Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

14.

mấy hôm nay, martin ít đến phòng tráng ảnh hơn.
ban đầu, seonghyeon nghĩ anh bận
rồi dần, em bắt đầu nhận ra sự trống trải ấy rõ hơn.
ghế của anh vẫn ở chỗ cũ,
ống lens được anh lau bóng trước khi rời đi vẫn nằm yên trên kệ
và mỗi lần nhìn thấy nó, lòng em lại cồn cào một cách không thể diễn tả bằng lời được.

thầy nói martin đang phụ chụp cho một dự án lớn,
nên tạm vắng vài buổi.
chỉ thế thôi.
nghe qua tưởng đơn giản nhưng sao lại thấy lòng mình nặng đến thế.

buổi trưa khi tan lớp, seonghyeon đi dạo quanh hành lang.
ngoài sân, martin đang trò chuyện với một nhóm bạn học cùng khóa trên,
ánh nắng rọi nghiêng, làm tóc anh sáng lên một cách kỳ lạ.
em đứng xa, giữa dòng người,
chỉ nhìn anh thôi mà tim đã khẽ thắt lại

martin cười, nụ cười rất bình thường,
nhưng trong mắt em, lại vừa thân thuộc, vừa xa lạ đến đau âm ỉ.
anh không nhìn thấy em,
và có lẽ cũng chẳng biết rằng
chỉ một cái liếc nhẹ thôi cũng đủ khiến tim em rối bời cả một chiều.

tối đến khi về nhà, em mở tấm ảnh anh chụp hôm trước.
ánh sáng nghiêng, khuôn mặt anh mờ đi một nửa,
như thể lúc nào cũng chỉ hiện diện nửa phần vừa gần, vừa xa.

em nghĩ có lẽ giữa người với người,
đôi khi chỉ cách nhau một cái quay đầu,
nhưng cái quay đầu đó lại khó hơn cả một quãng đường dài.

ngày thứ tư, martin trở lại.
không báo trước, không lời chào.
anh mở cửa phòng tráng ảnh, bước vào.
ánh sáng đỏ hắt lên gò má anh,
ánh mắt vẫn bình yên như lần cuối cùng em thấy.

"làm anh tưởng em nghỉ rồi."
giọng anh trầm, có chút khàn.

"em không nghỉ đâu."
em đáp, nhỏ nhưng rõ.

anh khẽ gật đầu,
đặt túi máy xuống, tay cầm phim, nói khẽ

"anh về với em rồi."

câu nói nhẹ như hơi thở,
nhưng seonghyeon thấy tim mình nhói lên một nhịp,
rồi khẽ dịu lại
như thể cả căn phòng cũng thở ra một hơi dài,
khi người cần trở lại đã thật sự trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com