Chương 3: Rụt đầu rút cổ
Không biết đã là lần thứ mấy trong tháng, các bài kiểm tra mà cậu nộp cho giáo viên lại biến mất một cách kỳ lạ. Dù đã giải thích rất nhiều lần nhưng phía nhà trường vẫn không chịu làm rõ mà đánh điểm 0 vào bảng thành tích của cậu. Nhìn số 0 che kín mặt giấy, cảm giác phẫn uất và tuyệt vọng không lúc nào mãnh liệt hơn. Gương mặt nhu hoà thường ngày, hiện tại không những chấp chứa cho sự cuồng nộ mà còn là chằng chịt những vết thương bầm tím.
Cậu rơi vào vòng luân hãm giữa hai dòng suy nghĩ khác nhau, bỗng lúc này, một giọng cười nhạo bật ra từ hướng không xa, vẫn là phong thái không ai bì kịp: "Ây da, đầu bảng của trường chúng ta, lần này thế mà lại đứng cuối."
Cậu theo bản năng ngước mặt lên, bắt gặp biểu tình giễu cợt của hắn, mà ẩn dưới lớp tóc mái là cặp mắt hẹp dài đang loé lên tia đùa bỡn. Cậu bất giác nắm chặt hai tay thành nắm đấm, dường như có một giọng nói ma quỷ đang không ngừng thôi thúc cậu hãy vùng lên phản kháng.
Lý Mẫn Hanh cùng đám đàn em của hắn tiến về phía này, một đôi mắt hoa đào diễm lệ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Mặc dù hình dung một đôi mắt diễm lệ với một tên đàn ông con trai là không thích hợp cho lắm, nhưng người trước mắt là Lý Mẫn Hanh, nam nhân với mái tóc đen này hoàn toàn xứng đáng. Nhưng dù dung mạo có dễ nhìn như thế nào thì cũng không thể làm cho người ta bớt sợ hơn một chút.
Cậu bị ép lui từng bước mãi cho tới khi tấm lưng chạm tới mặt tường lạnh lẽo, dù vậy, cậu vẫn lặng lẽ đem nước mắt sợ hãi nuốt vào trong. Hiện tại, cậu chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi chỗ này, dù chỉ là giây phút ngắn ngủi, cậu cũng muốn tự cứu lấy chính mình. Nhưng không chờ cậu kịp phản ứng thì bọn họ đã xông tới, ép chặt đường lui của cậu. Một tên vươn tay ra nắm lấy tóc của cậu, thô bạo kéo cậu ngã ra đất. Cậu như một thói quen để mặc bọn họ đánh đá và chà đạp, cảm nhận được từ lồng ngực bắt đầu tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, dường như có thể trong nháy mắt đem cơ thể của cậu đông cứng nhưng cậu vẫn cố hết sức trấn an lại lồng ngực đang điên cuồng dao động bất định.
"Đừng bày ra cái bộ dạng thanh cao đó, đồ dơ bẩn."
Hắn nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống cậu bằng ánh mắt xem thường. Hắn không thích những kẻ không tự lượng sức mình và có ngạo khí quật cường như Lý Đông Hách. Mặc dù mỗi lần bị bắt nạt cậu đều im lặng chịu đựng nhưng chưa từng thật sự khuất phục hắn, điều này làm hắn rất không vui.
Lý Mẫn Hanh cười gằn, ung dung nhấc một chân giẫm lên đùi của cậu, mơ hồ tiềm tàng trên khuôn mặt kia một trận bão táp.
Ai cũng biết, Lý Mẫn Hanh là loại người nếu còn chưa chơi chán thì hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho kẻ đó.
Vết sưng tím trên gương mặt lại tiếp tục bị bồi thêm, cậu như con thú nhỏ đáng thương bị vây khốn giữa sự bất lực, cúi gầm mặt không dám ngẩng lên. Mà sở thích của Lý Mẫn Hanh chính là nhìn con mồi của mình trải qua cảm xúc thống khổ. Hắn hất tay cho bọn Tất Tử lui ra, sau đó, túm lấy tóc của cậu, bắt cậu đối diện với mình.
Cậu sợ hãi hít sâu một hơi, nhẫn nhịn cảm giác đau đớn, để mặc mồ hôi lạnh tích giọt, theo cơ thể chảy xuống.
Cậu không biết lấy dũng khí từ đâu ra, trực diện nhìn vào hai mắt của hắn, ánh nhìn quật cường tới mức khiến đối phương có chút sửng sốt. Cậu cắn răng, lý do để cậu nhẫn nhịn bao lâu nay, chính là vì việc học và muốn thuận lợi tốt nghiệp nhưng bây giờ, mục tiêu quan trọng nhất bị phá huỷ, thế thì cậu còn nhẫn nhịn để làm gì?
Dường như trong não có một sợi dây thần kinh đứt phựt, sau giây phút kinh hoảng ngắn ngủi, thần sắc của cậu lộ ra vẻ kiên định. Quả đấm giơ lên, quay về phía khuôn mặt châm biếm của Lý Mẫn Hanh mạnh mẽ đấm xuống. Cậu chẳng nói lời nào, dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn hắn, vừa giống như khinh thường, vừa giống như khiêu khí.
Lý Mẫn Hanh bị cú đấm này của cậu làm cho thân thể ngã ra sau, hắn theo bản năng vịn tường để ổn định thân thể. Khi một lần nữa ngước lên, thần tình bị phủ đầy tử khí, đuôi lông mày phẫn nộ cử động. Mệnh danh là thái tử gia của giới quý tộc, Lý Mẫn Hanh hắn chưa từng chịu khinh bạc như thế.
