03.
Lúc Lee Donghyuck tỉnh dậy, ngoài trời đã hạ xuống một màn đêm. Cậu nằm trong phòng y tế, lần đầu tiên vào đây mà không bị đuổi ra, lại còn được nằm trên giường, chăn đắp cao tới tận cổ, máy lạnh được chỉnh nhiệt độ vừa phải đang phả hơi mát từ trên đầu cậu. Lee Donghyuck nâng cánh tay nặng trịch lên chạm vào má, nơi có băng keo cá nhân đã được dán vào vết thương, chợt nhớ đến người cuối cùng ở cạnh mình lúc đấy.
Tối hôm qua. Lee Donghyuck dĩ nhiên còn nhớ rất rõ về chuyện xảy ra tối hôm qua. Nó giống như một câu chuyện cười, diễn biến không đầu không đuôi, chỉ có vài câu qua lại chẳng có mấy nội dung gì, rồi kết thúc bằng một ánh nhìn nhàn nhạt của cậu. Và đôi môi mấp máy định nói nhưng lại không của người kia.
Người kia trên cậu một tuổi, Lee Donghyuck nhớ màu trên cổ áo hắn ta. Huy hiệu đeo bên ngực trái ánh lên dưới ánh đèn vàng nhấp nháy bên cạnh, sự đủ đầy của hắn toát ra tới tận chiếc huy hiệu bằng vàng - chứ không phải chỉ lớp ánh vàng như của cậu, cảnh báo cậu rằng đó là loại người mà có lẽ cả đời, hoặc cả những kiếp sau hết cậu cũng không có cơ hội để với tới. Cậu nhớ rất rõ cái tên, vì nó đặc biệt và vì nó không phải tên tiếng hàn như bình thường.
Mark Lee.
Người đó tên Mark Lee. Mark Lee bắt gặp cậu trốn trong con hẻm nhỏ hoang tàn mà hút thuốc, Mark Lee thấy cậu đánh nhau với bọn bắt nạt sau sân trường, Mark Lee đem hộp cứu thương tới chỗ cậu, nói câu gì đó mà giờ cậu không nhớ nổi nữa, sau đó có lẽ cũng là Mark Lee, đưa cậu tới phòng y tế để nghỉ ngơi. Lee Donghyuck nghĩ nhiều như thế, vậy mà lại quên mất, chính Mark Lee cũng là người đột nhiên xuất hiện rồi đi theo sau lưng cậu.
"Suy nghĩ chưa?"
Một giọng nói đột ngột phát lên từ dưới chân Lee Donghyuck. Cậu nhíu mày, đưa tay ôm đầu rồi gắng sức ngồi lên, dựa lưng vào tường. Chân cậu không mang giày, đôi giày cũ mèm không thấy ở dưới sàn nhà, Lee Donghyuck đoán chừng có lẽ nó bị Mark Lee, hoặc chủ nhân quản lý căn phòng này - người luôn khinh thường và từ chối sự có mặt của Donghyuck - vứt đi rồi. Lee Donghyuck ổn nếu việc đó thật sự xảy ra, cùng lắm thì đi chân trần về nhà, đó không phải là điều khó khăn.
Donghyuck ngước mặt, cậu nhìn về phía người đang ngồi sát tường, trên tay cầm một cuốn tiểu thuyết dày cộm, giơ cao che mất mặt. Lee Donghyuck có thể nhớ rõ tên hắn, nhưng cậu không nhớ mặt hắn trông như thế nào. Lee Donghyuck không đáp, không phải vì không muốn hay không biết nên nói gì, cậu không trả lời hắn vì không hiểu hắn đang hỏi đến điều chi. Đầu cậu đau ê ẩm, có lẽ do cú đánh từ chiếc gậy gỗ hồi trưa, cả người cũng đau nhức, Lee Donghyuck bỗng dưng thấy thật kì diệu khi cậu vẫn còn sống, ngồi đây và đã được chăm sóc khá chu đáo.
Mark Lee chờ một lúc không thấy Lee Donghyuck lên tiếng mới hạ cuốn sách xuống, mái tóc đen khẽ đung đưa theo chuyển động của hắn. Cuốn sách vừa được đặt lên đùi, đôi mắt đen láy của Mark Lee lập tức đối diện với đôi mắt màu xanh biếc của Lee Donghyuck. Đứng trước đôi mắt này lúc nào Mark Lee cũng cảm thấy mình lúng túng lạ kì, hắn chớp chớp mắt liên hồi, sau đó đưa tay gỡ kính mắt xuống cất vào chiếc hộp nhung màu đen. Ngẩng mặt nhìn mái tóc đỏ hơi rối của Lee Donghyuck, Mark Lee chợt nhớ lại xúc cảm vừa nãy dường như vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay mình, khi hắn nâng đầu cậu để đặt đầu Lee Donghyuck lên cánh tay mình, mấy ngón tay hắn đã vô tình chạm vào mái tóc ấy. Chạm vào ánh mặt trời của mùa hạ, chạm vào cánh hoa mềm mại của một đoá hoa mùa hè.
