Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Phòng học từng được sử dụng bởi Delkila, ma vương đang mất tích. Ở cái thời ông còn theo học Babyls, về sau nó được trường học bảo dưỡng cẩn thận. Đến hiện tại thì không còn ai sử dụng nữa.

Hãy mở lại phòng học vua, Royal One
.
.
.

"Phòng học ma vương từng sử dụng nghe ngầu thật chứ ..."

Một nơi nhà trường luôn tự hào, giống như thứ ánh sáng đe dọa tỏa ra từ sau lưng đại đế hắc ám. Và cái nhếch môi đầy phấn khích của Iruma.

"Mấy đứa như tụi bây mà muốn sử dụng hả? biết thân biết phận đi."

Trạng thái gương mặt diễn viên quần chúng như chết lặng, mùi chết chóc nồng nặc quyện cùng thứ mồ hôi lăn dài trên trán lũ ác ma trẻ tuổi. Có lo sợ, cũng có mong chờ. Con chó ba đầu vàng chóe phát ra tiếng gầm gừ, tôi nhìn hàm răng nhọn hoắt đều tăm tắp đó mà lạnh hết cả người. Ha sợ muốn đái tại chỗ luôn.

"Ha ha, mấy đứa như bọn em cơ đấy ... thế thì tụi em sẽ chứng minh. Tụi em là những học sinh xứng đáng sử dụng Royal One."

Làn khói đen bốc lên nghi ngút từ chiếc nhẫn vàng, và giọng nói mê hoặc cùng cái dậm chân tạo nên bước ngoặt lịch sử. Đôi cánh đen tuyền hình thành trong thoáng chốc thành công đọ sức với đại đế hắc ám khó tính kia.

Vỗ tay vỗ tay! Em tôi xịn quá!

Chúng ta có tổng cộng ba ngày

Thu thập toàn bộ giấy cho phép đồng ý chuyển lớp học, của toàn bộ giáo viên lẫn cán bộ trong trường.

Thỏa thuận thành lập.

Cái màn lật kèo khốn nạn cũng sắp đến.

"Nghĩ kiểu gì cũng thấy ba ngày không thể làm nổi đâu."

"Đúng là xin được giấy cho phép từ toàn bộ giáo viên khó lắm."

Đám nhóc bắt đầu nháo nhào bàn tán mặc cho Iruma khẳng định, trong những lúc thế này ta cần xem xét kỹ càng hơn. Rằng nếu tôi đặt bản thân mình vào vị trí của chúng.

Có lẽ tôi sẽ không dễ dàng tin tưởng bé con Iruma đâu ...

Ôi chà phiền quá đi không đứa nào nghĩ ba ngày là đủ, tinh thần xuống hẳn. Tôi lặng lẽ liếc nhìn Iruma thằng bé đáp lại bằng một nụ cười bí ẩn.

"Lũ chúng mày không muốn tới Royal One sao? Phòng học vua đó."

"Nhưng nói thật thì tớ đâu có muốn chuyển phòng học."

"Tớ không ghét phòng học hiện tại đến mức đó, bị phân biệt như đám lập dị cũng vui chứ bộ."

Chờ đã, trừ tôi ra được không? Tôi muốn bị đối xử như đứa lập dị hồi nào hở?

"Phải phải"

"Chính vì thế đó, mau theo ta."

Cả đám theo chân Iruma băng qua khu rừng. Lá cây nhuộm sắc vàng cam ấm áp, gió nổi, nhè nhẹ thoảng qua. Tôi bình thản ngắm nhìn bóng lưng màu thanh thiên, trông nhỏ nhắn lại vững chắc đến lạ.

Trong lòng dâng lên đôi chút cảm giác yên tâm. Hình như Iruma cao hơn trước rồi, thời gian ngắn như thế thằng bé có thể nhanh chóng cựa mình thay đổi rất nhiều, tích cực hơn, mở lòng hơn. Thằng bé biết cách thể hiện cảm xúc, tấm lòng bao dung sẵn sàng trân trọng từng cá nhân bước vào cuộc sống của nó.

Và đôi mắt lấp lánh đó chẳng hay chất chứa nỗi buồn không tên nữa.

