Chương 20: Dải băng Mobius
Thích Lý Mark, có lúc sẽ cảm thấy tự ti.
Chỉ cần là động vật cấp cao đều sẽ thế.
Có lẽ Lý Mark không hề biết, Lý Đông Hách mỗi giờ, mỗi lúc đến tiết thể dục đều sẽ lén đến trước để xem anh chơi bóng rổ. Bởi vì có quá nhiều người giả vờ như vô tình đi ngang qua rồi nhìn chằm chằm vào Lý Mark, nên ở góc độ này Lý Đông Hách nom chẳng khác gì mấy kẻ theo dõi đó. Lúc nghiêm túc trông Lý Mark không mấy dịu dàng, hơi ngẩng đầu, kiên quyết, lạnh lùng nhìn lên rổ bóng, thỉnh thoảng quay đầu phát hiện Lý Đông Hách đang kiễng chân đứng trong góc, khóe môi sẽ nhẹ nhàng nhếch lên một chút.
Lý Đông Hách là một người ích kỷ. Nhưng khi ở bên Lý Mark, chủ nghĩa cá nhân hoàn toàn bị xóa bỏ, Lý Mark là một loại thuốc làm sạch có khả năng thanh lọc mạnh mẽ nhất trên trái đất, yêu anh giống như yêu một mặt gương. Khi Lý Mark gọi video cùng Lý Đông Hách, anh ấy sẽ chơi guitar bài hát của Trần Dịch Tấn, cũng hát bài của Châu Kiệt Luân, Lý Đông Hách có đôi khi sẽ hát cùng anh, có lúc chỉ lặng lẽ nhìn anh như vậy.
Lý Mark thường muốn hôn môi, ôm ấp, nhưng sẽ luôn có chừng mực nhất định, anh lúc nào cũng ở trong bức xạ tình yêu bình thường, Lý Đông Hách đang ở trên đỉnh cao chót vót của trạng thái bình thường, thậm chí có thể vượt quá cả đỉnh cao cho nên không thể xác định được giá trị cụ thể, đành tính nó bằng dương vô cực là được. Tất cả sự đẹp trai và đáng yêu của Lý Mark đặt một phần cơ quan của Lý Đông Hách vào vòng lặp Mobius, có chạy thế nào cũng không thoát được.
May mắn chỉ mới một phần. Loại cảm giác này rất kỳ lạ, trong một khoảnh khắc cảm thấy rất yêu anh, yêu đến chết đi sống lại, mặc dù không cần thiết nhưng ngày mai chết vì tình thì cũng được, vì anh ấy mà trốn học không thi đại học cũng được. Trong một khoảnh khắc lại cảm thấy người này ngốc chết, sao lại có người không phân biệt được Tôn Yến Tư với Lương Tịnh Như, lại dính người như thế, làm sao mà bạn trai có thể vui vẻ chơi game được...Lý Đông Hách liên tục chuyển đổi giữa hai trạng thái này, hiện tại vẫn chuyển qua chuyển lại tùy lúc.
Từ nhỏ Lý Đông Hách đã biết Lý Hiểu Thiền không dễ dàng gì. Lý Hiểu Thiền và bố Lý Đông Hách ly hôn khi cậu còn rất rất nhỏ. Thực ra bố cậu cũng không phải người xấu, Lý Đông Hách mơ hồ nhớ đến dáng vẻ của bố mình, người đàn ông cao lớn trông rất hiền lành. Hồi nhỏ thỉnh thoảng sẽ cùng bố tới công viên giải trí, bố sẽ để cậu ngồi lên trên cổ ông. Trước đây gia đình Lý Đông Hách không có điều kiện như bây giờ, Lý Hiểu Thiền cũng không kiếm được nhiều tiền như hiện tại, chỉ là một gia đình phổ thông, nên cũng không thể chịu được sự phiền phức của bố cậu. Bố cậu luôn nói muốn kiếm thật nhiều tiền, nào là hôm nay đã cùng một người bạn đầu tư không nhỏ, chúng ta cũng nhanh chóng thu hồi có thể mua được một căn nhà...Chỉ là những lời nói đó lặp đi lặp lại trong nhiều năm, nhưng dường như chưa từng phát tài sau một đêm. Lý Hiểu Thiền cũng không để trong lòng.
