Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

16.

phòng tráng ảnh hôm nay vắng vẻ lạ thường.
chỉ có ánh đèn mờ hắt xuống tường,
và hơi nước còn đọng lại trên mặt bàn từ mấy cuộn phim ngâm dở.

martin ngồi dựa ghế, mắt chăm chú nhìn tấm ảnh đang nổi hình.
bên cạnh, seonghyeon đứng lặng, hai tay cầm khung kẹp,
mái tóc ướt lòa xòa che nửa khuôn mặt.

"đừng cúi gần quá, mùi hóa chất nặng đấy."
anh nói tông giọng trầm, khẽ vang trong không gian nhỏ.

"dạ..."
em đáp, nhưng vẫn cúi thêm chút
như thể muốn nhìn rõ từng đường nét đang dần hiện lên trên giấy.

trong tấm ảnh là khung sân thượng chiều hôm trước
gió lùa qua áo và bóng hai người đổ dài trên nền xi măng.
martin nhìn tấm ảnh rồi nhìn sang em.

"ảnh này... không tệ đâu."

"thật hả anh?"

"ừ. nó có cảm xúc."

anh nói câu đó rất chậm,
như thể không chỉ nói về bức ảnh.

thời gian trong phòng tối luôn trôi chầm chậm không vội vã.
chỉ nghe được nhịp thở, tiếng giọt nước và tiếng găng tay nylon cọ nhau.
khi martin cúi xuống đổ nước, vai anh khẽ chạm vai em
đủ để seonghyeon sững người trong thoáng chốc.

"xin lỗi," anh khẽ nói,
nhưng không tránh ra ngay chỉ đứng gần hơn một chút.

ánh đỏ phản chiếu lên cổ áo anh, làm đôi mắt ấy trông như ấm hơn bình thường.
và trong giây phút đó, em bỗng nhớ lại
ngày xưa cũng có người từng đứng chắn trước mặt em,
giữa đám trẻ trong mưa tầm tã

"chỉ cần gọi anh ơi, anh sẽ luôn ở đó bảo vệ em."

hơi thở của em khựng lại.

"seonghyeon?"
giọng martin kéo em về hiện tại.
"em sao thế?"

"không... không sao."
em lắc đầu, mi mắt cụp xuống.
"chỉ là... tự nhiên em lại nhớ đến cái gì đó."

anh mỉm cười, nhẹ như sợ làm vỡ không khí xung quanh.

"thường những gì mình nhớ bất chợt là vì nó quan trọng."

em ngẩng lên, ánh đèn đỏ phủ mờ lên khuôn mặt anh,
và lần đầu, seonghyeon nhận ra
ánh mắt ấy, giọng nói ấy, dáng vẻ ấy...
đều giống với ký ức mười năm trước một cách kỳ lạ.

"martin..."
em gọi tên anh, rất khẽ.
"nếu em nói em từng gặp anh từ trước... anh có tin em không?"

anh dừng lại một giây,
rồi mỉm cười, nụ cười rất nhẹ như đã biết từ lâu

"có thể.
anh cũng thấy em... quen lắm."

ánh đèn mờ vẫn chập chờn,
và giữa mùi hóa chất, mùi ảnh, mùi gió đọng lại nơi áo,
cả hai đứng gần nhau đến mức chỉ cần nghiêng thêm nửa bước là chạm.

nhưng không ai bước.

họ chỉ im lặng
để yên như thế,
cho đến khi một giọt nước nhỏ xuống từ khung ảnh,
rơi đúng vào giữa khoảng cách đó.

ngày hôm ấy, seonghyeon về trễ.
trên đường, em khẽ chạm tay lên ngực,
cảm giác tim mình vẫn còn rung nhẹ,
giống như vẫn nghe thấy tiếng ai đó trong đầu
"anh ơi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com