Chắc là giờ đây tôi có thể ... thoải mái đùn việc cho nó. Người ta thường nói kẻ tàn ác thì được sống thảnh thơi, nụ cười bỉ ổi kéo dài đến tận mang tai khiến Azu đi bên cạnh thoáng sợ hãi.

Cậu nhóc lo ngại thì thầm.

"Himi san sẽ ổn thôi mà, cậu không cần lo lắng quá đâu ..."

"Tớ ổn, quá ổn luôn \(OwO)/♡"

"À thế à ... cậu làm ơn dẹp cái nụ cười man rợ đó đi!"

Azu rùng mình, tại nhỏ khùng là tôi làm nó ớn lạnh á.

Càng đi sâu vào rừng ta sẽ thấy vô số thân cây to lớn sậm màu, con đường mòn trải dài tít tắp, mặt đất phủ lên lớp cỏ xanh. Nhảy qua hàng dây đỏ, Royal One sừng sững giữa ngôi trường đã và đang nuôi dưỡng những ác ma.

Từng sợi dây xích to vật vã nặng nề phong ấn nó, tôi thất thần, phải tận mắt quan sát mới có thể hình dung nơi này đồ sộ đến nhường nào.

"Ghê thật!"

"Cuốn hút dữ!"

"Lần đầu tiên mình mới được nhìn Royal One thế này đó." Elisabetta cảm thán gò má cô nàng bất giác ửng hồng.

Tất cả chúng tôi ngưỡng mộ sự hùng vỹ thuộc về Royal One ...

"Oai phết nhể, tớ cũng oai."

Ngày thường rảnh rỗi kẻ cuồng ma vương như Sabnock lại ra đây tự cổ vũ bản thân.

"Nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy trống ngực đập thình thịch." Không lời nào diễn tả hết cảm giác hồi hộp và tự hào.

Clara đột ngột lao đến gõ cửa, may là còn Azu gánh hộ.

"Nè, chỗ đó cấm vào đấy!"

Một hồng một xanh cứ thế loi nhoi chí chóe, bầu không khí hòa thuận tự nhiên. Còn nhớ lần đầu cả bọn gặp nhau Azu cảnh giác với con bé lắm, nay lại thân thiết thế này khiến người làm mẹ như tôi không khỏi vui lây.

"Càng ngày càng thấy tụi mình sao mà vào được phòng học này!"

"Tại hạ công nhận!"

"Trong buổi bỏ phiếu giải thể một chọi một mấy hôm trước ... Ai đã bỏ phiếu cho Ronove, giơ tay lên ..."

Không quá ngạc nhiên hầu hết lớp cá biệt ưa thích mấy thứ quái dị ngoài sức tưởng tượng.

"Thì trông có vẻ thú vị mà."

"Nhảy rồi múa hát đồ, vừa lòe loẹt vui nhộn phết."

"Ừ hứm."

"Tại sao không chứ? Tớ thấy Royal One cũng thú vị không khác gì Ronove."

Tôi khẽ nói, lần này thành công thu hút sự chú ý từ chúng. Vài đứa nhìn tôi thắc mắc, tò mò đoán xem tôi đang có ý gì.

"Có thể đó, bởi thời gian là thước đo cho mọi thứ. Các cậu có thể nghĩ nó nằm ngoài tầm với, nhưng mà chúng ta vốn dĩ đều là những kẻ tham lam vô hạn. Và tớ đoán bọn mình làm được mọi thứ, bọn mình yêu thích những thử thách mới, bọn mình đồng hành cạnh nhau từ những ngày đầu."

Đêm hội sư đoàn trình diễn, sự kiện đầy đáng nhớ với tôi, tuy chỉ nhìn thoáng qua các tiết mục. Tôi hiểu ... bọn nhóc đã cố gắng, tiếp tục cố gắng. Là những ngày nhóm Iruma không ngủ để chế tạo pháo hoa, là những ngày Sabnock nghiên cứu tư liệu hàng giờ.

Là những ngày tôi mỏi mệt tập tâm kịch ...

"Tớ biết, các cậu tài giỏi đến mức biến những gì tưởng như bất khả trở nên gần hơn ... Biến những thứ tầm thường thành thú vị, biến khó khăn thành bàn đạp, biến rắc rối thành niềm vui. Và đấy nhé chúng ta làm được mọi thứ."