Cho đến một ngày Lý Đông Hách trở về từ trường mẫu giáo. Lý Hiểu Thiền ôm lấy cậu mà khóc, nói bảo bối ơi, bảo bối, nhà của chúng ta mất rồi, không còn chỗ để ở nữa rồi... Ký ức tuổi thơ của con người rất vụn vặt, nhưng Lý Đông Hách lại nhớ rõ mùi thơm trên cơ thể mẹ, những giọt nước mắt của mẹ, và cơ thể run rẩy của bà khi đó, Lý Đông Hách nhớ rất rõ ràng. Vì sao sự việc từng chút từng chút đi đến bước đường này, đầu đuôi chi tiết không ai từng nói cho Lý Đông Hách biết, chỉ có bà ngoại lén lén lút lút nói với Lý Đông Hách một vài lần rằng người này rất xấu, xấu tính xấu nết, đem nhà ra thế chấp để người khác đến đòi nợ, mẹ không biết chuyện gì đang xảy ra ôm lấy bạn nhỏ Lý Đông Hách run lên vì sợ hãi. Sau này nhà không còn nữa đành đưa bạn nhỏ Lý Đông Hách đi thuê phòng. Người này giả vờ đi làm, nhưng ngày nào cũng tự mình nằm mơ, nói dối mẹ ra ngoài đi làm nhưng thật ra chỉ ngồi ôm cặp công tác hút thuốc trên ghế đá công viên, ngồi lên cả những giấc mộng từ mùa xuân qua tới mùa hạ, muốn chết không chết lại đẩy cả gia đình vào đường cùng ngõ cụt. Cuối cùng bà ngoại còn dặn dò Lý Đông Hách, đừng để cho mẹ con biết bà nói với con những chuyện này. Lý Hiểu Thiền thật sự rất ít khi nhắc đến với Lý Đông Hách, chỉ dạy Lý Đông Hách sau này yêu đương phải có trách nhiệm với con gái nhà người ta, làm bố rồi cũng phải thật trách nhiệm.
Thật ra Lý Đông Hách không nghĩ bố mình xấu xa như thế, chỉ là ông ấy quá ngu ngốc thôi, nhưng cậu càng thương Lý Hiểu Thiền hơn. Lý Hiểu Thiền tốt nghiệp Đại học Vũ Hán vào những năm 1990, thời điểm đó Đại học Vũ Hán là một trong những trường đại học tốt nhất cả nước, Lý Hiểu Thiền có một con đường tươi sáng rộng mở phía trước. Khi Lý Đông Hách còn học tiểu học, cậu từng cùng mẹ đến Đại học Vũ Hán để tham dự buổi họp lớp, các bạn học của mẹ đều nói Lý Đông Hách là cậu bé xinh trai, trông rất giống mẹ con—Lúc mẹ con còn trẻ cực kỳ thu hút, đàn ông theo đuổi bà ấy xếp hàng dài ra đến tận cổng trưởng. Lý Đông Hách đã xem qua ảnh chụp Lý Hiểu Thiền trước đây, mặc áo sơ mi hoa thắt bím tóc, đoan trang kiêu ngạo, khi cười sẽ mím môi, đôi mắt đẹp rất giống của mình. Nụ cười gượng gạo đó của mẹ, sau này Lý Đông Hách chưa từng thấy lần nào.
Từ nhỏ Lý Đông Hách đã rất ngoan ngoãn nghe lời, tuy trông có vẻ nghịch ngợm nhưng luôn trong tầm kiểm soát nhất định. Cậu có hơi sợ mẹ, lại rất thương mẹ. Trong những năm đầu Lý Hiểu Thiền đến Thượng Hải thời gian rất dài vì muốn dành cho Lý Đông Hách một điều kiện tốt hơn. Từ chỗ cậu đến Thượng Hải chưa mất đến 2 giờ đồng hồ đi tàu, nhưng trước đây Lý Đông Hách cảm thấy Thượng Hải rất xa, Thượng Hải là thành phố đáng sợ đã cướp mất mẹ của mình. Mẹ trở nên ngày càng xa cách cũng ngày càng giàu có, Lý Đông Hách chỉ có thể im lặng giải đề Olympic Toán của mình và chơi với máy tính nhỏ.
