Martin và 9 Bùa Chú Giáng Sinh (C2.p1)
Chương 2: Bùa chú tình bạn
-------
Phần 1: Truy tìm
-------Luồng ánh sáng ấm áp ôm lấy cơ thể Martin và Mi, như một lớp chăn mềm mại che chắn họ khỏi cái lạnh của không gian thời gian. Khi ánh sáng mờ dần, đôi chân nhỏ chạm xuống mặt đất, một cảm giác thân quen kỳ lạ bao trùm cả hai. Không khí mát lành pha chút hương vị cũ kỹ của thành phố, tiếng chuông từ xa vọng lại, và những ngọn đèn vàng le lói trên con phố nhỏ khiến trái tim hai đứa trẻ chợt thắt lại, như vừa quay về một nơi quan trọng đã lâu không ghé thăm.
"Chờ đã, mình nhìn nhầm hay đây thực sự là thị trấn của chúng ta nhỉ?" Martin lẩm bẩm, ánh mắt dò xét xung quanh.
"Ồ, đúng là thành phố chúng ta rồi, nhưng là 14 năm trước !" Mi thốt lên, đôi mắt mở to ngạc nhiên khi nhặt được một tờ báo cũ bên ngoài cửa hàng nhỏ.
Cả hai đứng ngẩn người, cố gắng giải mã ý nghĩa của "bông tuyết đầu tiên." Martin gãi đầu, ánh mắt đầy băn khoăn. "Lạ thật, ý nghĩa của nó là gì chứ? Không phải mùa đông ở đây đã tồn tại từ lâu sao? Làm sao có thể lấy được bông tuyết đầu tiên" Mi thì nhíu mày, đôi môi mím chặt như đang suy nghĩ, nhưng cũng chẳng thể tìm ra câu trả lời.
Đúng lúc ấy, chiếc vòng cổ trên cổ Mi bất ngờ phát sáng nhẹ. Ánh sáng hồng tỏa ra dịu dàng, không chói lóa. Một tia sáng mảnh mai, mềm mại như sợi chỉ bạc, lướt qua không khí rồi rơi xuống mặt đất, tạo thành một đường ánh sáng mờ nhạt, như muốn dẫn lối cho hai đứa trẻ.
"Martin, nhìn kìa! Chiếc vòng đang chỉ đường!" Mi gọi anh mình.
Ánh sáng dẫn đường hai đứa trẻ băng qua một con đường nhỏ lát đá, hai bên là những ngôi nhà cổ kính với cửa sổ sáng đèn. Những ngọn đèn đường tỏa ánh sáng vàng dịu, phản chiếu trên mặt đường lấp lánh ướt nước mưa. Không khí lạnh giá khiến Martin và Mi run rẩy, họ kéo sát áo khoác nhưng không giấu được vẻ bối rối.
"Martin, nơi này... lạ mà quen quá..." Mi thầm thì, giọng run nhẹ vì cái lạnh.
"Ừ, giống như một giấc mơ vậy. Nhưng ánh sáng này đang dẫn đường, mình phải tin nó," Martin đáp, ánh mắt đầy quyết tâm.
Họ dừng chân trước một hiệu sách nhỏ. Bảng hiệu gỗ cũ kỹ treo lắc lư trong gió, ánh sáng ấm áp hắt ra từ cửa sổ. Khi bước vào, họ như lạc vào một thế giới khác. Kệ sách cao ngút, sáng bóng như được lau chùi mỗi ngày, sách được sắp xếp ngay ngắn theo màu sắc tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Mùi giấy cũ và gỗ thơm thoang thoảng trong không gian. Ở quầy, một người đàn ông trẻ tuổi gần 30 tuổi đang bận rộn xếp sách. Ông ấy có mái tóc nâu xoăn nhẹ và đôi mắt sáng đầy nhân hậu.
Người đàn ông ngẩng lên, nhìn thấy hai đứa trẻ lạnh cóng đứng ở cửa, ông mỉm cười hiền hậu. "Trời lạnh thế này, các cháu làm gì ở ngoài đường? Vào đây, uống chút trà nóng cho ấm người."
Người đàn ông nhìn hai đứa trẻ, cảm nhận được nỗi lo lắng và sự mất mát trong đôi mắt của chúng. Ông khẽ thở dài, rồi chỉ vào ghế ngồi gần đó. "Các cháu ngồi xuống đi, để ta pha trà. Chắc chắn các cháu đã phải trải qua nhiều điều khó khăn."
Sau khi ngồi xuống, Martin và Mi mới giới thiệu tên mình. "Chúng cháu là Martin và Mi," Martin nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy nghiêm túc. "Chúng cháu đang tìm kiếm một thứ rất quan trọng. Nhưng... chúng cháu không biết phải làm sao để tìm thấy nó."
Mi nhìn ông, ánh mắt lấp lánh một chút hy vọng. "Chúng cháu không muốn làm phiền chú, chỉ là..." Cô dừng lại, không tìm ra từ nào diễn tả được hết cảm giác của mình.
