01
Sinh viên trao đổi x Học sinh giỏi
01
Khi Kim Juhoon bước ra khỏi phòng học, đầu óc cậu vẫn còn choáng váng, liên tục hắt hơi hai cái, cả thế giới quay cuồng. Ngẩng đầu lên, cậu thấy Martin đang tựa vào lan can nhìn chằm chằm vào cậu, rõ ràng là đang đợi cậu. Sinh viên trao đổi đến từ Canada học kỳ này là một anh chàng cao lớn, rất rất cao, đứng ở đâu cũng nổi bật như một tấm biển chỉ đường sáng chói, gương mặt góc cạnh, ngũ quan sắc sảo.
Ban đầu còn có một nam sinh đứng bên cạnh Martin nhưng khi Kim Juhoon bước tới, nam sinh kia đã tự giác rời đi như thể nhận được ám hiệu. Đầu óc Kim Juhoon vì cảm cúm mà vô cùng thiếu tỉnh táo, mỗi bước đi, thân thể Martin lại nghiêng sang phải rồi lại nghiêng sang trái giống hệt một con lật đật phiên bản siêu lớn. Cậu thở hổn hển như vừa trải qua muôn vàn khó khăn mới đi đến trước mặt Martin, cậu hơi ngẩng đầu nhìn hắn.
Martin thấy mặt Kim Juhoon hơi đỏ, hàng lông mi cụp xuống che đi đôi mắt, trông không có tinh thần. Hắn hỏi Kim Juhoon: "Cậu bị bệnh rồi phải không? Cậu có sao không? Có cần tôi đi cùng cậu đến phòng y tế không?"
Kim Juhoon lắc đầu, giọng mũi nặng trịch chất vấn: "Cậu có nói chuyện của chúng ta cho người khác biết không?"
Martin lập tức trả lời: "Sao lại thế được?" Hắn lộ vẻ vô tội, ngạc nhiên, đây chính là sự xảo quyệt của hắn. Hắn lại nói: "Tôi không muốn chia sẻ chuyện của chúng ta với ai cả, đây là bí mật của tôi, nếu không cậu sẽ lập tức bỏ tôi đi, đúng không? Chúng ta vẫn nên đến phòng y tế lấy thuốc, tôi nghĩ cậu đang sốt đấy. À, tối nay đến nhà tôi hay đến nhà cậu?"
Kim Juhoon nói: "Tôi đang sốt."
Martin nhún vai một cách thờ ơ: "Không sao mà, chúng ta có thể không làm gì cả."
Kim Juhoon nhàn nhạt trả lời: "Nếu thế thì mối quan hệ của chúng ta sẽ trở nên không thuần khiết."
Kim Juhoon trông có vẻ vô hại, trắng trẻo gần như một thiên thần nhưng thực chất lại tàn nhẫn, vô tình hơn bất cứ ai. Martin thất vọng nghĩ, Liệu mình có bao giờ giành được trái tim Kim Juhoon không? Vai Martin chùng xuống, rất lâu không nói gì, môi cũng cụp xuống.
Kim Juhoon nói: "Tối nay tôi muốn ăn sushi, gọi giao hàng ở quán đó nhé." Thế là mắt Martin trở nên sáng rực, lấp lánh.
Hai người họ cùng bước lên phía trước, cánh tay của Martin vòng lên vai Kim Juhun. Juhun nghĩ, tay hắn dài thật, nên lần nào hắn cũng có thể dễ dàng luồn tay từ dưới lên để chạm vào môi cậu, dù cậu đã cố ngửa đầu ra sau hết mức. Nhưng cậu sẽ cắn chặt lấy mu bàn tay Martin, hung dữ cắn như đang cắn một kẻ đại ác. Thấy Martin đau đến mức nhe răng nhăn mặt, cậu liền bật cười ha hả, cười đến chảy nước mắt, những giọt nước mắt vui vẻ và phấn khích, tuyệt đối không phải vì cậu đang hoang mang trước một kết cục đã được định trước.
Thực ra Kim Juhoon sắp quên mất làm thế nào cậu và Martin lại đi đến bước này. Ký ức phai nhạt đến mức mọi thứ như tự nhiên ghép khít vào nhau, dường như đó là định mệnh. Nhưng từ đó lại quá lãng mạn, đáng lẽ phải dùng để gọi tên tình yêu. Kim Juhoon lén nhìn Martin, họ chưa bao giờ nói về tình yêu, cũng không coi nhau là người yêu, nó quá nặng nề, họ còn quá trẻ, tương lai sẽ có quá nhiều cơ hội để quên lãng đối phương.