Nói ra rất khó tin, nhưng yêu Lý Mark là chuyện điên rồ nhất mà Lý Đông Hách từng làm.
Khi Lý Đông Hách về nhà sau giờ học đội tuyển bù vào ngày thứ 7, Lý Hiểu Thiền đã ngồi sẵn ở bàn ăn đợi cậu. Lúc bước vào cửa mặt cậu vẫn đỏ bừng, bởi vì năm phút trước tay của Lý Mark vẫn đặt trên eo cậu, rất nóng, không rõ là tay anh nóng hay là da của mình đang phát sốt. "Đông Hách, eo em mềm quá." Lý Mark nói bên tai của Lý Đông Hách.
Ngồi vào bàn ăn tối, nhìn vẻ mặt của Lý Hiểu Thiền, nhiệt độ cơ thể của Lý Đông Hách giảm mạnh. Vẻ mặt vừa thất vọng vừa đau lòng, đã rất lâu rồi Lý Đông Hách không thấy mẹ mình nổi cáu.
Lý Hiểu Thiền cũng không nổi cáu, mẹ chỉ nhìn Lý Đông Hách hỏi: "Lý Đông Hách, con là đồng tính luyến ái à?"
Khi phụ huynh gọi đầy đủ họ tên rất đáng sợ.
Lý Đông Hách không nói nên lời.
"Lúc nãy mẹ nhìn thấy rồi, con với cậu con trai kia ở dưới tầng—con muốn làm mẹ mất hết mặt mũi hay sao?"
Đôi mắt của Lý Hiểu Thiền, đôi mắt đó rất giống mình, bây giờ đang nheo lại trông vừa đau đớn vừa tủi nhục. Khóe mắt có một vài nếp nhăn, Lý Đông Hách vừa nhìn thấy liền cảm thấy tội lỗi vô cùng.
"Sao không nói gì? Mẹ nuôi con lớn bằng từng này, tại sao lại đối xử với mẹ như thế?"
Nhưng là lỗi của ai mới được?
Lý Đông Hách nói: "Con xin lỗi."
"Tại sao lại là con trai? Con thế mà lại thích con trai?" Ánh mắt tức giận của Lý Hiểu Thiền như một ngọn đuốc đốt cháy trái tim cậu, "Lý Đông Hách, tại sao lại đối xử với mẹ như thế?"
Đột nhiên Lý Đông Hách cảm thấy rất biết ơn Lý Hiểu Thiền khi nãy nhìn thấy hai người họ đang anh anh em em đã không xông lên cho mỗi người một phát tát.
"Mẹ ơi con xin lỗi."
Nước mắt của Lý Hiểu Thiền rơi xuống, Lý Đông Hách bắt đầu run rẩy. Bây giờ cậu rất nhớ Lý Mark, mặc dù có lỗi với mẹ nhưng nhớ bàn tay ấm áp của anh ấy quá. Anh cũng sẽ đối mặt với những điều này sao? Sẽ vì mình mà cảm thấy tội lỗi ư? Người ấm áp như anh ấy, gia đình hoàn hảo như thế, sẽ không đâu nhỉ. Anh ấy làm gì cũng sẽ được tha thứ, là một gia đình giống như thiên sứ.
"Đông Hách, khi mẹ không sống nổi, mẹ chỉ có mỗi con. Có con mẹ mới có thể sống tiếp, mẹ chỉ có con thôi—" Lý Hiểu Thiền như thể đang cầu xin, "Con nể mặt mẹ, chia tay với cậu ta được không?"
Lý Đông Hách biết việc "đứa con trai mình luôn tự hào là đồng tính" đã đả kích to lớn đến Lý Hiểu Thiền tới mức nào, nhưng Lý Mark không giống thế, Lý Mark không phải câu hỏi trong bài kiểm tra cuối kỳ hay một vòng loại cuộc thi có thể tùy tiện buông tay được.
"Anh ấy đối xử với con rất tốt, anh ấy thật sự rất tốt." Lý Đông Hách cũng khóc, nước mắt nóng hổi như lòng bàn tay Lý Mark, "Con xin lỗi, mẹ ơi."
"Con muốn ép chết mẹ phải không? Cậu ấy quan trọng hơn mẹ con à?"
