Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 7

Đệ tử Nga Mi đa số là nữ quyến, tuy không phải không thu nhận nam đệ tử, nhưng bởi vì Diệt Tuyệt sư thái thấy nam nhân không đáng thân truyền, cho nên những năm gần đây số lượng nam nhân trên núi càng là thưa thớt. Lúc Chu Chỉ Nhược nhập môn, nam đệ tử Nga Mi ít đến nỗi có thể dùng đầu ngón tay để đếm hết.

Nàng là do Chưởng môn Võ Đang Trương Chân Nhân tự hành đưa lên Nga Mi. Khi đó Diệt Tuyệt sư thái đã sớm không còn thu nhận đồ đệ, có lẽ nhìn nàng căn cốt thanh khí, lại được Võ Đang tiến cử, liền phá lệ thu nhận nàng.

Năm ấy Chu Chỉ Nhược mới chín tuổi, những đệ tử khác của Diệt Tuyệt sư thái đều đã thành niên, trong đó người tuổi tác nhỏ nhất cũng có thể tính đến việc cưới gả. Khoảng thời gian đấy nàng không cao lớn bao nhiêu lại ôm kiếm đứng trong hàng ngũ đệ tử Nga Mi, so với dáng vẻ yên tâm bình thản bên ngoài, trong lòng kì thực tràn ngập sợ hãi cùng bất an. Từ nhỏ nàng chịu tang mẫu thân, lại theo cha sống trên thuyền ngày đêm bôn tẩu sông nước, chỉ có một cái thuyền bồng che mưa chắn gió, đã sớm nhìn hết thói đời ấm lạnh. Nhưng dẫu sao lúc đó vẫn còn bé, đối với chuyện thế gian còn có quá nhiều thứ mưu đồ chưa đoán được rõ ràng.

Ví dụ như hán tử kia trên người chịu nhiều loạn tiễn nhưng vẫn che chở thân thể đứa bé mà không muốn đưa tay cứu lấy cha? Vì sao Trương Chân Nhân cũng không nguyện để cho hán tử kia đem nàng đi, nhưng lại không nguyện lưu nàng ở Võ Đang? Vì sao có mấy vị sư tỷ luôn nhìn nàng rồi xì xào bàn tán, trong ánh mắt ẩn giấu khinh thường cùng oán phẫn không rõ ràng?

Lại nói tỷ như có một ngày nàng ở phía sau đại thụ đọc sách, mắt thấy hai vị sư tỷ đang tay trong tay liền tiến ra chào hỏi, đối phương giống như chim sợ cành cong mà vội buông tay, rồi sau đó lúc nào cũng nhắc nhở nàng không được nói những gì nàng nhìn thấy cho ai khác, đặc biệt là sư phụ. Nàng cũng không hiểu, chẳng qua chỉ nắm tay nhau mà thôi, vì sao hai sư tỷ giống như phải đối diện giặc ác. Bất quá nàng từng được bọn họ chiếu cố, hơn nữa giấu giếm chuyện này cũng chưa vi phạm môn quy, nàng chỉ có thể cái hiểu cái không mà gật đầu. Bởi vì sự tình hôm đó, hai vị sư tỷ kia vẫn luôn có nhiều chiếu cố nàng, song cũng không duy trì bao lâu. Một năm sau, một vị sư tỷ xuống núi bị người ám toán trọng thương, được đệ tử đi cùng mang thi thể nàng về, an táng ở sau núi. Từ khoảnh khắc này, Chu Chỉ Nhược cũng không còn thấy vị sư tỷ kia cười qua một tiếng, lại qua một năm thì nàng ấy cũng bởi vì sầu não mà qua đời. Nghe các vị sư tỷ khác nói rằng do vết thương cũ tái phát, cộng thêm khuê mật không còn khiến nàng ấy bi thương sầu khổ, đương lúc phong hoa mà hương tiêu ngọc vẫn.

