Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

8


Marco cảm giác áp lực rất lớn so với cuộc họp toàn tàu trước đó, chỉ có một nữa các đội trưởng đã làm xong quyết toán cuối năm, trong khi nữa còn lại do Ace đại diện không những chưa viết xong mà còn tỏ ra vô tội. "Hóa ra còn viết cái thứ đó sao?" Khi nhìn hắn còn áp lực như núi. Dù sao, chẳng những Bố già cùng các đội trưởng đều ở đây, còn có không ít đội viên cũ đang vây thành một vòng nhìn chằm chằm hắn.

"Ừm, có chuyện gì xảy ra sao yoi?" Phượng Hoàng cẩn thận nhớ lại gần đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng bất luận nghĩ như thế nào, dường như cũng không xuất hiện chuyện gì đáng để cho toàn bộ thuyền đều trịnh trọng như vậy?

"Này Marco! Tại sao tôi lại không biết đội trưởng đội một băng hải tặc Râu Trắng của chúng ta lại một kẻ thậm chí còn không tin tưởng Bố già và các anh em của mình? Chúng ta chính là gia đình và đã cùng nhau chiến đấu ở Marineford đúng không? "Vista và Jozu dẫn đầu sáp lại gần, chợt tới gần mặt làm cho Marco cảm giác có chút không được tự nhiên, vì thế đưa tay thoáng đẩy đẩy bả vai Jozu:" Nói gì vậy, tôi khi nào không...... A. "Theo quán tính nói tiếp, Marco đột nhiên phản ứng lại, Jozu trên mặt ngoại trừ bất mãn còn xen lẫn vài phần đắc ý. Lakyo vỗ bả vai của hắn cười ha ha, Kingdew trầm ổn cắn xì gà gật gật đầu, nhảy dựng lên ghé vào trên lưng hắn Haruta lộ ra nụ cười trêu chọc: "Lúc này rất dễ dàng bại lộ nha, quý ngài đội trưởng đội một?" "Không có gì lạ khi trước đây chúng ta không có đội trưởng đội một, hóa ra là còn chưa có chịu về nhà!" Thatch vừa cười vừa nói, rồi anh ta ngã người ra sau không chú ý và bị ngã nhào. Ace ở bên cạnh cười liên tục đưa tay vỗ bả vai Bramank, nhưng Hỏa Quyền có lẽ là quên khống chế sức mạng, kết quả bị đội trưởng đội sáu không nói gì ấn đầu xoa bóp. Bố già ngồi ở phía sau các con trai, nắm bầu rượu vui vẻ cười, sau đó thừa dịp đội các tiểu y tá không chú ý vụng trộm uống hai ngụm rượi.

"...Không, sao đột nhiên.." Marco mơ hồ, cảnh tượng trước mắt thật sự khiến người ta muốn khóc -- từ sau khi Thatch chết bầu không khí trên thuyền không còn thoải mái vui vẻ như trước nữa. Tuy rằng mỗi người đều cố gắng lộ ra khuôn mặt tươi cười để trấn an đồng đội cũng bị phản bội, nhưng điều đó không mang lại hiệu quả gì. Nhất là Ace nhất quyết đuổi theo Teach bất chấp sự ngăn cản, mỗi người bọn họ đều lo lắng cho em trai của mình.

Cho nên tất cả trước mắt quả thực giống như những giấc mộng đẹp trong đêm khuya của hắn, Marco có chút hoảng hốt, thậm chí trong nháy mắt này sinh ra vài phần e ngại, e ngại những ngày đi vào thế giới này, còn có cảnh tượng trước mắt cũng chỉ là đèn kéo quân trước khi hắn chết, đem thứ hắn luyến tiếc nhất, không bỏ xuống được nhất làm an ủi cuối cùng, phát ra trước mắt hắn.

"Này, đừng khóc, Marco!"  Thatch được Izo đỡ dậy kinh ngạc nhìn Phượng Hoàng đột nhiên rơi nước mắt, các thuyền viên chung quanh cũng ngừng cười, khẩn trương hề hề vây quanh đội trưởng đội một của bọn họ, luống cuống tay chân đưa khăn giấy. Râu Trắng cau mày buông bầu rượu, lo lắng nhìn con trai của mình. Marco nghe vậy theo bản năng giơ tay lên lau mắt, vậy mà thật sự ẩm ướt.

Phượng Hoàng hoảng loạn nhận lấy khăn giấy lau mắt, lại không biết nên giải thích như thế nào. Hắn có quá nhiều câu hỏi, bọn họ làm sao sẽ biết hắn là đội trưởng đội một, còn có sự kiện xảy ra ở Marineford, thế giới này vốn sẽ không xảy ra trận chiến đó? Đầu óc Marco hỗn loạn, thậm chí hiếm thấy có phần trì trệ.

Tuy nói trêu cợt đội trưởng thông minh của bọn họ rất thú vị, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết nút thắt trong trái tim của hắn ở nơi nào. Vista mở quyển sách ra trước mắt Marco, chỉ vào phần bọn họ cố ý khoanh tròn: "Xem trước rồi quyết định có muốn tâm sự với bọn tôi hay không, Marco."