Lần đầu tiên Kim Juhoon nói chuyện với Martin không phải ở trường mà là ở dưới khu căn hộ của cậu.
Cậu đi cửa hàng tiện lợi mua một bao thuốc Seven Stars. Không muốn căn hộ ám mùi thuốc, cậu đứng ở khu vực hút thuốc bên đường mở bao thuốc. Vừa bật được châm thuốc, đang tận hưởng cái cảm giác sảng khoái của hơi đầu tiên sau bao lâu không hút, cậu nghe thấy có người gọi tên mình phía sau. "Kim Juhoon?" Cậu lạnh sống lưng, quay đầu thấy một nam sinh rất cao đứng sau lưng.
Kim Juhoon mất một lúc để nhận ra đó là ai. Không phải cậu không nhớ Martin; sinh viên trao đổi người Canada mới đến lớp tháng trước, nói tiếng Hàn rất tốt, hình như có mẹ là người Hàn Quốc, chỉ mất một ngày để quen thân với mọi người xung quanh, khả năng giao tiếp xã hội của hắn khiến Kim Juhoon kinh ngạc và lùi xa, thâm tâm cậu biết rõ họ không cùng một kiểu người. Mà lúc này, Martin đứng trước mặt Kim Juhoon hoàn toàn khác với Martin ở trường. Hắn mặc áo khoác hoodie xám, bên trong là áo phông trắng, quần bó đen, đi bốt lửng đen. Mỗi bên tai đeo một chiếc khuyên, tóc ngắn màu nâu được chải rối bù dựng đứng lên, sau lưng đeo một cây guitar điện.
Biểu cảm của Martin có chút bất ngờ, nói: "Đúng là cậu rồi, Kim Juhoon."
Kim Juhoon sững người, cậu muốn giấu điếu thuốc đang kẹp trong tay ra sau lưng nhưng lại hiểu hành vi đó đã vô nghĩa. Martin có lẽ đã để ý thấy cậu từ rất xa, từ khoảnh khắc nào? Bước ra từ cửa hàng tiện lợi? Khoảnh khắc lấy bật lửa ra? Hắn chờ đến khi cậu đưa thuốc lên miệng mới gọi cậu lại như thể là cố ý.
"Wow, học sinh giỏi hạng nhất cũng hút thuốc à." Martin ngạc nhiên nói.
Kim Juhoon bực bội trả lời: "Học sinh giỏi không phải là người sao?"
Martin xua tay mạnh mẽ trước ngực: "Tôi không có ý đó, gặp cậu tình cờ quá, có thể cho tôi xin một điếu thuốc không? Hôm nay tôi quên mang."
Thật kỳ lạ, Kim Juhoon và sinh viên trao đổi chưa từng nói một lời trước đó lại đứng bên đường cùng nhau hút thuốc. Cậu chưa từng thú nhận với bất cứ ai rằng đôi khi cậu hút thuốc, khi áp lực, khi học tập mệt mỏi, khi cô đơn.
Họ đối mặt nhau nhả khói. Kim Juhoon liếc nhìn Martin bằng khóe mắt, cậu chú ý thấy tay hắn đặc biệt to và rộng, điếu Seven Stars trong tay hắn như biến thành một cái tăm.
Martin cảm thấy Kim Juhoon đang nhìn mình liền mỉm cười với cậu, hỏi có ai ở trường biết cậu hút thuốc không.
Kim Juhoon thành thật lắc đầu. Có lẽ chính sự thành thật này đã thay đổi vận mệnh của họ, một ngã rẽ.
Nhận được câu trả lời, Martin chợt nở nụ cười gần như đắc thắng. Kim Juhoon lập tức cảm thấy không ổn.
Martin nghiêm túc nói: "Đi theo tôi, Kim Juhoon."
Kim Juhoon cảm thấy vô cùng khó hiểu, nói: "Chúng ta không thân mà?"
Martin nói: "Sau này có thể thân hơn."
Kim Juhoon dập tắt điếu thuốc, nói: "Tôi không muốn."
Martin nói: "Vậy thứ Hai tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết, học sinh giỏi Kim Juhoon thực ra có hút thuốc."
Một lời đe dọa ngây thơ và kém cỏi. Kim Juhoon có thể khinh thường đáp lại: "Thế thì cậu cứ nói đi, tôi không quan tâm." Nhưng cậu do dự năm giây, sau đó chọn đi theo Martin về phía trước.