Nga Mi là môn phái giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, cái chết khó tránh khỏi. Hai vị sư tỷ kia lúc chết cũng chẳng gây ra bao nhiêu gợn sóng. Ngắn ngủi đau buồn một thời gian, cuộc sống vẫn theo lẽ thường tiếp diễn. Chu Chỉ Nhược cũng đã sớm quên đi dung mạo các nàng, nhưng lại nhớ rất rõ ánh mắt tối sầm không còn một tia sáng của sư tỷ khi nhận được tin đối phương đã chết.

Ánh đèn phảng phất, bỗng nhiên bị gió dập tắt, giống như đồ sứ bị đánh bể đến chia năm xẻ bảy, lại không thể nào ánh lên hào quang như ngày xưa.

Trong hoảng hốt, Chu Chỉ Nhược tựa như về lại quá khứ, trong mắt hiện ra hai vị sư tỷ mười ngón tay tương khấu chặt chẽ, quấn quýt tóc mai lẫn nhau ánh mắt tựa hồ triền miên ngọt ngào. Nàng ở phía sau cái cây thò đầu ra, muốn nhìn cho rõ ràng một chút, lúc này sương mù đột nhiên nổi lên, trong mông lung bóng dáng nhị vị sư tỷ càng ngày càng mờ nhạt. Nàng không nhịn được đi nhanh tới, sương mù lại như kẻ địch mà dày đặc lên, trong khoảnh khắc trước mắt chỉ còn một đạo trắng xóa. Đãi khi nàng tới gần, sương mù ẩn hiện bóng người, cuối cùng cũng xuất hiện rõ ràng. Trước mắt là một thân ảnh màu xanh xinh đẹp, tóc đen như thác nước, váy dài lê trên đất, dáng người đơn bạc nhỏ nhắn tùy thời đều theo gió cuốn trôi mất.

Tựa hồ người nọ nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, đôi mắt trong veo tựa thu thủy, nụ cười kiều diễm xinh đẹp, rõ ràng là Triệu Mẫn. Chỉ thấy khóe miệng nàng ấy nhếch lên một cái châm chọc, một khắc sau, kiếm thanh vang lên, Ỷ Thiên triều hướng nàng mà đâm tới.

Chu Chỉ Nhược kinh hãi, nhưng không kịp tránh thoát, đạo hàn quang kia liền xuyên ngực tiến vào...

Chu Chỉ Nhược ngồi bật dậy, hai mắt ngập tràn sợ hãi, miệng nàng há to thở hổn hển, tay nắm thành quyền đặt ở trên ngực như muốn trấn an trái tim đang đập như sấm, trên trán là mồ hôi lạnh nhễ nhại.

Mới vừa thấy rành rành ở trước mắt, rõ ràng đến nỗi có thể miêu tả mỗi đường nét, mà lúc này ngắm nhìn bốn phía, đây là một thạch thất lấy thiếc bọc lại. Trên đất tuy rải cỏ khô nhưng cũng không thể nào kháng cự cơn âm lãnh ẩm ướt, cảnh tượng trong tù này cùng với cảnh tượng trước khi ngủ chẳng khác nhau một li.

Nguyên lai chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Nàng thở dài, giơ tay lên lau đi mồ hôi trên trán, chút sợ hãi trong mộng lưu lại nơi đáy mắt cũng dần dần tiêu tan. Lát sau, đầu óc bị một tình cảnh khác chiếm giữ, tay nắm thành quyền liền buông xuống, năm ngón tay bấu vào vạt áo, hơi dùng sức, tựa hồ muốn đem khối da thịt kia xé xuống.

Trong mắt phủ một tầng sương mù, bởi vì năm tháng cọ rửa mà mất đi sắc thái trên bức họa đậm màu mực, hòa lẫn cùng với cái màu giống như màu máu, ở nơi sâu kín trong kí ức vang lên tiếng binh đao nối tiếp nhau tạo thành hoàn chỉnh.

Bụi đất nhiễu loạn, áo giáp lãnh triệt, thái độ tiên phong đạo cốt trống rỗng thương hại, một tiếng thở dài hàm chứa bất lực không biết phải làm sao.

Một lão nhân tóc trắng tiêu nhiên ở trên cao nhìn xuống, bên hông treo thanh kiếm dài, thanh quang có thừa, tựa như tập hợp tất cả chính khí nhân gian, như có thể chặt đứt hết thảy tà nịnh chốn thần.

