai chậm rãi nhẹ đi, vết thương nhanh chóng khép miệng. Sau đó, khóe miệng ngoắc một cái cong lên.
Chu Khang vừa vặn ngẩng đầu chuẩn bị nói điều kiện, nhất thời bị nụ cười nhạt không thể nhạt hơn của Mông tướng quân làm hoa cả mắt. Mặt đơ như người chết mà cười lên, thật khiến người ta không chịu được, đậu má, quá đẹp trai rồi! Lớn lên đẹp trai như vậy, là muốn đi đóng phim hay diễn hí khúc!
Bị sắc đẹp Tướng quân câu dẫn, Chu Khang lập tức quên sạch không còn một mống những gì đang định nói, lại cảm thấy mặt hàng tốt như vậy không thể uổng công buông tha được, lúc này liền nâng khuôn mặt đẹp trai tuấn tú kia lên mạnh mẽ hôn hai cái, là kiểu hôn lưu lại dấu răng.
Bị cắn, Mông Khác còn lệch đầu sang cho người ta dễ dàng thực hiện, cực kỳ phối hợp, đợi người cắn xong, tay dài duỗi ra một cái bê bát cơm nhỏ của Chu Khang lên nhét vào trong tay cậu: "Ăn."
Đúng nha, anh đây còn chưa ăn no! Đưa đũa đây, anh muốn tự mình ăn!

Chương 50

Mông Khác chỉ đưa cho bát, đũa thì bản thân cầm, tiếp theo làm chuyện mà gần đây hắn thích làm nhất, đút cho người ta ăn.
Chu Khang giành đũa lại mấy lần cũng không được, biết không thể chiếm lợi lộc gì từ tay Mông tướng quân, cũng không giãy giụa vô dụng gì nữa, liền im lặng ngồi trên đùi người ta ăn cơm, cho ăn cái gì thì ăn cái nấy, cho ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Còn về vấn đề cậu biết mà Tướng quân không biết kia, hiện tại anh đây giả bộ mất trí nhớ có được hay không?
Hiển nhiên không được.
Từ khi ăn cơm xong, Mông tướng quân lẽo đẽo bám theo Chu Khang không rời.
Thời điểm ra ngoài tản bộ, Chu Khang bực tức đến đỉnh điểm rồi. Trước đây mỗi lần đi bộ Tướng quân đều đi trước mặt cậu, hiện tại lại chết sống lẽo đẽo đằng sau. Đậu má! quần tứ giác ANTA sắp bị trừng thủng rồi!
Chu Khang nổi giận, xoay người liền đẩy Mông Khác một cái, không chút động đậy, lại đẩy cái nữa.
Mông Khác vẫn vững như núi không chịu bất cứ trở ngại, con mắt đen sáng sáng, môi lại mân một đường.
Chu Khang bị nhìn đến chột dạ, thật giống như cậu không biết giữ chữ tín là người không trung thực vậy.
Anh đây chỉ nói anh đây biết chứ có nói sẽ chỉ dạy đâu!
Mông Khác không nhúc nhích bày ra vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Chu Khang.
Nhất thời Chu Khang tức giận, nhấc chân đạp phát. Đạp xong liền đứng bất động.
"Đau không?" Mông Khác hỏi.
Trong mắt Chu Khang lập tức nổi lên hơi nước, nhấc chân: "Đau, xoa xoa."
Mông Khác ôm người ngồi xuống giúp xoa chân.
Chu Khang hận không thể đào hố chôn chính mình. Cậu đi chính là giày thể thao, vừa nãy lúc đạp người lại vì không nỡ sắc đẹp Tướng quân nên cởi giày đi chân trần. Ai biết được chân Tướng quân cứng như vậy a, ngón chân anh đây đau quá! Cũng không biết có bị gãy xương hay không, dị năng chữa trị cũng không thể khiến xương về vị trí cũ!
Nếu Tướng quân dám trực tiếp xoa như thế, vậy chứng tỏ ngón chân không bị gãy, Chu Khang cũng yên lòng lớn mật dùng dị năng. Chữa trị xong, không đau nữa, lắc lắc chân, bị tóm chặt, đậu má, Tướng quân xoa nắn nghiện!
"Thế nào mới không bị đau?" Mông tướng quân giữ chặt bàn chân mập mạp của Chu Khang, giơ ra một ngón tay cù gan bàn chân cậu.
Chu Khang run rẩy một trận. Bắt nạt anh đây thịt nhiều máu buồn, tại sao Tướng quân có thể hung ác như vậy!