Một người trước, một người sau, Martin đi rất nhanh, Kim Juhoon chậm rãi theo sau hắn, cậu cúi đầu đi, nhìn chằm chằm gót chân Martin. Martin quay người lại, lùi bước, hai tay đút túi quần nói: "Kim Juhoon, cậu là rùa sao? Đi chậm thế."
Kim Juhoon trả lời: "Đúng vậy, tôi không có đôi chân dài như cậu."
Martin sảng khoái cười lớn lần nữa, lộ hàm răng trắng sạch của mình, hắn đi tới khoác vai Kim Juhoon. Kim Juhoon hoàn toàn bị hắn ôm trọn trong lòng.
Kim Juhoon không thích tiếp xúc thân mật với người khác, cậu rất nhạy cảm với điều đó. Nhưng khi Martin áp sát, đầu mũi cậu chạm vào chất liệu quần áo của Martin, mùi nước giặt tinh khiết, Kim Juhoon không thấy ghét. Cậu hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn đưa tôi đi đâu?"
Martin đáp: "Một quán bar điện tử ngầm."
Kim Juhoon vô cùng ngạc nhiên nói: "Sao cậu biết tôi thích nghe nhạc điện tử?"
Martin trả lời: "Trước đây không cẩn thận thấy cậu mở trong điện thoại."
Tuy nhiên Kim Juhoon không lường trước được sự tối tăm và hỗn loạn ở đó. Cậu bị sốc ngay ở cửa bởi những người ăn mặc lập dị; cậu cúi đầu nhìn bản thân, vì chỉ xuống nhà mua thuốc, cậu mặc bộ đồ giản dị nhất. Kim Juhoon nghiến chặt răng, hậm hực nhìn Martin, nói: "Có phải cậu cố ý hãm hại tôi không."
Martin ngây thơ lắc đầu: "Không mà." Hắn nói một câu với người kiểm vé ở cửa, họ được cho vào, đi qua khu vực bán rượu vào một căn phòng riêng biệt. Thế là Kim Juhoon bước vào một thế giới cậu chưa từng đặt chân đến, một thế giới tràn ngập âm nhạc và những điệu nhảy.
Kim Juhoon thoáng bị mê hoặc trong một mùi hương độc đáo. Trong đó hẳn có thứ gì đó khiến cậu nảy sinh cảm giác mê ảo, cậu nghiêng đầu nhìn Martin bên cạnh. Trong làn khói trắng dày đặc, cậu chỉ có thể lờ mờ nhận ra hình dáng cao ráo của hắn. Martin luôn khoác vai cậu.
Vì tiếng nhạc lớn, họ buộc phải ghé môi sát tai nhau để nói chuyện. Martin cúi đầu xuống, môi hắn gần như chạm lên tai Kim Juhoon. Đại khái là Martin có một người bạn Hàn Quốc lớn lên ở Canada, một năm trước đã trở về Seoul học cấp ba. Trước đây họ thường chơi nhạc cùng nhau ở Canada, lập một ban nhạc điện tử. Martin nhớ những ngày tháng đó, vừa hay có cơ hội đến Seoul trao đổi một học kỳ, hắn đã không ngần ngại đến.
Lúc này có tiếng vỗ tay truyền đến, người trên sân khấu chuẩn bị kết thúc màn trình diễn. Martin nói: "Tiếp theo đến lượt chúng tôi biểu diễn."
"Cậu định bỏ tôi lại một mình ở đây sao?" Kim Juhoon lo lắng nắm lấy tay Martin. Martin bóp nhẹ ngón tay út của Kim Juhoon, đưa cậu từ cuối sàn nhảy lên hàng đầu.
Trước khi lên sân khấu, Martin nói với Kim Juhoon: "Tôi sẽ luôn nhìn cậu, cậu cũng phải luôn nhìn tôi, đừng lo lắng." Giọng hắn dính quện, mềm như chảy thẳng vào xương tủy Kim Juhoon. Tim cậu đập điên cuồng, cậu gần như đứng không vững. Bởi vì khi Martin nói câu này, hắn vẫn đang nắm tay cậu, chỉ đổi cách nắm, là kiểu dây dưa như sắp buông tay nhưng lại không bao giờ chịu bỏ. Kim Juhoon nghĩ, đây là thủ đoạn của Martin.