Phượng Hoàng cúi đầu đọc từng câu từng chữ báo cáo nghiên cứu của học giả biển Bắc do Vista mang đến. Hắn lại ngẩng đầu, nhìn từng người quen thuộc, mang theo chờ mong mỉm cười, hắn cuối cùng cũng bị thuyết phục rằng đối với băng hải tặc Râu Trắng nơi này, hắn không phải người qua đường đến từ thế giới khác như hắn vẫn nghĩ, mà là người nhà nguyện ý cùng nhau chia sẽ buồn vui, cùng nhau sống chết.

"Con trai của ta, lại đây. "Râu Trắng mỡ rộng bàn tay với Marco, Tứ Hoàng lộ ra sự dịu dàng mềm mại chỉ đối với người nhà của mình, không chút phòng bị mở rộng lòng mình. Marco hít sâu một hơi, người chung quanh tự biết tránh ra một lối đi, hắn chậm rãi đi qua, cũng vươn hai tay ra, ôm lấy người cha cao lớn, vùi mặt vào làn da ấm áp.

"...Con đã về, Bố già."không ai cười nhạo Phượng Hoàng với giọng nghẹn ngào, những người khác yên tĩnh nhìn Phượng Hoàng tận hưởng khoảng thời gian cha con của riêng mình, không làm phiền bọn họ. Nhưng phải biết rằng trong một đại gia đình luôn có mấy người tham gia náo nhiệt không ngại rắc rối, ở trong băng hải tặc Râu Trắng, đương nhiên là Thatch và Ace cầm đầu. Thatch dẫn đầu nhào tới, ôm lấy Bố già và Marco, Ace hét to "Anh ăn gian Thatch! Tôi cũng muốn!" Rồi ôm theo. Có dẫn đầu, kế tiếp chính là các đội trưởng cùng các đội viên một người rồi tiếp một người ôm tới, cứng rắn đem Phượng Hoàng chen chúc ở chính giữa, Marco chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn lên, thiếu chút nữa trở thành người sử dụng năng lực trái ác quỷ đầu tiên bị ôm ép chết. 

Nhưng hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.



Sau thời gian gia đình, đã đến lúc "thanh toán lớn".

Marco thành thật ngồi ở trên ghế, Phượng Hoàng quen quản lý toàn bộ sự vụ trên thuyền lần đầu tiên từ vị trí người dạy dỗ biến thành vị trí được dạy dỗ, quả thực có vài phần cảm giác mới mẻ vi diệu.

Bố già ngồi ở phía sau cùng, Tứ Hoàng cao lớn sắc mặt trầm trọng, ông là vì lén lút uống rượi và bị các y tá phát hiện và tịch thu rượi. Thatch và Ace đứng ở trước mặt Marco, làm bộ làm tịch ho khan một tiếng, bắt đầu thanh tình cũng tốt, trầm bổng du dương, một xướng một hòa.

"Thứ nhất, với tư cách là con trai của Bố già, là người nhà của băng hải tặc Râu Trắng, sau khi nhìn thấy Bố già và bọn tôi chẳng những không tích cực chào hỏi, còn cố gắng giả bộ không quen biết!"

"Thứ hai, gặp phải phiền toái không cùng gia đình nói coi như xong, lại còn để tâm vào chuyện vụn vặt nghĩ hy sinh bản thân mình, hoàn toàn không lo lắng bọn tôi sau khi biết sẽ đau khổ cỡ nào!"

"Thứ ba...... Ách, thứ ba là cái gì? A ha ha ha tôi quên mất. "Ace gãi đầu, ý đồ dùng nụ cười ngây ngô lừa gạt qua cửa. Thatch nhìn cậu không nói nên lời, các đội trưởng đứng ở phía sau bọn họ đã tập mãi thành thói quen cười ha ha.

"Không hổ là Ace! "" Nhiều chữ như vậy, muốn cho thằng nhóc nhớ kỹ toàn bộ căn bản là chuyện không có khả năng mà. "" Anh còn chưa có quen đâu Thatch!" Thatch quay đầu lộ ra răng cá mập nhọn rống lại, sau đó lại nắm tay để ở bên miệng ho một tiếng, "Thứ ba là thiếu lòng tin với Bố già và người nhà, điều này khiến tình cảm của bọn tôi bị tổn thương nghiêm trọng!" "Này, Thatch, cái này hình nhưu giống cái thứ hai?" Haruta nghi ngờ nhìn anh ta. "Nó khác!" Thatch sẽ không bao giờ thừa nhận bởi vì Ace gây ra sự cố ngoài ý muốn nên khiến cho anh ta cũng quên lời thoại ban đầu, cũng may, Marco mắc "Sai lầm" quá nhiều, miễn cưỡng để cho anh ta tạm thời soạn ra được nửa điều.

"Vâng, vâng. Thật sự xin lỗi, khiến cho mọi người lo lắng rồi. "Marco thành tâm thành ý cúi đầu xin lỗi.