Tôi trải qua thất bại, loạng choạng đứng dậy, tôi trải qua thất bại.
.
.

Dồn sinh mệnh, dồn ý trí đánh tan đám mây mù hiện hữu nơi bầu trời cao vời vợi. Vì bọn nhóc ở đó, vì gia đình tôi ở đó, hơn tất thảy tôi tin mình có thể làm được ...

Bóng mây vươn trên tóc.

Đáy mắt ánh lên nỗi niềm chẳng thể đong đếm.

Chúng ta làm được mọi thứ? Có thể sao?

Hóa ra khi ấy tôi cười dịu dàng lắm khiến Iruma ngạc nhiên ra mặt. Dẫu chẳng nằm trong kịch bản, âm thanh vỗ tay vẫn vang đều, tình hình thay đổi chút ít nhờ tôi phần nào đã ảnh hưởng đến chúng.

Iruma tìm được đòn bẩy tiếp tục đi thẳng vào vấn đề.

"Phải Himi nói đúng đấy, các cậu là những kẻ ưa thích "Niềm vui" hơn ai hết, luôn nhất mực trung thành với dục vọng của bản thân, không hứng thú với thứ gì khác. Mặt khác, lại dương dương tự đắc vì "Ta đây khác người". Cứ như là ... đám ác ma nguy hiểm bị nhấn chìm vào cái tôi."

Gió thổi mạnh chưa từng thấy. Đó là cơn dông của mùa đông. Trời tối đến nỗi không gian như được nhuộm màu hoang hoải tím. Tôi đứng hình lùi về sau, từng tế bào tê tái và tay tôi lạnh cóng.

"Chẳng giống như một bầy chíp hôi, chung bè với lũ "Trở về nguyên tổ"sao?"

"Chắc chắn Royal One sẽ rất cuốn hút với những kẻ như các cậu đấy. Đúng thế không? Vì nó là thứ bất khả xâm phạm bị đóng kín trong suốt hàng ngàn năm nay ... kẻ sử dụng phòng học tối cao không được phép làm ô uế nơi ấy ..."

"Lại là các cậu, những kẻ chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì."

Một bức tranh hoàn mỹ đánh thức dục vọng ẩn sâu dưới bóng đêm bị vùi lấp, nghe theo tiếng gọi từ người thống trị thế hệ tương lai.

"Vui đấy chứ!"

Tôi sẽ không thể nào quên được ngày hôm đó, một trong vô số bước ngoặt quan trọng đưa Iruma lên vị trí ma vương.

"Khiếm nhã thật! Ông đây cực kỳ hứng thú nhé!"

"Đơn giản là nó có đầy đủ thiết bị vật chất, có phòng giải trí đầy ắp những game điên rồ và văn thư cũ."

Một mũi tên trúng hai con nhạn Shax Lied, Allocer gục ngã.

"Đã vậy còn có chỗ luyện tập."

"Phòng để chợp mắt này, trang thiết bị toàn những món bán được giá cao này. Phòng trang phục thanh nhã này."

"Phòng cách âm hoàn toàn cũng có này."

"Ngoài ra các cậu cũng sẽ nổi tiếng khắp nơi nữa, đằng nào cũng bị xem như lũ lập dị. Vậy thì hãy cá biệt hết mình nào."

Lần lượt từng đứa bị Iruma bắn trúng tim đen, tôi bật cười hết lần này đến lần khác.

"Mọi người đi nào! Đi nào!"

Tôi dụi mắt mà sống mũi tôi cay cay, tại sao nhỉ? Vì bé con Clara hồn nhiên quá đỗi, hay vì tôi tìm lại được tuổi trẻ bản thân vô tình đánh mất đây?

"Tất nhiên tôi nguyện theo Iruma sama đến cùng trời cuối đất."

"Chính vì bất khả thi nên mới càng ý nghĩa, đây là cơ hội để toàn bộ Babyls nhìn lại chúng ta. Lớp cá biệt cùng nhau tham gia chứ?"

Vì chúng tôi là thành viên lớp cá biệt ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com