Thế là thế giới của Kim Juhoon chỉ còn lại Martin và âm nhạc của hắn. Nó lấp đầy mắt, tai và nội tạng của Kim Juhoon một cách dữ dội. Từng lỗ chân lông của cậu đều ngập tràn sự tồn tại độc nhất đó. Những người xung quanh náo động nhảy lên, nắm tay thành nắm đấm vung vào không trung, ồn ào, quên mình. Trước đây, Kim Juhoon thường cảm thấy tách rời khỏi thế giới. Cậu rất ưu tú, cậu là học sinh giỏi, cậu được người khác săn đón. Cậu kiêu ngạo, không thích biểu lộ cảm xúc, vô dục vô cầu. Mỗi thân phận đều là thứ cậu cần phải duy trì cẩn thận, nếu không cuộc đời cậu sẽ sụp đổ. Cậu che giấu niềm vui, sự tức giận, bản ngã, cậu kìm nén khao khát dành cho những cậu trai.
Rồi một chàng trai bước đến chỗ cậu. Màn trình diễn của Martin kết thúc, hắn thở hổn hển đi xuống, ngực phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi. Hắn hỏi Kim Juhoon: "Màn trình diễn của tôi thế nào?"
Kim Juhoon gật đầu, có thể nghe thấy tiếng tim đập. Của ai? Của Martin? Hay của chính mình? Cậu hỗn loạn mặc cho mình từ từ rơi vào một thứ tình cảm không thể quay đầu lại.
Martin nói: "Cậu trắng quá, như một chiếc đèn ấy, tôi luôn có thể nhìn thấy cậu."
Kim Juhoon nói: "Luôn luôn?"
Martin nói: "Từ ngày đầu khai giảng, tôi đã luôn nhìn cậu, cậu có biết không?"
Kim Juhoon đáp lời: "Tôi không biết."
Martin nói: "Cậu chẳng biết gì cả, trong mắt cậu không có ai khác."
Kim Juhoon liếm môi, nói: "Thật sao? Nhưng bây giờ tôi đang nhìn cậu, trong mắt tôi toàn là cậu."
Họ bị đám đông chen lấn vào một góc. Ánh đèn đỏ mờ mịt hoàn toàn rời xa họ, Martin đè Kim Juhoon vào tường, hỏi: "Kim Juhoon, cậu thích con trai, đúng không?"
Một ngã rẽ khác. Kim Juhoon có thể phủ nhận rồi lập tức đẩy Martin ra, mắng một câu cậu có bị bệnh không và rời khỏi đây. Nhưng Kim Juhoon hỏi: "Rõ ràng lắm sao?"
Martin đáp lời: "Đúng vậy, đối với một người cũng thích con trai thì rất rõ ràng."
Khi nụ hôn của Martin đặt xuống, Kim Juhoon mở mắt, Martin nhắm mắt. Kim Juhoon cảm nhận được lông mi Martin rung động, dễ thương không thể tả xiết. Kim Juhoon cười thầm trong lòng, sờ lên mái tóc dựng đứng như lông nhím của hắn, nắm chặt trong tay. Làm ơn đấy, cậu sẽ không biết một người cao mét chín đang nhìn chằm chằm vào mình sao? Ánh mắt hắn căn bản không thể che giấu. Chỉ là Kim Juhoon vốn không phải là người chủ động trong chuyện tình cảm, cậu đã quen với việc chờ đợi.
Lần đầu tiên, trong căn hộ của Martin, chỉ là hôn thôi, toàn thân cậu đã trở nên hồng hào như một bông hồng lớn màu hồng phấn. Martin như say, dễ dàng đỏ mặt như vậy, chắc là do gen người da trắng đang phát huy tác dụng. Sau đó hắn đỏ mặt hơn nữa, Kim Juhoon khó chịu nói: "Rốt cuộc là cậu đau hơn hay tôi đau hơn?"
Martin chậm rãi hành động, nhẹ nhàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không có kinh nghiệm, đau lắm sao?"
Kim Juhoon nhanh chóng lau đi giọt nước mắt tự nhiên chảy ra ở khóe mắt, nói: "Đời này chưa từng đau như thế."
Martin ôm lấy cơ thể Kim Juhoon, cậu rất gầy, có thể ôm thật chặt, thật chặt, như muốn ôm vào trong cơ thể mình. Hắn nói: "Vậy tôi rút ra nhé? Chúng ta đừng tiếp tục nữa."
Kim Juhoon túm lấy tóc Martin, bắt hắn ngẩng đầu lên. Cậu thấy hốc mắt Martin đỏ hoe, vẻ mặt đầy tủi thân. Kim Juhoon dở khóc dở cười, nói: "Không được, tôi không thể chịu đau vô ích!"