"Gel, gel bôi trơn..." Thời điểm bị cù lượt thứ ba, Chu Khang cực kỳ không có khí phách mà khuất phục.
Một từ ngữ hoàn toàn xa lạ. Mông Khác không chỉ không thả ra bàn chân kia, một tay khác còn từ mắt cá chân lần mò hướng lên trên.
Chu Khang bị sờ đến nổi cả da gà. Má, rõ ràng một động tác đầy tình dục như thế, sao Tướng quân có thể dùng khuôn mặt chính trực nghiêm túc làm ra được? Mắt thấy cái tay kia sắp tiến vào ống quần đùi ANTA, Chu Khang nhanh chóng dùng cả hai tay bắt lại dồn sức đẩy xuống. Thế nhưng, tốc độ hành động của Tướng quân một chút cũng không bị ảnh hưởng! Rất nhanh đi tới mé đùi rồi.
Đôi mắt ngấn lệ của Chu Khang nhất thời nổi lên giông bão: "Tôi làm, tôi sẽ làm ra được chưa?"
Đậu má, hoàn cảnh hoang dã, nếu như tên xử nam chết tiệt này không nhẫn nhịn được kiên quyết tới một lần, anh zai Chu nhất định khó giữ được cái mạng nhỏ, nhân sâm cứu mạng phía sau núi vẫn còn chưa phát triển đủ đó!
Chính mình nuôi mập chính mình, lại còn tự tay làm gel bôi trơn nữa, không chừng còn phải dạy Tướng quân cách ngủ bản thân, anh zai Chu cảm thấy tương lai vô cùng tăm tối. Toàn bộ thế giới nhiều đoạn tụ như vậy, ai có thể khổ bức hơn cậu đây? Những ngày tháng này, quá ngược tâm!
Đả kích quá lớn, Chu Khang lập tức mất hết tinh thần, cuối cùng qua loa kết thúc tản bộ sống dở chết dở để Tướng quân cõng về.
Trở lại núi đá, Mông Khác trực tiếp cõng người bò lên hang động, còn những thứ chưa kịp thu thập dưới chân núi kia, ngược lại không chạy đi đâu được.
Chu Khang rất muốn nói, Tướng quân, ngài thực sự không muốn trao thân cho anh đây sao, anh đây có chỉ số thông minh 180, còn được quan sát gần gũi hiện trường rồi, nhất định kỹ thuật sẽ rất tốt. Thế nhưng ngẫm lại lực kéo dài của bản thân chưa từng vượt qua năm phút đồng hồ trên tay người ta, lại lén lút so sánh độ chênh lệch kích cỡ một chút, còn có thể lực yếu như gà luộc vô cùng thê thảm của cậu, anh zai Chu yên lặng đè ép tính toán nhỏ nhặt của mình xuống.
Lúc tắm trước khi ngủ, Mông Khác nâng người anh em nhỏ của Chu Khang cẩn thận tắm rửa mấy lần, tắm xong còn nói: "Thật nhỏ!"
Đậu má! Lần thứ hai! Quá tổn thương người rồi! Anh đây chỗ nào nhỏ! Anh đây là kích cỡ bình thường!
Ban ngày suýt bị người làm chết, hiện tại lại đâm vào vết thương, Chu Khang nổi giận đùng đùng, một người bình bịch chạy vào trong hang bổ nhào một cái lên nệm nằm thành hình chữ 大 dang rộng tay chân ra. Hừ, đừng nghĩ khiến anh đây làm gel bôi trơn, anh đây cho ngươi đè nén đến chết!
Tướng quân lẽ nào lại là kẻ thành thật, giặt sạch xong quần áo của Chu Khang và quần tứ giác nhỏ của hai người rồi phơi lên nhánh cây, vẩy đi nước trên tay rồi đi vào trong hang, đem người đẩy sang bên cạnh một cái liền nằm xuống.
Chính trị lớn lên từ họng súng, câu nói này của Thái Tổ quả thực đúng là chân lý!

(Thái Tổ ý chỉ Mao Trạch Đông, câu nói đó là: "枪杆子里出政权" – Political power grows out of the barrel of a gun, theo mình hiểu trong đây có ý cái gì cũng cần vũ lực mới thành công, như chính trị phải dựa trên họng súng ai mạnh người đó nắm quyền)

Bị người đẩy một cái sang bên vội vã lăn tới mép cái nệm, lúc lăn tới mép cái nệm lại bị người dùng một tay kéo về ấn vào trong lồng ngực, anh zai Chu thực sự muốn khóc.