Người đàn ông mỉm cười, sự dịu dàng trong ánh mắt khiến Mi và Martin cảm thấy bớt căng thẳng. "Ta là George Miller, chủ hiệu sách này. Các cháu có thể ở lại đây một lúc, cho đến khi tìm ra câu trả lời. Chắc chắn các cháu sẽ tìm thấy con đường của mình."
Sau một hồi trò chuyện, George cảm thấy rằng hai đứa trẻ có lẽ bị lạc hoặc bị bỏ rơi, nên ông quyết định cho chúng ở lại hiệu sách tạm thời. "Nơi này có thể không phải là nhà của các cháu, nhưng ta sẽ chăm sóc các cháu cho đến khi các cháu tìm được nơi mình thuộc về."
"Vợ chú đang mang thai nên không thể ra ngoài, nhưng các cháu cứ tạm ở lại đây phụ làm việc vặt trong hiệu sách. Trong khi đó, chú sẽ đi dò hỏi, tìm cách giúp các cháu tìm lại cha mẹ," ông nói, ánh mắt đầy quyết tâm.
Thời gian trôi qua, đã ba ngày nhưng cả hai vẫn chưa tìm được bất kỳ manh mối nào. Martin thường đứng lặng trước cửa sổ, ngón tay xoắn lấy sợi dây vòng cổ, ánh mắt lo lắng lướt qua từng tia sáng yếu ớt từ chiếc vòng. Mi, ngồi bên góc kệ sách, không ngừng lật từng trang giấy cũ với hy vọng mỏng manh, nhưng tất cả chỉ là sự im lặng.
"Martin, ánh sáng này yếu dần rồi," Mi khẽ nói, giọng đầy lo lắng, đôi tay run rẩy nắm chặt chiếc vòng cổ. "Chúng ta đã bỏ lỡ điều gì sao? Thời gian không còn nhiều nữa."
Martin không trả lời ngay, ánh mắt cậu hướng ra phía con phố yên tĩnh bên ngoài. "Anh không chắc," cậu thở dài, "nhưng anh cảm thấy như có điều gì đó chúng ta đã bỏ qua..."
"Chúng ta đã bỏ lỡ điều gì sao? Thời gian không còn nhiều nữa," Mi thở dài, ánh mắt buồn bã.
Trong suốt những ngày ở lại hiệu sách, Martin và Mi dần khám phá thêm về George và tình yêu sâu sắc mà ông dành cho vợ mình, Lana. George luôn tự hào về đứa con sắp chào đời, tình cảm ông dành cho nó thể hiện qua từng lời nói, từng cử chỉ. Một ngày nọ, George đã đặt một món quà đặc biệt tại cửa hàng đồ chơi cuối phố, dành tặng đứa con chưa chào đời của mình. Đó là một quả cầu tuyết tinh xảo, bên trong chứa những bông tuyết nhỏ và mô hình của một hiệu sách, đế của quả cầu còn có thể phát nhạc Giáng sinh, nhìn sơ qua đã biết đó là một món quà đắt tiền, quả cầu tuyết lấp lánh dưới ánh sáng lửa ấm áp của mùa đông.
Vào ngày thứ năm, món quà cuối cùng cũng được chuyển về. Khi nhìn thấy quả cầu tuyết ấy, đôi mắt của Mi sáng lên, ánh sáng kỳ lạ phản chiếu từ chiếc vòng cổ cô đang đeo. Chợt, chiếc vòng của Martin cũng phát sáng, cả hai đều nhận ra rằng, chính món đồ này là thứ họ cần tìm.
"Martin, chắc chắn đây chính là món quà mà chúng ta phải có!" Mi nói, giọng đầy quyết tâm, đôi mắt long lanh như những đốm sao sáng.
Martin do dự, lòng bối rối. "Nhưng... đây là món quà George dành cho con của ông ấy. Chúng ta không thể lấy nó, nó quá quan trọng với họ."
Dù vậy, sự cần thiết của quả cầu để cứu lấy Giáng sinh buộc Martin và Mi phải đưa ra quyết định đau lòng. Trong một phút yếu lòng, họ lén lút trộm lấy món đồ, lòng nặng trĩu như những cục đá. Trước khi hành động, họ đứng im lặng trước cửa hàng đồ chơi, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn đường phản chiếu vào khuôn mặt đầy mâu thuẫn của cả hai. Mi nhìn Martin, đôi mắt cô đầy sự quyết tâm nhưng cũng không thiếu sự lo lắng.
"Chúng ta phải làm thôi, không còn cách nào khác," Mi thì thầm, giọng như thể đang tự thuyết phục chính mình.
Martin hít một hơi thật sâu, tay siết chặt chiếc vòng cổ, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. Nhưng khi ánh sáng từ chiếc vòng sáng rực lên, dường như mọi nỗi lo âu đều nhạt nhòa. Họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục hành trình, dù biết rằng sẽ phải trả giá.