Sau đó, họ hút thuốc. Kim Juhoon khoanh hai đầu gối lại, cắn vỡ viên bấm, nói với Martin: "Thì ra là lần đầu của cậu, tôi cứ tưởng cậu ở Canada là một tay chơi dày dạn kinh nghiệm."
Martin đan tay làm gối, nói: "Làm ơn đi, tôi mới mười bảy tuổi, tôi rất thuần khiết."
Kim Juhoon cười nói: "Người tự nhận mình thuần khiết thì thường không thuần khiết, vẻ ngoài của cậu giống như một gã lăng nhăng lắm."
Martin phản bác: "Cậu đang có định kiến đấy."
Kim Juhoon nói: "Xin lỗi cậu nhé, chàng trai thuần khiết."
Chàng trai thuần khiết chưa từng chủ động nhắc đến việc định nghĩa mối quan hệ của hai người, Kim Juhoon càng không. Đối với họ, đây là một vấn đề phải bỏ qua, không thể đối diện, sẽ không có kết quả, là một mối quan hệ có hạn sử dụng, là một tình cảm đã thấy trước kết cục. Martin không muốn nhận được câu trả lời làm tổn thương của Kim Juhoon. Như Kim Juhoon đã nói, họ phải luôn thuần khiết như vậy, đạt đến sự thân mật nhất trong căn hộ của nhau và lướt qua nhau như người lạ không nói một lời ở trường.
Martin thường cảm thấy buồn bã không tả nổi ở trường. Kim Juhoon luôn cố ý tránh ánh mắt hắn, ngay cả khi vô tình tiếp xúc, Kim Juhoon cũng như bị sét đánh, tìm mọi cách né tránh như thể Martin tiến lên một bước, Kim Juhoon sẽ lùi lại hai bước.
Khi mùa đông đến, trường tổ chức cuộc thi hùng biện tiếng Anh. Kim Juhoon vào chung kết, mỗi tối luyện nói tiếng Anh với Martin trong căn hộ của hắn. Đó là khoảng thời gian thân mật nhất của họ. Họ dùng tiếng Anh nói về mọi thứ: sở thích, gia đình, cuộc sống đã qua. Kim Juhoon hiểu cuộc trò chuyện không chỉ để luyện tập, cậu thừa sức đối với cuộc thi nhưng cậu thích nghe Martin nói tiếng Anh, cái vẻ lưu loát và tự tin đó, đồng thời cũng nhắc nhở cậu rằng Martin không thuộc về nơi này, không thuộc về cậu.
Cậu đi cùng Martin đến biểu diễn ở mọi quán bar điện tử ngầm ở Seoul. Lợi dụng sự hỗn loạn mà hôn nhau trong sàn nhảy, lần đầu nếm thử rượu, thêm thuốc lá, kết thúc bằng tình dục. Martin vẫn sẽ đỏ bừng khắp người, dẫu vậy hành động đã thuần thục. Hắn đã kiểm soát được cơ thể Kim Juhoon, bởi vì hắn đã có được linh hồn cậu. Kim Juhoon học cách cảm nhận nỗi đau, bằng chứng của sự sống, ý nghĩa của sự hòa quyện.
Nhưng Kim Juhoon vẫn chưa học được cách đối diện với bản tính thật của mình. Cậu hiểu sự tổn thương của Martin, nhìn đôi mắt ướt át của Martin, song cậu mãi mãi cân nhắc, mãi mãi lo lắng.
Lần cuối cùng, Martin vùi vào xương quai xanh của Kim Juhoon, nói "Anh yêu em" bằng tiếng Anh. Kim Juhoon không trả lời. Khóe mắt cậu có vệt nước mắt đã khô, không còn là phản ứng do đau đớn cơ thể mà là sự rò rỉ của cảm xúc, sự yếu đuối riêng tư nhất. Cậu suýt nữa đã nói: Martin, anh đừng đi. Nhưng liệu cậu thực sự là một người cứng đầu hay là nhu nhược? Vì sợ bị từ chối mà cắt đứt khởi đầu, vậy tại sao lại chọn bắt đầu? Là không thể kiểm soát phải không.
Kim Juhoon không thể kiểm soát được việc yêu một chàng trai thuần khiết chủ động bước đến với cậu.