Mọi thứ trôi qua, giống hệt cảnh sắc hoa rơi lả tả, toàn bộ tụ hợp một chỗ tạo thành sợi tơ quấn quanh rối loạn. Lại tiếp sau đó một đạo thanh âm truyền tới, như lưỡi dao sắc bén xé nát mớ hỗn độn.

  "Ta, chính là nữ nhi của Thiên hạ binh mã Đại nguyên soái Nhữ Dương Vương, Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ".

Từng câu từng chữ, tựa như âm vang báo động, tựa như in dấu khó phai.

Trong lòng đột nhiên lạnh lẽo, tựa đang kết một tầng hàn băng, trùng trùng ép xuống khiến nàng không thở nổi.

Lạnh đến chỗ sâu nhất, đau đớn nhất, lúc đầu chẳng qua chỉ là một tia nhỏ, rồi sau đó như nước vỡ đê, nhanh chóng càn quét khắp ngõ ngách. Chu Chỉ Nhược bất lực cong người lại, nàng muốn tránh thoát, nhưng không thể nào tránh được, cho dù có cố gắng tự ôm lấy chính mình cũng không thể giúp ích gì.

Tại sao?

Nàng rất muốn thốt lên câu này, nhưng là sau khi đem môi dưới cắn đến chảy máu để ngừng thân mình run rẩy, cuối cùng lại một chữ cũng chẳng thể nói ra.

Đau thấu tim gan là sự phẫn nộ, vẫn là cực độ bi ai, hoặc giả cả hai đều tồn tại, chỉ bất quá không phân biệt được cái nào nhiều hơn cái nào mà thôi. Rốt cuộc đem cả răng môi đều tràn ngập mùi máu tanh cũng không cách nào đè xuống phần tình cảm đang muốn xông phá trào lên kia.

Giọt lệ lăn xuống, tựa như nóng muốn phỏng da thịt mỗi nơi nó lăn qua. Từng tiếng khóc thút thít nhỏ vụn, cơ hồ nhẹ đến không thể nghe thấy, cho dù có ngăn lại bao nhiêu phẫn uất cùng thê lương, cũng chỉ ở trong bóng tối thoáng qua rồi biến mất.

Ánh trăng buồn tẻ nhỏ bé ngoài cửa sổ, trời đêm tĩnh mịch.

Lại một lần nữa tỉnh giấc, ngày đã sáng. Chu Chỉ Nhược ngồi thẳng người, ánh mắt khô khốc đến độ không mở ra được, nàng qua loa lau đi dấu vết ướt át tàn lưu trên mặt, không cần gương nàng cũng có thể đoán được đôi mắt đã sưng đến lợi hại.

Âm thanh binh lính ở bên ngoài mang cơm đến mở cửa nhà giam, đã đến giờ ăn trưa.

Sau ngày hôn mê đó, khi tỉnh lại nàng đã ở nơi này, rồi lại đem lên xe ngựa chuyển sang nơi khác, cứ như vậy qua mười mấy ngày cũng dừng chân, hiện tại người cũng bị giam ở một tòa tháp cao. Một đường bị áp giải đến phòng giam, trừ phái Nga Mi, chính mắt nàng còn nhìn thấy người của phái Võ Đang và Côn Luân, nghĩ đến ngày đó sau khi rời đi Quang Minh Đỉnh, phỏng chừng lục đại môn phái đều bị bắt hết.

Không có cách nào xuất ra nội lực, không khác gì người bình thường. Nàng chưa bao giờ bị như vậy, tuy các cử động hàng ngày không chịu hạn chế, nhưng tay chân đều bị xích, chuyện chạy trốn còn khó hơn so với lên trời.

Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ, Chu Chỉ Nhược nhỏ giọng đọc ra cái danh tự của nàng ấy, trong lòng trào dâng từng trận chua xót.

