Martin và 9 Bùa Chú Giáng Sinh (C2.p2)
Chương 2: Bùa Chú Tình Bạn
-----
Phần 2: Sự thật
-----
Ngay sau đó, George tìm thấy hai đứa trẻ nằm bất tỉnh giữa lớp tuyết dày, với gót giày đã mòn. Sự hoảng loạn và lo lắng tràn ngập trong mắt ông khi nhìn thấy những đứa trẻ kiệt sức, thân thể đầy thương tích. Không một chút chần chừ, ông bế chúng lên, ôm chúng vào lòng như những đứa con của mình, đưa nhanh về nhà.
Lana, vợ ông George, đang đứng bên cửa, vội vàng chạy đến, ân cần chăm sóc, lau chùi vết thương cho chúng. Bà vỗ về họ với tất cả tình yêu thương và sự chăm sóc, như thể những đứa trẻ ấy là con ruột của mình, khiến lòng họ ấm lại dù ngoài trời đang lạnh giá.
Trong lúc Lana lo lắng chăm sóc, Martin và Mi nhìn nhau, không thể tin vào mắt mình. Một sự thật bất ngờ dần hé lộ, khiến lòng họ như bị chao đảo. Chính tại đây, trong ngôi nhà ấm cúng này, họ nhận ra một điều mà trước đó chưa bao giờ ngờ tới: Bà Lana Miller, vợ của George, chính là dì Lana—mẹ của Gody, mẹ của người bạn thân mà họ sẽ gặp trong tương lai.
"Lana Miller? Là mẹ của Gody sao?" Mi kinh ngạc thốt lên, giọng không giấu được sự bàng hoàng. Cô không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình, một sự kết nối giữa quá khứ và tương lai mà cô không thể hiểu nổi.
George và Lana, với ánh mắt tràn ngập tình cảm, chia sẻ về tình yêu vô bờ mà họ dành cho đứa con chưa ra đời của mình. Tình cảm ấy vượt lên trên tất cả, trở thành niềm hy vọng lớn lao nhất của họ, là ánh sáng soi đường cho cuộc sống đầy khó khăn và thử thách.
"Dù các cháu không có gia đình, chúng ta sẽ luôn mở rộng vòng tay chào đón các cháu," Lana nói, giọng bà dịu dàng, ấm áp như chính mùa xuân đang đến gần, xoa dịu nỗi đau trong lòng những đứa trẻ.
Lòng Martin và Mi nặng trĩu nỗi ân hận. Họ nhìn vào gương mặt thân thương của George và Lana, nhận ra rằng chính mình đã vô tình phá hỏng món quà mà George đã dành cho đứa con đầu lòng của ông, một món quà quý giá mà giờ đây, không thể nào quay lại được.
Gody kể rằng cha cậu ấy sẽ mất sau không lâu khi Gody ra đời không lâu bởi vì tai nạn, nên Martin nghĩ đó có thể chính là món quà cuối cùng của ông ấy dành cho Gody. Cảm giác tội lỗi và hối hận như bao trùm lấy hai đứa trẻ nhỏ, khiến họ không thể thốt nên lời.
Tuy nhiên, điều bất ngờ đã xảy ra. George, sau tất cả những nỗi lo lắng, không còn bận tâm đến món quà bị vỡ. Thay vào đó, trong một lần xuống phố mua đồ ăn sáng, ông đã tìm thấy một món đồ chơi gỗ nhỏ tại cửa hàng của một ông già có râu bạc phơ. Ông già cười vang, tiếng cười ấm áp và đầy quyền năng.
"Ho ho ho! Đây là món đồ chứa đựng phép màu, tôi bảo đảm nó sẽ làm thay đổi mọi thứ!" ông già nói, tay trao cho George món đồ như một lời hứa về những điều kỳ diệu sẽ đến.
Martin và Mi, mặc dù cảm thấy sự tội lỗi dâng lên ngập tràn, nhưng cũng biết rằng họ cần phải sửa sai. Với lòng chân thành, họ quyết định viết thư cho George, thú nhận rằng chính họ đã trộm quả cầu tuyết và gửi lời cảm ơn sâu sắc đến ông bà vì đã cưu mang họ như những đứa con ruột thịt.