Ai biết được, vậy mà chưa xong.
Vừa bị ấn nằm xuống đã bị hôn đến ngất ngây con gà tây, bước tiếp theo, Mông tướng quân đè móng vuốt của cậu lên hung khí của hắn.
Đậu má!
Khuya khoắt, là thời gian để nghỉ ngơi, anh đây buồn ngủ! Mới không muốn làm chuyện tẻ nhạt lãng phí thời gian lãng phí tinh lực lại không thể sinh ra con cháu kiểu này!
Ấm no sinh dâm dục! Nói không sai chút nào, Chu Khang rốt cuộc biết tại sao đám mèo to xác đều phát tình vào mùa mưa, đó chính là vì ăn no rửng mỡ!
Bây giờ còn là mùa khô, mùa khô khiến toàn bộ thảo nguyên nhanh đói khát chết! Nhưng cậu và Tướng quân không phải chịu đói, mỗi ngày mỗi bữa đều ăn thịt! Ai, anh đây nuôi Tướng quân quá tốt rồi, thật hối hận!
Chu Khang mặt nghiêm túc mặc cho móng vuốt của mình bị người ta cầm lấy vuốt lên vuốt xuống, còn thời gian sao, ai biết được đã qua bao lâu, chỉ biết tay anh đây đã sớm tê dại chua xót không còn tri giác – lực kéo dài thật đáng sợ! Hiện tại tuyệt đối không thể làm ra gel bôi trơn! Anh đây sẽ bị hỏng thận!
Thời điểm được thả ra, lòng bàn tay nóng hừng hực, Chu Khang dùng dị năng yên lặng điều trị cho mình, sau đó quay đầu nhìn về phía Mông Khác: "Tướng quân, tôi có thể trị nếu bị xước da."
Mặt Mông Khác tối sầm lại, ép Chu Khang vào trong ngực mình nói: "Ngủ!"
Chu Khang cực kỳ xoắn xuýt.
Thật sự không cần điều trị sao?
Tay anh đây đều bị xước hết...
Giấu bệnh sợ thầy là không đúng...
Đột nhiên cái tay đang vắt ngang eo trượt xuống, còn xoa bóp. Chu Khang lập tức thu hồi lo lắng đầy bụng, chuyên tâm ngủ.
Đợi người ngủ rồi, Mông Khác mở mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say kia hồi lâu, sau đó nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy vắt khăn ướt giúp người lau rửa, còn bản thân giội một lần nước lạnh.
Hiếm thấy ngủ ngon một giấc. Chu Khang mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, đối với khí trời mát mẻ hiếm hoi rất là thỏa mãn. Sau đó, đôi mắt đột nhiên bật mở. Bên ngoài mưa rơi!
Bò dậy chạy tới cửa động, dưới màn mưa, bên trên những mảng màu xanh lục mới nhú xa xa gần gần nhìn không tới bờ, là thật nhiều thật nhiều thịt!

Chương 51

Chu Khang sững sờ. Tựa hồ trong một đêm mùa mưa đã tới, màu xanh lục một lần nữa chiếm cứ toàn bộ thảo nguyên, những động vật ăn cỏ cơ hồ biến mất không còn tăm hơi tại mùa khô đều một lần nữa trở về vùng đất này.
"Thật nhiều thịt!" Chu Khang một phát bắt được Mông Khác không biết đứng bên cạnh cậu từ lúc nào, không ngừng hưng phấn, "Tướng quân, thật nhiều thật nhiều thịt!"
"Ừ." Mông Khác lật tay nắm tay Chu Khang, ngón cái ở trên mu bàn tay người ta cọ cọ.
Chu Khang run run. Tướng quân càng ngày càng lưu manh, quả thật mùa mưa đến rồi sao, quá phiền lòng!
"Muốn ăn gì?" Mông Khác ngẩng đầu nhìn về phía các loại thịt rải rác trên lãnh địa của hắn.
"Dê nhỏ, dê nhỏ mập mạp non mềm!" Chu Khang giật giật tay, không rút ra được, đành thôi.
Mông Khác cúi đầu hôn một cái lên môi Chu Khang, buông tay cầm lên cung tên đi ra ngoài chui vào màn mưa.
Chu Khang mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm bóng người đang dần đi xa kia, sau đó, sờ sờ cái mông xoay người trở về hang làm bữa sáng.