Nữ nhi của Nhữ Dương Vương, khó trách lại có khí độ uy mãnh như vậy. Nhữ Dương Vương Sát Hãn Đặc Mục Nhĩ là Binh mã Đại nguyên soái, mặc dù hiện tại nơi nơi khởi nghĩa không dứt, bất quá cũng chẳng duy trì được lâu, nguyên nhân chính là do vị Nhữ Dương Vương này đứng ra dẹp loạn. Ông ta binh pháp cao minh, nhi tử Khố Khố Đặc Mục Nhĩ chinh chiến bốn phương, không nơi nào có thể đột phá thắng lợi.

Nga Mi tuy là môn phái giang hồ, nhưng Diệt Tuyệt sư thái một lòng nghiệp lớn khôi phục Hán thất, đối với hai viên tướng uy mãnh này Chu Chỉ Nhược cũng có nghe qua một chút, cũng biết Nhữ Dương Vương ngoài có nhi tử còn có một nhi nữ, được Hoàng đế sủng ái phong làm Thiệu Mẫn Quận chúa.

Thiệu Mẫn... Triệu Mẫn... Giỏi cho một cái hài âm.

Quanh quẩn nơi Quang Minh Đỉnh, lại xuất hiện ở Ngọc Môn Quan cứ nhìn chằm chằm vào Ỷ Thiên kiếm, xâu chuỗi lại từng sự kiện với nhau, mưu đồ quả thực rõ ràng.

Chu Chỉ Nhược buồn bã cười một tiếng, tự giễu cợt bản thân, thua thiệt chính mình còn đối với lần giải thích kia xem thành sự thật, thậm chí còn thương tiếc nàng ấy tuổi nhỏ thụ thương mà nhiều hơn đối đãi chiếu cố. Mỗi nụ cười của người nọ có lẽ đều ẩn giấu cười nhạo đi... Nguyên lai trên đời này còn có người ngu xuẩn giống nàng...

Hận Triệu Mẫn lừa gạt, lại giận chính mình không tranh, suy nghĩ ngổn ngang, Chu Chỉ Nhược cơ hồ muốn rơi lệ, nàng nghiến chặt răng nhịn xuống.

Mặc dù không biết ý định của Thiệu Mẫn Quận chúa kia khi bắt lục đại môn phái làm gì, nếu lần này may mắn không chết, thù nhà hận nước... Suy nghĩ ác độc liền ngưng lại, thù sâu có đến đâu, nàng cũng không dám tiếp tục suy nghĩ, chỉ có thể chán nản nhắm mắt, tùy ý để tịch mịch lan tràn trong tâm.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ở bên ngoài trấn nhỏ dưới núi Võ Đang, trên bãi đất trống cạnh bờ sông dựng thẳng một tòa lều vải, trước sau đều có người canh phòng nghiêm ngặt. Tuy đột ngột nhưng không quá nhiều ghé mắt, người Nguyên chiếm giữ trung thổ đã lâu, người Hán lấy thân học vấn cao hơn Mông Cổ làm vinh dự, dân chúng chỉ cho rằng đó là một phú gia nào đó ra ngoài du ngoạn mà thôi.

So với bên ngoài canh phòng nghiêm cẩn, bên trong lại một bộ rỗng tuếch, chỉ có một vị cô nương tuổi còn xuân xanh ngồi chống cằm trên thảm chiên, phong thái bảy phần xa hoa ba phần lười biếng, không phải Triệu Mẫn thì là ai.

Trước mắt nàng là một tấm trù vải thường được bày bán ở cửa hàng, phía trên xếp mười mấy cây trâm cài tóc, phẩm chất bất đồng, không chỉ có ngọc đá cao quý mà còn có cả mộc trâm xen lẫn. Nàng vươn tay cầm lên một cây kim trâm màu chu sa, chơi đùa một hồi, trên mặt ẩn hiện thần sắc chưa hài lòng, sau đó vứt qua một bên.

Nếu bị người nhìn thấy, cho dù ai cũng không nghĩ rằng vị tiểu thư đang tỉ mỉ cẩn thận chọn trang sức này lại chính là kẻ đầu sỏ chỉ trong vòng một tháng làm lục đại môn phái hao binh tổn tướng như muốn rơi vào chỗ chết.

