Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Tầng lớp

Nam sinh lười biếng tựa lưng vào ghế, dù không làm ra bất kì động thái gì nhưng vẫn toát lên vẻ uy hiếp rõ ràng. Cậu bình tĩnh gấp lại quyển sách dày cộm trên tay, một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho người quỳ ở dưới chân.

"Anh Hách, em xin lỗi, em biết sai rồi, cầu xin anh tha cho em."

"Anh Hách, em xin anh, em biết anh là người thân cận nhất với anh Hanh, nếu anh lên tiếng, anh ấy nhất định sẽ chịu tha cho cái mạng quèn này của em." Nam sinh không ngừng dập đầu, cơ thể hèn mọn run lên bần bật.

Nam sinh nhuộm cái đầu xanh lè đứng phía sau Lý Đông Hách bước lên một bước, chân phải tùy ý giẫm lên bàn tay của nam sinh kia, nghiền ép như muốn dằn vặt cậu ta. Người phía sau lại bước tới ép nam sinh áp mặt xuống sàn, ánh mắt vừa hưng phấn, lại vừa hung ác.

Lý Đông Hách buồn chán ngáp một cái, không có chút hứng thú với màn bắt gian mà người kia gọi mình tới xem.

"Mấy người biết cái gì thì báo lại với anh Hanh, tao đi trước." Nếu còn nán lại nơi này thêm một giây thì cậu khẳng định sẽ ngủ gật mất.

"Dạ, tụi em biết rồi."

Lý Đông Hách bước ra khỏi cổng trường, tiện tay cắt ngang sự sống của cái điện thoại chết tiệt. Dù giờ học vẫn chưa kết thúc nhưng cậu không có hứng thú tới lớp nên trực tiếp mặc kệ. Cậu cho tay vào trong túi quần, đi vài trăm mét liền tới trạm xe cách trường không xa. Nhưng vì là giờ cao điểm nên xe buýt di chuyển chậm hơn so với bình thường, mà vì chờ quá lâu nên cậu theo thói quen rút điếu thuốc ra để lên môi. Vốn chuẩn bị mở bật lửa nhưng chợt nhận ra, người đứng gần mình là một phụ nữ mang thai, cuối cùng vẫn cất thuốc lá lại vào trong túi.

Tại thành phố xa hoa bậc nhất, tâm điểm của các cuộc ăn chơi truỵ lạc không có điểm dừng. Lý Mẫn Hanh không biết đã "cướp" bao nhiêu bạc của những kẻ to gan tới thách thức hắn, dù vậy thì hắn cũng không thua lấy một lần. Sau khi xong còn hào phóng mà quăng hết số thẻ kia ra phía sau cho bọn đàn em.

"Ngu xuẩn."

Lý Mẫn Hanh nhếch khoé môi cười xem thường, hai mắt của hắn sâu thăm thẳm, đường nét cằm và sống mũi đều rất sắc sảo, có một loại mỹ cảm mạnh mẽ, vẻ gàn bướng và ấu trĩ cũng cùng hiện diện.

"Tôi biết rồi."

"Đông Hách nhìn một lúc thì về rồi." La Tại Dân vừa kết thúc cuộc gọi dài hơn hai phút thì quay sang nói với hắn.

Hắn không lên tiếng mà chỉ gật đầu, biểu thị là mình đã biết.

Cả căn hộ như chìm xuống vực sâu không đáy, một nơi mà ánh sáng không có cách nào rọi tới. Dưới sự lặng im do màn đêm ngự trị, tiếng cửa mở lại càng thêm rõ ràng. Lý Đông Hách nằm trên giường khó khăn vào giấc, vì luôn bị mất ngủ nên cậu ngủ không sâu. Hơn nữa, động tĩnh của người kia rất lớn, rõ ràng là muốn cậu tỉnh. Bàn tay to lớn còn không an phận mà tuỳ ý lật tìm, mỗi một nơi hắn muốn chạm tới, không có kẻ nào có thể ngăn cản.

"Còn không chịu tỉnh?" Giọng nói trầm thấp như một loại tình dược, thôi miên con người ta mê mẩn không dứt, nhưng đổi lại cũng là nguy hiểm ngút trời.