Thiếu niên tức giận ngẩng đầu, "Tại sao mẹ lại uy hiếp con thế này? Rõ ràng mẹ sẽ không chết—"
Một tiếng "ba" vang lên, tát vào mặt, cũng tát cả vào tim Lý Đông Hách.
Nhưng tình yêu nào cũng sẽ ích kỷ như thế thôi, tình yêu dành cho mẹ và tình yêu dành cho Lý Mark cũng là hai mặt của dải Mobius, dựa vào khả năng hiện tại của Lý Đông Hách thì không cách nào giải quyết ổn thỏa.
Một tuần trôi qua, Lý Đông Hách ở nhà không chịu nói chuyện, ăn cơm, tắm rửa, đi ngủ đều yên tĩnh, im lặng. Cậu không nói gì với Lý Mark, giả vờ mình đang rất ổn trước mặt anh. Có cách gì được đây? Không muốn Lý Mark biết được sự tranh chấp khó nói trong gia đình. Tất nhiên, người như Lý Mark ấy à, biết rồi sẽ càng thấy thương mình hơn mới đúng. Nhưng Lý Đông Hách không cần.
Buổi tối thứ tư, Lý Hiểu Thiền nói với Lý Đông Hách: "Đông Hách, cuối tuần con đi cùng mẹ đến một chỗ được không?"
"Đi đâu ạ?"
"Gặp một người bạn của mẹ."
Lý Đông Hách sững sờ, "Có liên quan đến chuyện kia không ạ?"
"Bác sĩ tâm lý." Lý Hiểu Thiền nói, "Rất nhanh. Chỉ trò chuyện thôi."
"Mẹ, con không có bệnh. Đây không phải bệnh." Lý Đông Hách không bày ra vẻ mặt gì, "Nếu con thật sự tới đó mới là có bệnh."
Càng thân thuộc càng không kiêng nể gì, Lý Đông Hách dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ già nua ngay lập tức xuất hiện trên mặt mẹ mình.
Lý Hiểu Thiền muốn nổi giận, thế nhưng nước mắt lại rơi xuống trước, giọng nói run rẩy, "Đông Hách, từ nhỏ đến lớn con rất nghe lời, cậu ta đã cho con lợi ích gì?"
"Anh ấy không cho con lợi ích gì cả. Anh ấy chỉ thích con thôi. Sự yêu thích của anh ấy rất quan trọng đối với con." Lý Đông Hách nói xong liền đóng cửa nhốt mình trong phòng, khi mở bút muốn viết bài thì nước mắt lại rơi đầy xuống mặt giấy, các vết mực in nhòe đi để lại hình thù kỳ quái.
Có lúc Lý Đông Hách nghĩ nếu mình với Lý Mark mà chia tay thì sẽ thế nào, ai sẽ khổ sở hơn ai? Con trai có lẽ sẽ không đau đớn quá nhiều, chắc chắn sẽ không như mẹ hiện tại. Trong giây phút từ chối mẹ, nỗi đau và tội lỗi ập đến từ mọi phía, đục khoét một lỗ hổng lớn trong tim Lý Đông Hách. Cái lỗ lớn như thế chỉ có sự yêu thích ngốc nghếch của Lý Mark mới có thể lấp đầy, thậm chí không nhất định phải được lấp đầy.
Ngồi bên lề đường với Lý Mark rất lâu, lúc về nhà đã qua 11 giờ hơn. Tưởng rằng trong nhà đã tắt điện, có lẽ Lý Hiểu Thiền đã đi nghỉ rồi—Trong nhà vẫn đang sáng đèn.
Lý Đông Hách cúi đầu vừa bước vào nhà đã bị Lý Hiểu Thiền ôm chặt.
Lý Đông Hách cao hơn một mét bảy, đã cao hơn Lý Hiểu Thiền một cái đầu. Lý Hiểu Thiền siết chặt Lý Đông Hách đến đau. Mẹ đang khóc, nước mắt mấy ngày này có lẽ còn nhiều hơn nước mắt mẹ rơi trong suốt năm năm qua, Lý Đông Hách tê dại nghĩ, là mình đã khiến mẹ khóc nhiều thế. Mẹ cầm tay rồi sờ lên mặt cậu, "Đông Hách, Đông Hách, bảo bối, con đừng không cần mẹ nữa mà..."