Đột nhiên bên ngoài một trận xôn xao, rồi sau đó một bóng người lướt vào lều vải, dừng lại, rút trường kiếm kề lên cổ Triệu Mẫn.

  "Trương công tử, mới một ngày không gặp liền gấp gáp như vậy a, làm sao, nhớ ta rồi?" Nàng ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nâng, chỉ lộ ra một nụ cười dịu dàng yếu ớt, tiếp tục cầm một cây trâm khác lên ngắm nghía.

Người tới chính là Trương Vô Kỵ, mặt mày giận dữ đến đỏ bừng, trong con ngươi ngập tràn sự tức giận tựa thú hoang muốn nổi điên. "Triệu Mẫn! Mau giao thuốc giải ra đây!!"

Triệu Mẫn làm như không nghe thấy sát ý trong giọng nói của hắn, khẽ nhíu mày, bất quá là do không hợp ý cây trâm trong tay mà thôi. Nàng thở dài, đem cây trâm ném trở về, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn về phía Trương Vô Kỵ, cũng không trả lời vấn đề hắn đang đề cập.

  "Trương công tử, ta đem cây trâm thích nhất tặng cho ngươi rồi, không bằng ngươi giúp ta chọn một cây trâm mới đi?"

  "Trâm của ngươi, trả lại cho ngươi." Trương Vô Kỵ từ trong ngực rút ra một chiếc trâm ngọc, gắt gao nắm ở trên bàn. Hắn lên tiếng lần nữa, thanh âm đang nóng nảy bi phẫn xen lẫn phía dưới đã thấm ra mấy phần khàn khàn: "Mau đưa thuốc giải cho ta".

Vì tra rõ hung thủ đánh trọng thương lục thúc, đoàn người bọn họ đi Thiếu Lâm Tự, chẳng ngờ nơi đó đã bị người tàn sát một bước. Sau khi khám xét liền phát hiện mười tám bức tượng La Hán bị dịch chuyển, bọn họ đem tượng xoay về đúng vị trí, liền phát hiện bên trên tượng đều có khắc chữ.

  "Trước giết Thiếu Lâm, sau diệt Võ Đang, duy Minh Giáo ta, võ lâm xưng vương".

Rõ ràng có thế lực trong tối muốn hãm hại Minh Giáo, bất quá tựa hồ có người âm thầm tương trợ đem La Hán đảo lộn lên, không để chữ ở phía sau bị phát hiện. Chưa kịp truy cứu là ai tương trợ, bọn họ nhanh chóng lên ngựa chạy một mạch tới Võ Đang, dù sao, căn cứ mấy chữ kia, Võ Đang sắp bị một trận giết chóc. Sau khi đến nơi lại gặp phải Triệu Mẫn, nàng để thủ hạ đánh lén Trương Tam Phong, lên núi ép người quy hàng, đang lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Trương Vô Kỵ chạy tới, dùng Thái Cực quyền cùng Thái Cực kiếm đánh bại đối phương.

Biết được kẻ dùng Đại Lực Kim Cang Chỉ làm trọng thương Ân Lê Đình và Du Đại Nham năm đó là cùng một người, chính là tên thủ hạ A Tam kia, mà bọn họ thì đang nắm giữ thuốc giải gân cốt hoàn. Trương Vô Kỵ thành công đánh gãy xương cốt A Nhị, sau đó lợi dụng ban đêm lúc hắn bôi thuốc thì đến cướp Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao đem về trị thương cho hai vị sư thúc. Ai biết sáng hôm sau hai vị sư thúc còn bị thương nặng hơn, cộng thêm biểu hiện bị trúng kịch độc. Trương Vô Kỵ lúc này mới phát giác bản thân bị lừa, thứ hắn lấy về là kịch độc Thất Trùng Thất Hoa Cao.

Triệu Mẫn đã sớm có phòng bị, lại để thuộc hạ dụ hắn. Biết được chân tướng, Trương Vô Kỵ suýt tự vẫn tại chỗ, chỉ muốn ngay lập tức đi tìm Triệu Mẫn thỉnh cầu thuốc giải.