Cả hai lặng lẽ bước vào nhà kho sách nơi George đặt món quà, tránh để tiếng bước chân của mình vang lên, sợ làm vỡ đi không khí yên tĩnh. Mọi thứ trong cửa hàng đều êm ả, chỉ có tiếng nhạc Giáng sinh nhẹ nhàng phát ra từ những chiếc băng cát-xét cổ điển trên kệ, hòa cùng với mùi giấy cũ và mực in nồng nặc. Quả cầu tuyết nằm ở một góc, trên kệ cao, lấp lánh như một ngôi sao rực rỡ trong đêm, nổi bật giữa đống sách cũ kỹ và những món đồ chơi cũ mà George đã cất giữ suốt bao năm.
Mi là người leo lên kệ, cẩn thận với từng bước chân, trong khi Martin đứng dưới, mắt không rời khỏi cửa sổ, đề phòng bất kỳ ai có thể đi ngang qua. Họ trao nhau một cái nhìn, không cần nói lời nào, nhưng dường như cả hai đều hiểu rằng không còn lựa chọn nào khác. Mỗi giây trôi qua, nỗi lo sợ lại càng đè nặng hơn, nhưng trong lòng họ, chỉ có một mục tiêu duy nhất: quả cầu này là hy vọng cuối cùng để cứu lấy Giáng sinh.
Mi cuối cùng cũng lấy được quả cầu tuyết. Cô cẩn thận đặt nó vào tay Martin, như thể sợ rằng chỉ một cử động mạnh cũng có thể làm vỡ giấc mơ mà họ đang cố nắm giữ. Lúc này, cảm giác tội lỗi đã hoàn toàn chiếm lĩnh tâm trí cả hai, nhưng họ vẫn lặng lẽ rời khỏi cửa hàng, không một lời.
Khi quả cầu tuyết biến mất, George không thể giấu nổi nỗi lo lắng, tự trách mình vì đã không giữ kĩ được món quà quý giá ấy. "Làm sao tôi có thể để mất món quà cho đứa con đầu lòng của mình như vậy?" George ngồi xuống, mắt ông đầy vẻ hối hận và buồn bã.
Khi họ vừa rời khỏi khu vực an toàn của cửa hàng, Mi và Martin chỉ biết im lặng, nỗi tội lỗi và sự căng thẳng dâng lên trong lòng. Khi họ cố gắng sử dụng bùa chú tìm con đường về nhà.
Nhưng tay say bóng tối đột ngột xuất hiện, những bóng hình đen tối lao tới như những cơn ác mộng sống động nhất, cố gắng cướp lấy món đồ chơi. Thì ra chúng chỉ đợi tới khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà những đứa trẻ ngoan trở thành những đứa trẻ hư, khi bọn chúng biết được bông tuyết đầu tiên nằm ở đâu để phá hủy nó.
Martin và Mi chạy thục mạng, chân không thể cất bước nổi, từng bước chạy dồn dập như thể đất dưới chân muốn nuốt chửng họ. Bóng tối vây quanh, đuổi theo với những tiếng gào thét đầy ác quái, từng bóng ma vươn tới, chộp lấy không khí. Khi họ chạy qua từng con phố vắng, không khí lạnh buốt cắt vào da thịt, cảm giác tuyệt vọng dâng lên từng giây.
Nhưng bóng tối vẫn không buông tha, bám sát hai đứa trẻ như những con quái vật vô hình, không cho họ một chút hy vọng. Khi Martin và Mi lao qua một góc khuất, một bóng ma bất ngờ lao tới, giật lấy quả cầu tuyết từ tay Mi và đập mạnh xuống đất.
Tiếng vỡ vang lên sắc lạnh, những mảnh vụn lấp lánh bay tứ tung trong không trung, như những giọt nước mắt mùa đông đầy tang thương. Tất cả chỉ là dấu hiệu cho sự kết thúc.
Lũ bóng ma xung quanh cười lớn, tiếng cười lạnh lẽo vang vọng trong không gian, như thể chúng đang giễu cợt sự bất lực của hai đứa trẻ. Chúng vươn tay ra, bao trùm lấy Martin và Mi, như muốn xâu xé và nuốt chửng mọi hy vọng cuối cùng của họ.
Trong cơn tuyệt vọng, Mi và Martin chỉ còn biết hét lên tên "Rudolf!" Giọng họ vang lên khẩn cầu, nhưng đáp lại chỉ là những tiếng cười khủng khiếp từ bóng tối, làm tan vỡ mọi sự bình yên.
Đúng lúc ấy, ánh sáng từ chiếc vòng cổ lóe lên mạnh mẽ, tạo thành một lớp bảo vệ sáng chói, xua tan hết những bóng ma đang lao tới. Nhưng dù vậy, quả cầu tuyết đã vỡ vụn, không còn gì có thể cứu vãn.
Kiệt sức và tuyệt vọng, Martin và Mi ngã xuống nền tuyết trắng, thở hổn hển, không còn sức lực để chống chọi. Bóng tối vẫn vây quanh, chỉ còn lại sự tĩnh lặng lạnh lẽo và tiếng gió rít qua những cành cây khô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com