Lý Đông Hách nhíu chặt chân mày nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ bình thường, cũng không dám gạt bàn tay kia ra.

"Hôm nay em rất mệt, hôm khác có được không?"

Cậu cảm nhận được rất rõ, sau câu nói vừa rồi, bàn tay kia chợt siết mạnh lấy vòng eo của cậu, hơi thở toả ra mùi máu tanh dường như gần ngay bên cạnh. Cậu khó khăn hít một hơi, không dám nhúc nhích, cũng không dám phản kháng, vì cậu biết, nếu hắn không vui, người chịu khổ hiện tại cũng chỉ có cậu.

"Hôm nay, bảo em dạy dỗ thằng đó, kết quả thế nào?" Thanh âm không nghe ra là vui hay giận nhưng sự thân mật chết người kia lại vẫn cứ tiếp tục.

Cậu nhắm mắt lại, dường như không muốn ghi nhớ những gì sắp diễn ra, dù nó đã lập đi lập lại rất nhiều lần nhưng những ảo tưởng từng có, cậu không muốn nó bị huỷ hoại.

"Không phải bọn Tất Tử đã báo lại với anh rồi sao?" Cho bọn Tất Tử mười cái gan, cũng không dám quên việc này.

"Bảo em nói thì nói đi!" Hắn chợt tăng cao tông giọng hơn, môi lặng lẽ chuyển tới vành tai của cậu, đầu lưỡi vươn ra bắt đầu liếm láp.

Lý Đông Hách mặc cho người sau lưng càn quấy chơi đùa thân thể của mình, máy móc thuật lại: "Bọn Tất Tử đánh cậu ta một trận."

"Em không động tay?" Bàn tay mò tới hai điểm nổi trên ngực cậu, cả gương mặt cũng vùi vào trong gáy của cậu, hít lấy hít để.

Cậu biết hắn hỏi là vậy nhưng thật ra đã thừa biết, mặt vô cảm, bĩnh tình đáp: "Việc đó cũng không cần em phí sức."

"Cũng tốt, giữ thể lực, vì hiện tại, em cần phải phí sức rồi đấy." Dứt lời, hắn kéo cậu xoay người lại, môi lạnh tập kích xuống một nụ hôn ướt át. Cảm nhận được cánh môi của đối phương mềm mại căng đầy, hơi hơi khẽ mở, đối với hắn là đong đầy khát vọng.

Lý Đông Hách cụp mắt, không dám nhìn thẳng hắn, môi lưỡi tuỳ ý để cho người nọ dẫn dắt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Hắn giữ chặt gáy của cậu, đầu lưỡi với vào khoang miệng, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương, tham lam mà gắt gao mút mát. Tiếng "chụt chụt" và tiếng nước bọt của hai người hoà lại làm một, biến không khí lạnh lẽo ngày càng nóng lên.

Lý Đông Hách bị hắn tập thành thói quen, chỉ cần trêu ghẹo một chút, thân thể liền mềm nhũn không khác gì một bãi xuân thuỷ. Cậu căn bản là không chống cự nổi thế tiến công vây hãm của hắn, hàm răng bị cạy ra, toàn bộ hơi thở bị cướp sạch sẽ. Dòng chất lỏng chảy dọc theo khóe môi chậm rãi rơi xuống chiếc cần cổ thon dài. Hắn ngấu nghiến lại thô bạo mà nâng cằm của cậu lên, rồi hạ xuống một nụ hôn sâu, chứa cảm giác ướt át, theo ma sát dần dần tăng nhanh, trên môi lưỡi truyền tới từng đợt hưng phấn.

Hắn tiếp tục liếm mút, không chịu rời khỏi đôi môi của cậu, hai tay không thành thật dò xét vào trong áo ngủ, không ngừng vuốt ve phần eo mẫn cảm. Sau đó, trực tiếp cởi phăng chiếc áo ngủ vướng víu. Hắn quan sát cậu một cách tỉ mỉ, nhìn ánh mắt mê ly, gương mặt đỏ ửng mê hoặc không thể tả của cậu, rồi tới cái cần cổ ướt át, thân dưới của hắn càng ngày càng có xu hướng ngẩng đầu.