Nếu không cứu được hai vị sư thúc, hắn liền giết chết Triệu Mẫn sau đó tự sát, nghĩ đến đây, tay cầm kiếm đã không còn một phân chần chờ.

So sánh với hắn đáy lòng nóng như lửa đốt, ngược lại Triệu Mẫn một bộ dáng khí định thần nhàn. Nàng vẫy tay để cho Huyền Minh nhị lão vừa đuổi tới cửa lui ra ngoài, nhìn đến cây trâm ngọc châu kia, khẽ cười một tiếng: "Đồ đã tặng đi, không có đạo lý thu hồi. Ngươi có trả lại cho ta, ta cũng sẽ vứt bỏ".

  "Vậy ngươi vứt bỏ là được rồi, chỉ cần cho ta thuốc giải, ngươi có ném trăm ngàn cái vật gì cũng không liên quan tới ta." Trương Vô Kỵ nghĩ đến sư thúc bị độc hành hạ, hốc mắt càng lúc càng đỏ. Cơ hồ sắp không nhịn được mà hạ khẩu khí xuống cúi người khẩn cầu, nhưng lại cũng không muốn yếu thế trước mặt nàng.

  "Ngươi cái người này, làm sao lại vô vị như vậy chứ?!" Triệu Mẫn giọng điệu ghét bỏ, trong mắt cũng lộ ra chút không nhịn được, liếc mắt nhìn thanh kiếm đang nơi cổ mình, khẽ hừ một tiếng: "Trước buông kiếm xuống".

Trương Vô Kỵ thấy có cơ hội xoay chuyển, trong đầu những cái suy nghĩ muốn giết nàng liền lần lượt thu hồi.

  "Đầu tiên hỏi một câu, công tử còn giữ những vật hôm trước ta tặng không?"

Ngày đó, Triệu Mẫn sai Tiễn Nhị Bại đưa cho Trương Vô Kỵ chính là một cái hộp mạ vàng, bên trong chứa cây trâm ngọc kia. Hôm nay trâm đã ở nơi này, nàng hỏi như thế, chính là muốn thám thính tung tích của chiếc hộp.

Vạn nhất lỡ bị cái người ngu xuẩn này ném đi... Vậy quả thật rất có ý tứ! Nghĩ đến đây, trên miệng nàng nở ra nụ cười tươi tắn, đáy mắt thoáng qua chút giảo hoạt thích thú.

Trương Vô Kỵ thấy nàng hỏi như thế, cho là nàng giận cá chém thớt với hành động trả đồ của mình, liền đưa tay đem trâm ngọc lấy lại. Sau đó từ trong ngực móc ra một chiếc hộp, đem chiếc trâm để vào, lúc này mới đáp: "Hoàn hảo vô tổn thất".

Thấy hắn tay chân luống cuống, Triệu Mẫn khẽ cười một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: "Trương Giáo chủ, muốn Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, ta có thể cho ngươi. Nếu như ngươi muốn thuốc giải Thất Trùng Thất Hoa Cao, ta cũng có thể đưa cho ngươi. Chỉ cần ngươi nghe theo ta ba chuyện, ta nhất định sẽ hai tay dâng lên. Nếu không thì, cho dù ngươi có uy hiếp giết ta, ngươi cũng đừng hòng có được thuốc giải".

  "Ba chuyện gì? Nói mau!" Trương Vô Kỵ thấy dễ dàng như vậy, u ám trên chân mày nhất thời quét sạch.

  "Nhất thời ta chưa có nghĩ ra..." Triệu Mẫn nhăn mày giả bộ khó xử, thấy nét mừng rỡ trên mặt Trương Vô Kỵ lập tức xám xịt, nàng hài lòng nhếch miệng, trong mắt lộ ra mấy phần khoái trá.

  "Ngươi!!" Trương Vô Kỵ đương muốn phát tác, lại bị Triệu Mẫn lấy tay ngăn trở.