"Còn có giấu diếm tình trạng cơ thể của mình nữa, Marco. Sắc mặt trắng bệch như vậy, cũng đừng nói nhảm là con không sao. "Tứ Hoàng nhắc nhở một câu, thuận tiện thử đem lực chú ý của y tá trưởng rời khỏi người mình. Y tá trưởng quả nhiên nhướng mày đem ánh mắt chuyển hướng vào Phượng Hoàng có vẻ ngoan ngoãn, sải bước đi lên trước giữ chặt cổ tay của hắn: "Đi làm kiểm tra thôi, đội trưởng?"

Marco thề rằng cấp phó của hắn chắc chắn là nghiến răng nghiến lợi mới đem từ đội trưởng này từ trong miệng thốt ra, lần này không xong rồi, y tá trưởng chắc chắn là tức giận...... Phượng Hoàng cực kì thức thời bị một đường túm cổ tay kéo đến phòng y tế, thường ngày đều là dụng cụ dùng trên người Bố già lần này ở trên người hắn trải nghiệm toàn bộ, một đội vận hành hết tốc lực tương đối cao, Phượng Hoàng mới từ trên giường kiểm tra được thả xuống, y tá trưởng cũng đã cầm báo cáo kiểm tra đo lường đứng ở trước mặt hắn.



Các đội trưởng lòng hiếu kỳ tràn đầy lặng lẽ ghé vào bên cửa sổ xem náo nhiệt, lập tức đã bị biểu tình giống như bị sương đen bao phủ của y tá trưởng làm cho hoảng sợ. Rất hiển nhiên, kết quả kiểm tra sức khỏe của Marco không phải không tốt, mà là tương đối không tốt.

"Thể lực tiêu hao, cơ bắp bị thương còn chưa nói, suy nghĩ quá độ dẫn đến mất ngủ nghiêm trọng và với nhiều chỗ nội tạng bị tổn thương thậm chí có dấu hiệu suy kiệt..." Y tá trưởng càng nói biểu tình càng âm trầm, "Anh thật đúng là một chút đường sống cũng không có ý định lưu cho mình phải không, quý ngài đội trưởng?" Y tá trưởng nở một nụ cười khá đáng sợ, rồi đột ngột mỡ cửa.

"Thatch! Trong vòng ba tháng tên này chỉ có thể ăn bữa cơm cho bệnh nặng! Tất cả thức ăn liên quan đến dứa đều phải ngừng lại!!!" Thatch bị chỉ nhanh chóng đứng thẳng ra sức gật đầu, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ làm được. "Vista! mỗi ngày đem tên này ra ngoài vận động đàng hoàng, nhớ kỹ, là vận động! không được quá sức, cũng không thể quá nhẹ!" Kiếm sĩ vuốt râu tỏ ý không thành vấn đề rồi nhanh chóng trốn đằng sau Bố già. "Còn Ace! Không được vì bất kì lý do nào mà mời tên này uống rượi, đặc biệt là buổi tối khi nhóc ăn vụng, tuyệt đối không được dẫn tên này và nhà bếp! ""Ê, tôi... Tôi không có ăn vụng á!" Ace lắp bắp và nhanh chóng bỏ chạy nhanh trước khi ánh mắt sắc nhọn của Thatch phóng tới. "Cuối cùng, Bố già.." Y tá trưởng nheo mắt,  "Bố cũng còn đang trong kỳ cấm rượu đúng không? có lữa tái sinh cũng không thể tùy tiện hủy hoại cơ thể được! Bố muốn uống rượu thì chờ lữa tái sinh có hiệu quả rồi nói sau!"

Đây hoàn toàn là giận chó đánh mèo... Tứ hoàng vẻ mặt đau khổ, nhưng ông cũng biết con gái của mình chỉ là lo lắng cho cơ thể của ông. Ánh mắt đối diện với Phượng Hoàng bởi vì một loạt yêu cầu mà có vẻ uể oải không phấn chấn, hai cha con cực kì ăn ý cùng nhau lắc đầu, thở dài.

"Vậy Marco chỉ cần kiên trì qua ba tháng là được đúng không? có phải ba tháng sau sẽ không sao rồi đúng chứ?"Haruta hỏi. " Vậy phải xem mức độ khôi phục năng lực của anh ta. "Y tá trưởng chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt nhìn Marco len lén ngồi xuống, sợ tới mức Phượng Hoàng vội vàng đứng lên. "Bây giờ anh ta thậm chí còn không thể chữa lành vết kim đâm khi lấy máu, tên đội trưởng ngu ngốc này!"Cô lại trừng Marco một cái, mọi người đều có thể thấy rõ cô gần như phát điên trước kết quả kiểm tra cơ thể của Marco. "Mọi chuyện đều phải đợi đến khi ít nhất có thể lửa tái sinh có thể cháy lên!"Cô nhìn quanh tất cả mọi người một vòng,"Tiệc mừng đội trưởng về nhà sẽ tổ chức sau đó!"

"Này - -?!"

Tuy rằng có lỗi với mọi người, nhưng cho dù hắn là Phượng Hoàng bất tử đi chăng nữa, cũng sẽ không đi khiêu khích y tá trưởng đang nổi giận đâu yoi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com