Cháo gạo, ngô luộc, trứng gà luộc, bột mì cuốn chưa lên men, củ cải khô xào thịt hươu cao cổ. Sau khi làm tốt bữa sáng, Chu Khang đi ra ngoài hang, lập tức nhìn thấy Mông Khác đang tại sườn núi nhỏ cách đó không xa lột da dê.
Vươn cổ nhìn một chút, đó là một con dê nhỡ nhỡ, bên cạnh da dê vừa mới bị lột xuống còn có tám cái chân dê, hẳn là của con dê đã trưởng thành. Chu Khang liền hiểu. Lần trước chân hươu cao cổ mới ăn được nửa đã bị cậu nện lên mặt Tướng quân, số dư lại đều bị hắn ăn hết. Hiện tại làm nhiều chân dê như vậy, hẳn là cho cậu ăn, hay là Tướng quân cũng thích ăn nhỉ? Có điều, tám cái chân dê, điều này đồng nghĩa cướp hai mạng dê, Tướng quân sẽ vì ham muốn ăn uống của mình mà ra tay tàn nhẫn như vậy sao?
"Tướng quân, ăn cơm!" CHu Khang vạch ra cửa động hô một tiếng. Hô xong, mặt 囧 rồi. Lúc ở lại thôn nhỏ, người vợ mỗi nhà đều dắt giọng hô người về ăn cơm, gọi con cái, gọi chồng, khỏi nói có bao nhiêu ấm áp.
Mông Khác ném con dê nhỏ chưa xử lý xong vào trong chậu đất để dưới gốc cây, mấy cái chân dê dùng lá lớn bao hết lại cầm về.
Mông Khác đứng tại phiến đá ngoài cửa hang chưa đi vào, Chu Khang đứng bên trong vươn tay xối nước giúp người rửa ráy. Lúc này trời mưa không quá lớn, nhiệt độ bên ngoài cũng không thấp, lấy thể chất của Mông Khác dầm một trận mưa như thế cũng sẽ không bị làm sao, nhưng Chu Khang không dám tự lấy thân đi trải nghiệm.
Tắm xong, Chu Khang cầm khăn giúp Mông Khác lau người lau tóc. Cái khăn này đã dùng lâu rồi, sợi vải xổ ra nghiêm trọng, không hút nước được mấy, nhưng đây là tấm khăn duy nhất của hai người. Nhìn cái khăn không phát huy tác dụng trong tay, lại nhìn giọt nước trượt từ tóc xuống lưng Mông Khác, Chu Khang cực kỳ do dự. Trong nhẫn của cậu, còn cất quà tặng mà em gái bia đỡ đạn kia tặng đây! Nếu như đổi là nơi khác, Chu Khang đã sớm lấy ra dùng, thế nhưng hiện tại không thể không đắn đo suy nghĩ một chút.
Mông Khác ngồi trên tảng đá ngoài cửa động, chỉ vào cái lá cây bọc lại chân dê: "Cho em."
Chu Khang mềm lòng rồi. Khẽ cắn răng, lấy ra một thứ trong đống quà tặng.
Ánh mắt Mông tướng quân rất tốt, duỗi tay một cái bắt được thứ bị ném sang.
Chu Khang nghiêm mặt nhìn Mông tướng quân lật đi lật lại cái khăn tắm màu đỏ, cẩn thận tỉ mỉ đánh giá, sau đó tầm mắt chăm chú nhìn vào chỗ chính giữa.
Nơi đó, có một chữ 'Song Hỷ' đỏ tươi, bên dưới chữ 'Hỷ' còn thêu một đôi chim uyên ương đực đẹp đẽ.
Chu Khang yên lặng lẩm nhẩm một câu thơ trong lòng: Uyên uyên quấn quýt lấy nhau/Ương ở bên cạnh xem hồi trò hay. – By em gái mềm mại vẫn luôn làm bia đỡ đạn cho cặp đôi đoạn tụ.
Nhìn cái khăn tắm này, thậm chí Chu Khang còn có thể cảm nhận được oán niệm sâu sắc của em gái kia. Ai, em gái cũng thật sự rất đáng thương! Năm nhất đại học hẹn hò cùng đàn anh, vèo cái hai năm sau, kết quả đàn anh đã yêu phải đàn anh của đàn anh, em gái bị trở thành bia đỡ đạn. Năm ba đại học đón tân sinh viên, bị người anh trai tốt bụng ôn nhu cõng em trai đi học gây ấn tượng, tiện đà yêu luôn, thổ lộ. Kết quả bị từ chối, hóa ra anh trai của đàn em là đoạn tụ, lại trở thành bia đỡ đạn. Sau đó tận thế có dị năng, đi làm nhiệm vụ, coi trọng một chàng trai trong đội ngũ, liều mạng theo đuổi, té ra vẫn là đoạn tụ, tiếp tục đóng vai bia đỡ đạn.