  "Chờ ta khi nào nghĩ ra, tùy thời sẽ nói cho ngươi, chỉ cần ngươi mở miệng hứa một lời, quyết không vi ước, kia là được rồi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi lên trời hái trăng, sẽ không kêu ngươi đi làm chuyện ác độc vi phạm đạo đức. Đương nhiên rồi, cũng sẽ không bắt ngươi đi tìm chết, càng không kêu ngươi đi làm heo làm chó".

Trương Vô Kỵ trầm ngâm trong chốc lát liền đưa ra quyết định: "Hảo, Triệu cô nương, chỉ cần ngươi có lòng ban linh dược, cứu Du tam bá và Ân lục thúc của ta, chỉ cần không trái với đạo đức nghĩa hiệp, cho dù có khó khăn như thế nào, Trương Vô Kỵ ta nhất định sẽ cố gắng thực hiện. Làm người quân tử!"

Triệu Mẫn gật đầu một cái, xòe bàn tay ra nói: "Được, chúng ta đập tay ăn thề".

  "Cẩn tắc tôn ngôn." Trương Vô Kỵ đáp, sau đó cùng nàng nhẹ nhàng vỗ tay ba cái.

  "Vậy ngươi đi ra ngoài trước đi, ta liền sai người đem thuốc giải đưa tận tay cho ngươi." Triệu Mẫn phất phất tay, nhìn như đang xua muỗi vậy. Nếu đổi lại là người khác, sợ là đã sớm giận dữ quát gào, Trương Vô Kỵ mặc dù lộ ra bất mãn nhưng cũng chưa nói gì, nhoáng một cái liền đi ra khỏi lều.

Thấy hắn đã rời đi, Triệu Mẫn mới lấy giấy bút ra, viết xuống một hàng chữ: Kim hạp giáp tằng, linh cao cửu tàng. Châu hoa trung không, nội hữu dược phương. Hai vật đã sớm ở cùng quân tử, hà cớ gì phải lo âu.

Triệu Mẫn vốn định viết vài câu đùa cợt, nhưng lập tức bỏ đi cái ý niệm này, trong đầu nghĩ dù sao cũng đã báo được thù ở Lục Liễu sơn trang rồi. Về sau còn phải dựa vào Trương Vô Kỵ giúp đỡ, cái này gọi là tìm chỗ khoan dung mà độ lượng thôi!

Viết xong mấy chữ, nàng liền kêu thủ hạ giao cho Trương Vô Kỵ, sau đó ung dung thong thả tiếp tục lựa trâm, lần này nhìn trúng chính là một cây mộc trâm.

Đó chính là loại gỗ huyết rồng do phương Nam tiến cống, tuy bằng gỗ nhưng lại hiện ra màu đỏ long lanh, không có hoa văn phức tạp, đơn giản chất phác, lại không mất đi phong cách.

Nàng chơi đùa hồi lâu, lần này rốt cục cũng lộ ra thần sắc hài lòng, chẳng qua là một lát sau lại bĩu môi, để lộ ra mấy phần không cam lòng.

Nàng tuy thích cây trâm này, nhưng thói quen ăn mặc của nàng lại không hợp với nó. Trên người nàng tuy nhiều trang sức, chính là lại không có một cây trâm đẹp.

  "Sớm biết như vậy liền đổi cái trâm khác đưa đi." Nhụt chí nằm bò ra bàn, nàng nhìn chằm chằm cây mộc trâm trên tay ai oán nói. Sau đó nhấc nó lên, tựa hồ muốn ném bỏ, nhưng nửa đường lại đổi chủ ý, cầm trở về đưa ngang mắt quan sát một hồi, cuối cùng nâng niu như bảo bối bỏ vào trong túi.

Coi như không dùng được, nhưng cũng thật thích, giữ lại cũng không tệ.

  "Người đâu?" Chả thèm liếc mắt xem những cây trâm còn lại, nàng đứng lên, thu hồi dáng vẻ nghịch ngợm của tiểu cô nương, nghiêm nghị mang khí khái đường đường của Quận chúa: "Đi thôi".

Ba ngày sau, nữ nhi Nhữ Dương Vương bôn ba bên ngoài mấy tháng, Thiệu Mẫn Quận chúa cuối cùng đã trở lại.

Vạn An tự yên bình thật lâu, an ổn liền kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com