Chương 20
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng khách sạn xa lạ.
Bên cạnh không có ai, nhưng tiếng nước chảy từ phòng tắm vang lên, chắc là đang có người tắm.
Là Lee Minhyung đúng chứ...
Tôi ngồi dậy xoa xoa thái dương, cảm giác khắp người ê ẩm.
Đêm qua uống quá nhiều, cảm xúc hoàn toàn mất kiểm soát, Lee Minhyung hành hạ tôi thậm tệ. Cuối cùng tôi còn khóc sướt mướt trên người anh.
Tôi nói: "Lee Minhyung, đồ khốn, anh không có trái tim."
"Anh cắn tuyến thể của em đến nỗi thế này, em đau quá, đau chết đi được... Toàn là vết răng của anh! Tự anh xem này!"
"Anh bắt em đêm nào cũng phải mặc đồ của anh mới ngủ được, em cảm thấy mình như kẻ biến thái vậy!"
"Anh còn bảo em phóng đãng... Em phóng đãng chỗ nào? Em làm việc cần mẫn, chăm chỉ, chỉ muốn quay cuồng xung quanh mỗi anh thôi, lấy đâu thời gian nào đi tình một đêm?"
"Thế mà anh còn muốn đuổi việc em, dùng xong rồi vứt đi... Dù em không lo không có việc làm, anh không cần em thì hàng đống người sau lưng đang tranh nhau săn đón em. Em chỉ.. Hu hu... Tổng giám đốc Lee, em là trợ lý tốt nhất của anh mà, em tốt như vậy, sao anh nỡ đối xử tàn nhẫn thế?"
... Rượu mới đúng là kẻ thù của tôi!
Nên nói, không nên nói đều lỡ phát ra hết, chuyện lúc phân hóa cũng không giấu được nữa...
Mẹ kiếp, hay là lúc anh còn đang tắm mình tranh thủ chuồn đi?
Nghĩ là làm, tôi lật chăn bước xuống giường, lóng ngóng mặc quần áo. Ai ngờ đi vội quá, ngón chân đá mạnh vào góc giường làm tôi đau đến phát khóc.
"Lee Donghyuck!"
Lee Minhyung quấn khăn bước ra mang theo hơi nước, giọng nặng trịch pha lẫn tức giận. Thấy tôi ngồi bệt dưới đất, lập tức chạy tới quỳ xuống trước mặt.
"Chảy máu rồi." Anh dùng tay ướt nắm lấy bàn chân tôi, vừa xót xa vừa tức giận: "Em hăng hái trốn đi đến thế sao?"
Tôi co rúm ngón chân lại.
Minhyung: "Anh đi mua thuốc cùng băng cá nhân. Em ngồi yên đây, cấm chạy!"
Mười lăm phút sau, anh thở hổn hển quay về phòng khi tôi đang nghe điện thoại từ mẹ.
Mẹ gằn giọng hỏi tôi đã làm gì Lim Ji Hwan khiến cậu ta khóc suốt, bảo tôi phải đi xin lỗi. Rồi hỏi tối qua tôi đi đâu không về, cuối cùng kết luận:
"Mẹ biết ngay là con với cái tên Enigma đó không đơn giản mà! Con nói xem, khó khăn lắm mới phân hóa thành một Alpha, vậy mà cuối cùng vẫn nằm dưới! Con muốn chọc mẹ tức chết phải không hả?"
"Thôi, nếu thật sự nghiêm túc thì có thời gian bảo nó đến nhà ăn một bữa cơm đàng hoàng, không thì người ta cũng ấm ức lắm chứ."
Lee Minhyung ngồi xuống bên tôi, đỡ bắp chân tôi đặt lên đùi anh.
Tôi hơi ngại ngùng, vội rụt chân lại: "Để em tự làm."
"Đừng động đậy." Anh ra sức giữ chặt bàn chân tôi, vừa dùng oxy già rửa vết máu đọng ở kẽ móng chân vừa hỏi: "Mẹ nói gì với em thế?"
Tôi đáp: "Chẳng có gì."
"Anh nghe thấy rồi, mẹ em bảo em đưa anh về nhà ăn cơm."
"... Bà ấy hiểu lầm thôi, em sẽ giải thích."
"Hiểu lầm gì?" Minhyung dán xong băng cá nhân vẫn không buông tay: "Lee Donghyuck, em lại định vứt bỏ anh lần nữa à?"
"Sao cơ?" Tôi mở to mắt không tin nổi: "Ai vứt bỏ ai?"
Lee Minhyung: "Lần trước em bảo coi như chưa có gì xảy ra. Lần này, đêm qua mới ân ái xong, hôm nay đã chuẩn bị chạy trốn. Không phải vứt bỏ là gì?"
Hơi thở tôi nghẹn lại: "Em sợ anh ngủ với trợ lý thì trong lòng không chấp nhận được!"
"Anh không sao." Lee Minhyung nhanh nhảu đáp, chăm chú nhìn tôi: "Được ngủ với người mình thích, sao lại khó chịu?"
Tôi sửng sốt: "Anh vừa nói cái gì?"
Minhyung: "Anh không sao."
Tôi: "Câu sau."
Anh cười: "Anh thích em."
Trái tim tôi đập thình thịch, mặt ngoảnh sang chỗ khác cãi bướng: "Anh đã biết rồi mà! Chỉ vì em giúp anh qua thời kỳ phân hóa, rồi chúng ta có tạm thời đánh dấu nên anh dễ rung động trước tin tức tố của em. Vài hôm nữa sẽ hết, anh đừng suy nghĩ lung tung!"
"Vậy nên em không thích anh?"
Tôi nói một tràng dài, nhưng chỉ một câu hỏi của anh đã làm tôi nghẹn lời.
Em không thích anh.
Câu này, tôi không nói ra được.
Tôi cúi mắt xuống.
"Em vẫn thích Omega hơn sao? Nếu thực sự là vậy, anh sẽ không làm phiền em nữa. Đợi đến ngày em kết hôn, với tư cách là sếp của em, có lẽ anh sẽ tặng em một phần quà cưới lớn."
Lee Minhyung buông chân tôi ra, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay.
Tôi ngồi thẫn thờ một lúc, cuối cùng vẫn không thể kìm nén tình cảm đang trào dâng trong lòng.
Tôi lao vào phòng tắm, ôm chầm lấy anh từ phía sau.
"Em thích anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com