Mark Lee liếc nhìn xuống bàn tay, bất giác co tay lại như muốn níu giữ cảm giác lúc đó. Ngỡ ngàng, cảm thán và lâng lâng. Hắn không rõ nó có quá quái dị không, nhưng hắn thấy lòng mình đan xen như vậy. Hắn hắng giọng, hất cằm hỏi Donghyuck.
"Lời tôi nói lúc nãy, cậu không nhớ sao?"
Lee Donghyuck lắc đầu.
"Lúc đó tôi ngất con mẹ nó rồi."
"Tôi còn tưởng cậu ngủ?", Mark Lee gật gù. "Lúc bế cậu lên, tôi còn nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ."
"Đó không phải tiếng ngáy," Lee Donghyuck bào chữa. "Đó là tiếng tôi thở nặng nhọc."
Mark Lee cười nửa miệng. "Vậy tôi hỏi lại được không?"
Lee Donghyuck không thấy phiền gì, dù sao cậu cũng chẳng có buổi học thêm nào cho mình. Không phải vì cậu không muốn, mà vì không ai muốn nhận cậu.
Thấy Donghyuck gật đầu, Mark Lee mới lặp lại câu hỏi vừa nãy, hắn chỉ sửa đổi một chút.
"Vì cậu không chết, chúng ta làm bạn được không?"
Lee Donghyuck trừng mắt. Mark Lee, một kẻ không biết từ đâu rơi xuống, nếu có thì Donghyuck chắc mẩm ấy là tầng cao nhất của một toà lâu đài được dát vàng, cậu mộng mơ thế thôi, nhưng dù gì thì cậu cũng nghĩ rồi, nghĩ về việc cậu không có khả năng nào để chạm tới hắn, chứ đừng nói là được làm bạn với hắn như lời đề nghị hắn nói vừa rồi. Lee Donghyuck bắt đầu nảy sinh hoài nghi, cậu khàn giọng nói.
"Nếu anh muốn sờ tóc tôi, được thôi tôi sẽ cho anh sờ, chứ anh có thể đừng đem tôi ra làm trò đùa được không?"
Mark Lee thản nhiên lắc đầu, hắn giơ tay lên, xoè lòng bàn tay về phía cậu.
"Tóc cậu," Hắn hất cằm. "Tôi chạm vào rồi. Còn chuyện làm bạn, tôi không hề giỡn."
Lee Donghyuck nheo mắt. "Nếu là một trò cá cược nào đó đáng giá vài tờ tiền lẻ ừ thì tôi không cho anh được, nhưng trông anh cũng tốt, anh có thể suy nghĩ về việc từ bỏ mấy tờ tiền đó không? Tôi không thích đục vào mặt người đã đưa mình đến đây."
Mark Lee ngẩn ngơ trong vô thức. Hắn thầm cảm thán trong lòng, về thứ mà hắn vẫn luôn gọi là Tuyệt tác của Chúa kể từ khi hắn gặp cậu. Con mẹ nó không chỉ ngoại hình, đến lúc này khi đã nghe rõ mồn một giọng nói của Lee Donghyuck, Mark Lee mới nhận ra rằng giọng cậu đẹp không thể tả được. Hắn đoán nó là gì đó vừa trong như bầu trời mùa xuân, nhưng lại có chút gì đó như trầm lắng của một trời mùa thu? Và đôi khi cũng lạnh như đêm tuyết mùa đông. Hắn không biết nữa, Mark Lee hiểu rõ mình tệ đến thế nào trong việc miêu tả. Tuy nhiên hắn biết hắn ngưỡng mộ con người này ở mọi mặt, hắn cũng tin rằng nếu Lee Donghyuck có thể hát, thì cậu sẽ chẳng được ngồi yên ở đây đâu. Bởi có lẽ một công ty giải trí lớn nào đó sẽ kiên quyết kéo cậu đi, và đầu tư lớn cho giọng ca lẫn ngoại hình xuất sắc này. Giống như một màu sắc độc nhất không có được ở chốn nào khác, Lee Donghyuck với Mark Lee là duy nhất và vô nhị.