Dưới oán niệm sâu sắc, em gái tự tay chuẩn bị một bộ quà tặng cho chàng trai kia, cũng chính là chị râu của Chu Khang, chị râu không dám mang về, tiện tay đưa cho em chồng.
Chu Khang cũng oán niệm rồi. Đã nói thứ này không thể mang ra ngoài mà, xem đi, ánh mắt Tướng quân lập tức thay đổi! Anh cho rằng tôi sẽ nói cho anh biết tôi còn có trọn bộ chăn ga gối giường màu đỏ thẫm thêu chữ song hỷ cùng đôi uyên uyên sao?
Giật lại khăn tắm, thô lỗ giúp người lau đầu, Chu Khang không tức giận nữa: "Nhìn gì, chưa từng thấy con vịt nước sao?" Đại Tần có vật tượng trưng là chim uyên ương sao? Không có, khẳng định!
Mông Khác im lặng để người giúp lau tóc, tóc được lau khô, liền cầm khối khăn tắm đó vung ra nghiêm túc cẩn thận treo trên giá áo ngoài cửa động. Sau đó, lôi kéo Chu Khang ngồi xuống ăn cơm. Trong toàn bộ quá trình, đôi mắt vẫn sáng rọi đáng sợ.
Cơm nước xong, Mông Khác tiếp tục xử lý nốt con dê nhỏ kia. Chu Khang không muốn làm gel bôi trơn khiến cho người ta phải sốt ruột, nhưng lại thực sự không có việc gì để làm, liền quyết định nghiên cứu chút đồ ăn ngon cho mình. Tuy nói tài nấu nướng của cậu thực sự không ra làm sao, nhưng so với Tướng quân cũng đã có thể khác nhau một trời một vực như trời cao và vực thẳm. Thêm nữa, không phải hay nói quen tay hay việc sao? Vốn chị râu cũng là mười ngón tay không dính xuân thủy, sau khi bị anh họ câu tới cũng đã luyện ra một tay nghề tốt, phải nói là toàn năng nha!
Chủng loại hương liệu có trong tay không ít, hẳn là có thể làm được một nồi nước kho đi, coi như không quá chính tông, nhưng cũng thích hợp. Vừa vặn đem hầm con dê nhỏ kia, Chu Khang nhớ, con dê nhỏ này không có mùi lạ gì, thịt rất thơm đấy! Chỉ tiếc không có xì dầu, món kho hầm không thể xuất sắc được. Có điều, tàm tạm thôi, trái lại cậu cũng không quá thích ăn xì dầu. Còn vấn đề bảo tồn nước kho, tuy không có tủ lạnh, nhưng không phải còn có thể giữ ấm trên lửa nhỏ sao!

(Nước kho: 卤水 – Master Stock: là một loại nước hỗn hợp đun lên dùng đẻ kho, hầm, trộn thịt, có nguồn gốc từ ẩm thực TQ và thường sử dụng trong các món ăn Quảng Đông, Phúc Khiến, đồ ăn được đun bằng nước kho này được gọi là 'lou mei'. Nước kho này được làm bằng cách ninh xương và thịt lấy nước cốt, đun với các nguyên liệu điển hình của TQ như xì dầu, đường phèn, rượu Thiệu Hưng hoặc rượu gạo, các loại gia vị và hương liệu được thêm vào là hành lá, hẹ, hồi, vỏ cam quýt, quế, gừng, hạt tiêu Tứ Xuyên, tỏi, củ xá kiếng (gừng cát), gừng và nấm khô)

Chu Khang vội vã làm nước kho, trước mắt xếp một đống lớn hương liệu.
Mông Khác xử lý xong con dê nhỏ cùng 12 chân dê, ngồi im một bên nhìn. Chỉ là thấy thế nào cũng khác rất nhiều với gel bôi trơn, cho dù hắn chưa từng nhìn thấy gel bôi trơn nó ra làm sao.
Thời điểm hết bận ngồi xuống nghỉ ngơi, Chu Khang đã bị người ôm ngồi lên đùi, vừa quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt đẹp trai khốc soái của Mông tướng quân, cùng đôi mắt đen thâm thúy.
Đậu má, lại phóng điện với ông!
Gay, quá gay, anh đây càng ngày càng không chống đỡ được mỹ nam kế của Tướng quân! Làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com