"Con mẹ nó, cậu dám đánh lão tử?"
Lý Đông Hách không dám nhận mình là người nho nhã nhưng cũng không phải là loại người thô tục. Nhưng hiện giờ, cậu thật sự muốn hướng tới Lý Mẫn Hanh phun một bãi nước bọt.
Nhưng lý trí của cậu rất nhanh đã quay lại, hôm nay biết mình đánh Lý Mẫn Hanh thì ngày sau khẳng định sẽ khó sống. Vì thế, cơ thể còn phản ứng nhanh hơn cả đại não, vắt chân lên cổ chạy thục mạng, tới việc học cũng không quan tâm nổi.
Lý Mẫn Hanh u ám nhìn bóng lưng hớt hãi của cậu, ngược lại không cho người đuổi theo, hắn lau vệt máu bên khoé miệng, nụ cười khẽ nhếch mang theo hung tàn lãnh tuyệt.
"Lý Đông Hách, cậu tốt nhất nên chạy xa một chút, đừng để tôi bắt được cậu, nếu không, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là sống không bằng chết."
Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, Lý Đông Hách như con rùa rụt đầu rút cổ, không dám bước ra khỏi nhà, càng không dám tới trường. Ý nghĩ bỏ học lúc đó xâm chiếm hết thảy suy nghĩ của cậu, nhưng cậu cũng chưa thật sự đưa ra quyết định, chỉ là tạm thời xin nghỉ vài hôm. Lúc đi học, vì để chi trả cho chi phí sinh hoạt hàng ngày mà cậu nhận một công việc bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi. Mặc dù ở trường, cậu không có bạn bè nhưng khi còn ở viện phúc lợi, cậu kết bạn với không ít người. Thông qua một trong số bọn họ, cậu tìm được một công việc với mức lương rất cao và không cần bằng cấp. Tất nhiên, cái gì cũng phải có cái giá của nó, môi trường của công việc này "có chút" không lành mạnh.
Là nhân viên phục vụ cho hộp đêm, mà cụ thể là Tuệ Tinh club.
Người giới thiệu cho cậu công việc này là Thôi Thái Khuê, người cùng cậu lớn lên ở viện phúc lợi, dù tính cách hoàn toàn trái ngược nhưng hai người ở chung rất tốt đẹp.
Sau khi cậu thay đồng phục xong, liền bị Thôi Thái Khuê xoay mấy vòng để ngắm nghía, sau đó, bỗng nghe thấy tiếng kêu kinh diễm của y: "Chà Lý Đông Hách, mày phạm quy rồi."
"Lại cái gì nữa?" Cậu ngờ ngợ quay sang nhìn y, biểu tình là đang hỏi y lại giở cái trò quỷ gì vậy.
Thôi Thái Khuê che trán cảm thán một tiếng: "Đẹp tới mức phạm quy."
Cậu lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, y là như thế, trời sinh mang theo hơi thở phong tình, miệng lưỡi lại rất biết dụ hoặc, là kiểu người thu hút trăm dặm đào hoa.
Cậu biết địa vị của Thôi Thái Khuê ở Tuệ Tinh club không hề tầm thường. Y cũng không ngại kể với cậu chuyện y được ông chủ của Tuệ Tinh club bao nuôi. Còn phản ứng của cậu về chuyện này thì là không có phản ứng gì cả. Mỗi người có một cuộc sống riêng, chỉ cần y không làm chuyện thương thiên hại lý hay cướp bạn trai của người khác thì cậu sẽ không xen vào.
Mà Thôi Thái Khuê khen không sai, trang phục của nhân viên Tuệ Tinh phi thường trang nhã nhưng lại ôm sát cơ thể. Kết hợp với đôi chân dài, vòng eo nhỏ và cơ ngực no đủ của Lý Đông Hách, thật sự là mật ngọt chết người.
Ngũ quan của cậu có thể không yêu kiều và diễm lệ như Thôi Thái Khuê nhưng lại mang một sắc thái hoàn toàn khác. Thuần khiết và tươi sáng, đặc biệt là khi cười, đuôi mắt khẽ cong, dưới ánh mặt trời chiếu lên là một loại hào quang tuyệt đẹp. Ánh mắt nhu hoà có sự ăn mòn cực mạnh, rơi vào đáy lòng người nhìn, chính là loại độc dược mạnh mẽ nhất.
Vì vậy mà càng khơi gợi lên dục vọng muốn phá huỷ của ác ma...
Thôi Thái Khuê ở Tuệ Tinh club gần như là làm mưa làm gió, điều này chứng minh người bao nuôi y đối với y là hết mực cưng chiều. Vì vậy mà Thôi Thái Khuê tự tin vỗ ngực cam đoan: "Mày yên tâm, ở đây có tao làm chỗ dựa cho mày, không phải sợ."
Cậu khẽ cười biết ơn, cũng không nói chuyện bị bạo lực ở trường cho y biết, chỉ nói là vì quá áp lực việc học nên mới nghỉ dăm bữa nửa tháng. Cậu biết với tính tình của y, một khi biết được, chắc chắn sẽ chạy tới trường của cậu náo loạn một trận, mặc cho kẻ đó là thái tử gia hay là ai khác. Chung quy, cậu không muốn liên luỵ tới y.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com