"Tôi thật sự nghiêm túc.", Mark Lee nhún vai, khoé môi không kìm được mà nhếch nhẹ vì thích thú. "Nếu cậu không tin, tôi có thể chứng minh?"
"Bằng?", Lee Donghyuck hỏi lại. Cậu giở chăn đặt chân xuống đất. Lúc đôi chân trần tiếp xúc với nền đất lạnh lẽo, Lee Donghyuck bất giác hít mạnh một hơi. Thầm mong lúc về nhà sẽ không xúi quẩy tới độ đạp trúng một cây đinh hay mảnh sành nào trên đường.
Mark Lee thấy vậy liền đứng lên. Hắn quay người lấy một cái túi màu cam, cúi người đẩy cái túi về phía Lee Donghyuck. "Không biết nói thế nào nữa, nhưng cam đoan là tôi sẽ làm."
Lee Donghyuck cau mày nhìn cái túi trượt về phía mình. Cậu nghi hoặc nhìn Mark Lee rồi lại di mắt xuống vật dưới chân mình, thầm nghĩ nếu không phải bom thì chắc sẽ không phải thứ gì tồi tệ hơn đâu. Lee Donghyuck lấy từ trong túi ra một cái hộp hình chữ nhật, cậu mở to mắt khi thấy thứ nằm trong hộp.
"Gì đây?"
Mark Lee tặc lưỡi.
"Hành động đầu tiên."
Lee Donghyuck thở hắt. "Là mua giày cho tôi?"
Mark Lee cười nhạt, hắn bịa chuyện. "Đây là cách tôi chào hỏi một người bạn, kiểu như sẽ mua thứ gì đó cho người ấy."
Lee Donghyuck cười méo mó. "Thế tôi phải mua gì cho anh?", Cậu đóng nắp hộp lại rồi cất ngược vào túi. "Tôi không có tiền đâu, dù cho anh sờ tóc tôi đến trọc đầu thì tôi cũng không thể ói ra cho anh được nửa đồng xu nào."
"Tôi đâu có nói cần cậu tặng lại cho tôi thứ gì đó? Cậu làm bạn tôi là được rồi."
Lee Donghyuck vẫn không muốn tin.
"Anh thiếu bạn à?"
Mark Lee lắc đầu.
"Không thiếu."
Lee Donghyuck hỏi.
"Vậy tại sao anh lại tìm đến tôi?"
Mark Lee đáp dửng dưng.
"Vì tôi muốn làm bạn với cậu.
"Oh thôi nào!", Lee Donghyuck cao giọng. "Anh không thể làm bạn với tôi được, điều đó phi lý quá."
"Thế thì làm cho nó hợp lý đi?"
Lee Donghyuck cực kì bất lực.
"Anh điên rồi Mark."
Mark Lee nghe Lee Donghyuck gọi tên mình, tâm trạng hắn tốt đến nỗi không nhịn được mà đứng bật dậy. Lee Donghyuck giật mình nhìn hắn, cậu thủ sẵn nắm đấm lúc thấy hắn tiến về phía mình.
"Gọi tên tôi như vậy nghĩa là tặng quà cho tôi rồi.", Mark Lee cúi người lấy hộp giày ra, mở nắp hộp rồi lấy đôi giày đặt lên nệm. "Vậy nên cậu nhận quà đi, nếu không muốn tôi áy náy."
Lee Donghyuck vẫn một mực từ chối. Cậu cầm đôi giày dúi vào tay hắn. "Tôi lại muốn anh áy náy."
Mark Lee hỏi:
"Bộ cậu muốn đi chân trần về hả?"
Lee Donghyuck cười mệt mỏi, vậy là anh ta vứt giày của mình thật.
"Không thành vấn đề."
Mark Lee nhíu mày. "Vậy việc mang giày lại là vấn đề với cậu hả?"
"Không anh không hiểu.", Lee Donghyuck lắc đầu nguầy nguậy. "Không phải việc mang giày là vấn đề, vấn đề là việc nhận giày. Đôi giày này trông... quá mắc tiền."
"Thì?", Mark Lee hỏi ngược. "Nó thật ra chẳng có bao nhiêu cả. Tôi mua vừa với chân cậu, nếu cậu không nhận, tôi đành phải vứt đi."
Lee Donghyuck nhăn mặt. "Sao anh không bán?"
"Không thích.", Mark Lee dứt khoát. "Nhận đi, xin đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com