Ngày Martin bay về Vancouver, Kim Juhoon đã không chọn đưa Martin ra sân bay. Cảnh chia ly quá buồn, với lại Martin sẽ có rất nhiều bạn bè tiễn biệt hắn, nếu Kim Juhoon không kìm được mà rơi nước mắt, đó sẽ là một sự xấu hổ cùng cực không thể cứu vãn.
Thế nên, Kim Juhoon chỉ ngồi trên ghế sofa, mặc chiếc áo khoác còn vương mùi Martin, nó quá rộng so với cậu. Cậu xoa xoa sợi chỉ ở cổ tay áo, hút nửa gói Seven Stars Martin để lại, loại thuốc mà họ hút lần đầu tiên nói chuyện. Kim Juhoon nhìn quanh, phát hiện căn hộ của cậu đâu đâu cũng là dấu vết Martin để lại: cây guitar điện của hắn, quần áo vintage hắn sưu tầm, các loại đĩa CD hiếm hắn mua. Hắn chắc chắn đã cố tình không mang đi những vật phẩm mang đậm dấu ấn cá nhân này, để Kim Juhoon không thể nào quên hắn. Một lần nữa chứng minh, hắn là một người xảo quyệt.
Nhưng Kim Juhoon quyết định quên Martin. Cậu đứng dậy, ném tất cả guitar, CD, quần áo vào phòng chứa đồ. Sau đó, cậu hài lòng đứng trong căn phòng khách trống rỗng. Lại nhớ Martin thích ôm cậu dựa vào sofa, làm bài tập hoặc sáng tác. Martin đứng trong bếp chiên trứng, Kim Juhoon ôm hắn từ phía sau, kiễng chân lên. Thế là Martin bỏ xẻng chiên xuống, cúi người, cõng cậu xoay một vòng, đi về phía phòng ngủ. Đồ vật có thể vứt bỏ, giấu đi, ký ức thì không thể, ngang ngược không thể chống cự.
Kim Juhoon ngồi xổm xuống, ôm mặt.
Mười tám tuổi, Kim Juhoon gửi tin chúc mừng sinh nhật cho Martin, cậu không nhận được hồi âm. Họ mất liên lạc từ đó. Mỗi ngày sau này, Kim Juhoon sống để chào đón sự lãng quên đã được định trước.
Khai giảng lớp mười hai, Kim Juhoon được gọi vào văn phòng. Giáo viên hỏi cậu có quyết định thi vào Đại học Quốc gia Seoul không. Kim Juhoon nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc đầu. Giáo viên rất ngạc nhiên nói: "Với thành tích hiện tại của em thì rất có khả năng, tại sao lại không muốn? Em có lựa chọn nào tốt hơn sao?"
Kim Juhoon không trả lời.
Kim Juhoon là một người đã hạ quyết tâm thì tuyệt đối không hối hận. Khi cậu bước ra khỏi văn phòng, cậu lập tức gọi điện cho Martin.
Bên kia nhanh chóng nhấc máy. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Kim Juhoon đột nhiên không biết mở lời thế nào. Vẫn là Martin nói trước: "Anh ngày nào cũng chờ cuộc điện thoại này."
Kim Juhoon nói: "Anh không sợ mãi mãi không chờ được sao?"
Martin trả lời: "Nếu không chờ được thì anh sẽ đến tìm em. Anh đang chuẩn bị nộp đơn vào các trường đại học Hàn Quốc."
Kim Juhoon mỉm cười, nói: "Chúng ta xem như tâm linh tương thông."
Martin hỏi: "Gì cơ?"
Kim Juhoon nói: "Em chuẩn bị nộp đơn vào các trường đại học ở Vancouver. Martin, việc anh đến Seoul là định mệnh, còn đây là nơi em lớn lên, em muốn đến nơi anh lớn lên. Thực ra không có định mệnh nào cả, là em nhất quyết muốn chúng ta ở bên nhau. Chúng ta còn trẻ như vậy, nếu phải lãng phí thời gian để quên anh, em thà dành thời gian đó để yêu anh hơn."
Martin cười lên, vẫn tươi sáng như thường lệ. Anh nói: "Khiến một người luôn chờ đợi phải chủ động vì mình, xem ra anh rất có sức hút."
Kim Juhoon đáp lời: "Thì ra việc anh không liên lạc với em cũng là một trong những thủ đoạn của anh."
Martin nói: "Kim Juhoon, em nên dũng cảm bước về phía anh, như thế chúng ta mới có tương lai."
Kim Juhoon nói: "Được rồi, chàng trai thuần khiết, anh có biết em nhớ anh nhiều đến mức nào không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com