Hắn thao tác vài cái liền nhẹ nhàng cởi cái quần ngủ của cậu ra, bàn tay di chuyển về phía sau, không nói lời nào liền cắm ngón tay vào trong tiểu huyệt.

"Ưm..." Tiếng rên rỉ gây nghiện thoát ra từ trong miếng Lý Đông Hách, tiểu huyệt vì sự khiêu khích của người nọ mà không ngừng truyền tới kích thích mãnh liệt không nói thành lời.

Hắn nhếch khoé môi cười tà khí, ngón tay ra vào siêng năng nới lổng tiểu huyệt, dường như vô cùng hài lòng với mỗi nơi trên người của Lý Đông Hách.

"Vẫn chặt như mọi khi."

Ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ sát sàn vì chủ nhân quên kéo rèm mà hắt vào căn phòng lớn. Giúp Lý Mẫn Hanh nhìn rõ đường cong hoàn mỹ và đôi chân dài mê người, khuôn ngực phập phồng của Lý Đông Hách. Cả không gian chìm vào im lặng nhưng tiếng hít thở nặng nề như mời như gọi của cậu lại gọn gàng lọt vào trong tai của hắn.

Hắn kéo chân của cậu lên, lưu loát một đường đem côn thịt cắm vào trong tiểu huyệt, dù đã cẩn thận nới lộng nhưng nó vẫn rất chặt. Vách thịt liều mạng cắn hút, mỗi lúc lại nuốt côn thịt vào nhiều hơn một chút, căn bản là không cam lòng nhổ ra. Khít khao tới mức làm Lý Mẫn Hanh thở dốc liên tục, cảm giác sung sướng và khát vọng điên cuồng bủa vây hắn. Phút chốc mất khống chế mà nâng hông, đưa đẩy côn thịt đang bành trướng với tần suất khủng khiếp vào giữa hai cánh mông của Lý Đông Hách.

Một chân của cậu bị treo lên cao, lúc này mu bàn chân duỗi ra, ngón chân quặp chặt, dáng vẻ vừa sung sướng vừa không thể kìm nén.

"Anh Hanh, nhẹ một chút..."

Tiếng rên kiều diễm gọi tên hắn, Lý Mẫn Hanh càng dễ dàng đánh mất lý trí, dục vọng trong nháy mắt lại càng thêm nồng đậm, nhưng mặt ngoài vẫn lạnh giọng nói: "Em thật sự muốn tôi nhẹ một chút? Nhưng tôi thấy vẫn nên mạnh một chút thì tốt hơn."

Lý Đông Hách bấu chặt lấy bắt tay của hắn, tiếp nhận sự đâm thọc mạnh mẽ, cảm nhận được sự khoái cảm tê dại mà côn thịt cứng rắn mang tới. Chính Lý Đông Hách cũng không biết rốt cuộc việc mình chấp nhận lên giường với hắn là do tình thế ép buộc hay là do cậu...

"Em suy nghĩ cái gì khi tôi đang ra vào em thế này vậy hả?" Hắn thô bạo bóp lấy cằm của cậu, ánh mắt thể hiện rằng hắn rất không vui vì hành động vừa rồi.

"Em tốt nhất là nên ngoan ngoãn cho tôi, em nên nhớ rằng, em là người cần tôi, chứ không phải tôi là người cần em."

Lý Mẫn Hanh xoay người đổi tư thế, cơ thể rắn chắc như được tạc ra hoàn hảo từ phía trên áp xuống Lý Đông Hách. Ánh mắt hung tàn kết hợp cùng gương mặt không góc chết kia, tạo cho người khác sự thu hút tà ác.

"Mau đem chân mở rộng ra!" Hắn cong eo xuống phun khí nóng vào tai của cậu, giọng nói lại lạnh lẽo như muốn khắc vào da thịt.

Lý Đông Hách run rẩy sau đợt tiến công uy mãnh vừa nãy, eo bị siết chặt, hai chân không tự chủ được mà càng thêm mở rộng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com