Sau đó, họ quay về hiện tại, lòng đầy nỗi buồn sâu thẳm, tự cảm thấy mình đã thất bại trong nhiệm vụ quan trọng. Nhưng đúng lúc ấy, chú mèo tinh linh bất ngờ xuất hiện, với một nụ cười bí ẩn và đầy ẩn ý.
"Nhiệm vụ của các cậu chưa kết thúc. Các cậu còn ba tiếng nữa!"
Ánh sáng từ chiếc vòng cổ một lần nữa bùng lên mạnh mẽ, dẫn đường cho Martin và Mi đến nhà Gody. Khi họ bước vào, căn phòng của cậu bé vẫn chìm trong bóng tối của đêm khuya.
Gody, lúc này vẫn đang say giấc trong chiếc giường ấm áp. Trong góc phòng, món đồ chơi bông tuyết đơn giản vẫn sáng lấp lánh như một ngôi sao nhỏ giữa không gian yên ả, đôi mắt Mi không thể rời khỏi nó.
Bước lại gần, Martin nhẹ nhàng gọi tên Gody. Cậu bé tỉnh dậy, mắt còn ngái ngủ, ánh mắt nghi hoặc như đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Khi nghe câu chuyện của họ, Martin và Mi muốn mượn món đồ chơi đó, vẻ ngờ vực hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt Gody, như thể anh đã nghe quá nhiều lời hứa hão huyền mà không bao giờ thành hiện thực.
"Phép màu Giáng sinh ư? Đừng đùa nữa. Mỗi năm tôi đều gửi thư cho Santa, mong muốn được gặp cha tôi một lần, dù chỉ trong giấc mơ. Nhưng chưa bao giờ điều đó xảy ra. Cha tôi đã đi mãi mãi rồi," Gody nói, giọng cậu trầm và đầy tuyệt vọng.
"Chỉ là món đồ chơi mà cha tôi để lại thôi. Cứ lấy đi, tôi không quan tâm nữa." Giọng nói của Gody lạnh lùng, đầy sự hoài nghi, như thể không còn chỗ cho những phép màu trong trái tim cậu nữa.
Những lời của Gody như một cú đấm mạnh mẽ vào trái tim Mi và Martin, khiến họ cảm thấy niềm hy vọng của mình tan vỡ. Họ nhìn Gody, cậu bé chưa bao giờ hiểu được tình yêu của cha mình, chưa bao giờ biết đến sự ấm áp của tình yêu vô điều kiện, và giờ đây, cậu không còn tin vào bất cứ điều gì nữa.
Những năm tháng gửi thư, hy vọng và ước mơ đều vô vọng. Giáng sinh, với cậu, không còn là phép màu, mà chỉ là sự trống rỗng. Đó cũng chính là cánh cửa vô hình dẫn bóng tối đến nơi bông tuyết đầu tiên.
Chưa kịp nói thêm, bóng tối lại ập đến, mạnh mẽ và hung tợn hơn bao giờ hết. Những hình hài mờ ảo lao về phía ba đứa trẻ trong một đợt tấn công đầy tàn bạo. Không còn lựa chọn nào khác, Mi quyết định liều lĩnh sử dụng chiếc vòng cổ của mình. Cô đặt tay lên đó, nhắm mắt, và một làn sóng ánh sáng ấm áp bỗng xuất hiện, truyền tải hình ảnh về tình yêu sâu đậm mà George và Lana dành cho Gody. Hình ảnh ấy rõ ràng và sống động, tràn đầy hy vọng và ấm áp.
Sự thay đổi nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ diễn ra trong mắt Gody. Cậu bé không còn hoài nghi nữa, trái tim cậu mở rộng đón nhận những gì đã bị chôn vùi từ lâu. Làn sóng ánh sáng ấm áp từ chiếc vòng cổ khiến cậu cảm thấy một sự kết nối sâu sắc với cha mình, một cảm giác mà trước đây cậu chưa từng trải qua.
"Cha... cha thật sự yêu con?" Gody nói, giọng cậu run rẩy, đôi mắt ngập tràn sự bối rối nhưng cũng là hy vọng mới.
"Đúng vậy, Gody," Martin lên tiếng, giọng đầy sự chắc chắn, "Cha cậu yêu cậu. Và Giáng sinh chính là dịp để tất cả chúng ta nhớ đến tình yêu đó."