Mẹ thực sự đang khóc, khóc rất dữ dội, khóc đến mặt mũi đỏ bừng.
Lý Đông Hách vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bản thân cũng bắt đầu khóc, "Con không đi đâu cả."
"Con mãi không về, mẹ gọi điện cho thầy Văn hỏi, thầy nói con về nhà rồi, lúc nãy mẹ đã ra ngoài tìm một vòng cũng không thấy. Mẹ còn tưởng rằng...mẹ còn tưởng rằng..."
"Mẹ ơi, con sẽ không bỏ đi đâu mà." Lý Đông Hách xoa lưng Lý Hiểu Thiền.
Lý Hiểu Thiền vẫn đang khóc nức nở, "Là mẹ không đúng, mẹ không thể cho con một gia đình. Có phải vì không có bố, nên mới...Không sao, không sao hết, bảo bối, Đông Hách, bảo bối của mẹ, mẹ chỉ cần con sống tốt là được, thích ai cũng không vấn đề, chỉ cần con khỏe mạnh bình an là được. Đừng không cần mẹ nữa, đừng bỏ mẹ lại một mình..."
Nước mắt giống như thác lũ chảy xuống không ngừng lại, Lý Đông Hách nói: "Mẹ ơi, không liên quan gì đến mẹ, cũng không liên quan gì đến bố mà."
"Đông Hách, con đừng khóc." Mẹ đang tìm khăn giấy, lấy một gói ra để lau nước mắt cho Lý Đông Hách.
Lý Đông Hách lấy khăn giấy lau nước mắt cho Lý Hiểu Thiền.
"Mẹ ơi, mẹ đừng khóc mà. Là con không tốt, nhưng con là như thế." Giọng Lý Đông Hách run lên, "Con không sao thay đổi được."
"Không sao hết." Lý Hiểu Thiền cười với cậu, "Dạo này mẹ đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã hỏi han rất nhiều, bây giờ thế giới đã có rất nhiều cặp đôi đồng tính. Là mẹ không đủ cởi mở."
Mẹ ôm lấy Lý Đông Hách, lay cậu giống như một đứa trẻ nhỏ, "Đông Hách, đã cao đến thế này rồi. Con trai mẹ đẹp trai thế này, ưu tú thế này...con gái thích, con trai cũng sẽ thích, rất bình thường."
Lý Đông Hách cười với mẹ, nhưng nước mắt lại trào ra. Dường như đã khóc đủ hết nước mắt trong mười năm.
"Đừng khóc nữa...Mẹ, mẹ nghĩ thông rồi, chỉ cần con vui vẻ, hạnh phúc, chỉ cần tốt với con, thích ai cũng được."
Bản thân đã giành được thắng lợi trong trận chiến với mẹ, từ trước đến giờ cũng chưa từng nghĩ thích con trai có gì sai trái, nhưng Lý Đông Hách cảm thấy tim phổi như bị xé rách, chỉ biết khóc lóc nói, "Mẹ ơi, con xin lỗi, con xin lỗi."
Tối muộn, khi Lý Hiểu Thiền lén lút đi vào phòng, Lý Đông Hách vẫn chưa ngủ.
Nhưng Lý Đông Hách vờ như đang ngủ, bởi vì không thể mở mắt, mở mắt ra sẽ khóc mất.
Tay mẹ nhẹ nhàng xoa mặt cậu rồi cẩn thận chỉnh chăn lại cho cậu, "Lớn thế này rồi, trông đẹp trai thật đấy."
"Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi." Mẹ tiếp tục nói, "Mẹ rất yêu con."
Mẹ nghẹn ngào khe khẽ.
Bàn tay bấu chặt lấy tấm chăn, thật may mẹ không phát hiện, mẹ nói một câu, trong lòng Lý Đông Hách đã xin lỗi đến mười lần.
Thật sự không có cách nào, mặc dù không biết nếu không gặp Lý Mark thì bản thân có thích con gái hay không, nhưng mọi thứ đã không thể đảo ngược từ thời điểm gặp Lý Mark. Nhưng mẹ là nơi trú ẩn an toàn cuối cùng trên thế giới này, là vị thần ấm áp cuối cùng, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đều sẽ thấu hiểu mình. Đây chính là mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com