Mi gật đầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Giáng sinh không phải chỉ là phép màu vật chất, mà là những phép màu mà chúng ta tạo ra từ yêu thương và sự đoàn kết. Đừng để bóng tối xâm chiếm trái tim cậu, Gody."
Trong khoảnh khắc đó, Gody nhìn thấy những hình ảnh ấy, trái tim của cậu dần dần tan chảy. Một sự thay đổi nhẹ nhàng nhưng sâu sắc diễn ra trong ánh mắt cậu, từ sự hoài nghi sang niềm tin yếu ớt, rồi dần trở nên mạnh mẽ.
Cuối cùng, Gody tin vào phép màu mà Mi và Martin nói tới. Món đồ chơi bông tuyết đột ngột tỏa sáng rực rỡ, từ trong đó, một chiếc vòng cổ thứ ba xuất hiện, nhẹ nhàng bay đến tay Gody.
Chiếc vòng cổ tỏa sáng, ánh sáng chói lóa từ nó lan tỏa khắp căn phòng, hòa vào không khí lạnh giá và bức bối. Sức mạnh kỳ diệu từ món đồ chơi bông tuyết không chỉ dừng lại ở đó. Khi Gody nắm chặt chiếc vòng trong tay, một sức mạnh khổng lồ trỗi dậy, khiến ba đứa trẻ cùng nhau đứng vững. Những tia sáng rực rỡ bắn ra từ chiếc vòng, xua đuổi bóng ma đang vây quanh, như thể chúng không thể chịu nổi ánh sáng thuần khiết của tình yêu và hy vọng.
"Đây là lúc rồi," Mi thì thầm, ánh mắt cô ngời sáng như chính ánh sáng từ chiếc vòng cổ. Martin nắm tay Gody, và ba đứa trẻ cùng hướng về phía bóng tối đang dần bị đẩy lùi.
Bóng ma gào thét, cố gắng phản kháng nhưng không thể chống lại sức mạnh của tình bạn và tình yêu mà chiếc vòng cổ đại diện.
Trong một khoảnh khắc, tất cả bùng lên trong một vụ nổ ánh sáng rực rỡ, làm tan biến mọi bóng đen xung quanh. Căn phòng trở lại im lặng, ánh sáng dịu dàng phủ lên mọi vật, như thể mùa Giáng sinh đã đến thật gần.
Chú mèo tinh linh xuất hiện, lần này không còn chỉ là một hình bóng mờ ảo mà là một sinh vật thực sự, mỉm cười bí ẩn nhưng tràn đầy sự ấm áp. "Món đồ chơi này, chính là món quà đầu tiên mà Santa Claus tự tay tạo ra mà không mà nhờ tinh linh" mèo tinh linh nói, giọng trầm ấm và êm dịu, "Nó mang trong mình phép màu Giáng sinh, món quà dành cho một người cha yêu con vô bờ bến. Đó là sự khởi đầu của tất cả phép màu hiện hữu trong những hành động yêu thương, trong tình bạn và lòng kiên trì."
Gody nhìn vào chiếc vòng cổ, một cảm giác kỳ diệu lướt qua trái tim cậu. Cậu đã hiểu, rằng cha cậu không hề bỏ rơi cậu. Tình yêu của cha luôn hiện diện, dù không thể thấy được, nhưng nó luôn ấm áp và đầy hy vọng, như chiếc vòng này.
Đây chính là bùa chú đầu tiên mà cả ba đứa trẻ học được - Bùa chú tình bạn. Gody quay sang Mi và Martin, rồi nói với giọng khẽ nhưng kiên định: "Cảm ơn các cậu... vì đã đưa tớ đến với phép màu này."
Ba đứa trẻ quay trở về, lòng tràn đầy hy vọng, niềm tin vào phép màu Giáng sinh, và tình yêu vô bờ bến. Khi Martin và Mi ngồi bên cạnh lò sưởi, chú mèo tinh linh cuộn tròn ngủ say bên họ, như đang chờ đợi những hành trình mới, những phép màu sẽ tiếp tục diễn ra trong tương lai. Rồi tất cả lại chìm vào giấc ngủ, như mọi chuyện xảy ra chỉ là giấc mơ vậy. Dù sao thì Giáng sinh còn chưa đến, nhưng hành trình của họ, với tất cả niềm tin vào tình yêu và phép màu, vẫn tiếp tục ...
---- Kết chương 2 ----
còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com