CHƯƠNG 12
Mật mã đầu tiên: "Căn phòng không khóa cửa"
Trận mưa đêm hôm ấy khiến Sài Gòn trở nên đặc quánh và bí bách như thể ai đó đang dùng tay nén cả bầu không khí xuống đầu người ta. Trong một quán cà phê bỏ hoang ở quận 4, chiếc máy chiếu cũ kỹ đột nhiên bật sáng, trình chiếu những hình ảnh lặp đi lặp lại: ảnh chân dung từng thành viên tổ điều tra đặc biệt, đi kèm theo dòng chữ chạy phía dưới như tiêu đề của một chương trình truyền hình: "Bạn hiểu họ bao nhiêu phần trăm?"
Cùng lúc, tại căn hộ nhà Hùng và Đăng, một phong bì được nhét khéo léo qua khe cửa, không người gửi, không dấu vết, chỉ có một chữ duy nhất được đánh máy: "Chọn."
Hùng mở phong bì, cau mày khi thấy bên trong là một bức ảnh in đen trắng – hình căn phòng ngủ cũ kỹ, trống trơn, nhưng trên tường có treo một dòng chữ nguệch ngoạc bằng máu:
"Có ba người cùng bước vào căn phòng. Chỉ hai người bước ra. Người còn lại... là bạn."
Kèm theo là một USB nhỏ, dán giấy: "Đừng bật nếu bạn chưa sẵn sàng từ bỏ logic."
Hùng lập tức gọi Đăng. Hai người cùng cắm USB vào laptop. Một đoạn video hiện ra – hình ảnh quay ban đêm, camera giấu kín: một căn phòng giống hệt như trong ảnh, có ba người bị bịt mắt ngồi xung quanh bàn. Một giọng nói méo mó vang lên:
"Chào mừng đến với trò chơi 'Bản thể còn lại'. Mỗi người trong các bạn có một bí mật. Nếu bạn nói dối, điện sẽ giật. Nếu bạn nói thật, người bên cạnh sẽ đau. Muốn rời khỏi phòng? Hãy tìm ra ai trong ba người không có thật."
Video cắt ngang trước khi kết thúc. Dòng chữ cuối cùng hiện ra:
"Chúng tôi biết tổ điều tra của bạn cũng có một người không thật."
Im lặng. Không khí trong căn phòng như đóng băng. Hùng nắm chặt tay Đăng.
"Chúng nó đang chơi đùa với bọn mình theo kiểu mới rồi," Hùng trầm giọng. "Trò chơi mô phỏng và ép buộc tâm lý. Nhưng điều đáng sợ nhất là – chúng biết quá nhiều về từng người trong đội."
Đăng đã bắt đầu gọi cho Hiếu, An, Kiều và Dương – nhưng mọi người đều báo đã nhận được cùng một phong bì, cùng một USB – nhưng mỗi người lại có đoạn video khác nhau.
An nhận được đoạn video quay cảnh một lớp học, nơi một "giảng viên" yêu cầu học viên chọn: hy sinh người thân để cứu mạng 10 người, hay ngược lại?
Dương thì nhận được cảnh quay một căn phòng bày đầy tranh vẽ – nhưng cứ mỗi lần vẽ chân dung một người bạn trong nhóm, bức tranh lại tự chảy máu.
Hiếu... nhận được cảnh quay chính vợ chồng mình – với câu hỏi: "Bạn có thể tha thứ nếu người bạn đời từng giấu bạn điều gì đó quan trọng nhất không?"
Mỗi người đều đang bị bẻ cong cảm xúc và lý trí theo cách riêng. Và tất cả đều không tìm ra dấu vết nguồn gốc của USB, hay kẻ gửi thư.
Ngày hôm sau, vụ án chính thức được mở: Một sinh viên ngành công nghệ sinh học mất tích, trong phòng trọ để lại một chiếc điện thoại đang phát đoạn video "trò chơi" gần giống hệt với thứ nhóm Hùng nhận được. Điều đáng sợ là – đoạn video sinh viên đó nhận được kết thúc bằng hình ảnh của Hùng, đang ngồi nhìn vào camera và mỉm cười.
Cả phòng điều tra rúng động. Dường như có kẻ nào đó không chỉ theo dõi họ suốt một thời gian dài – mà còn đang cố gắng kéo họ vào một "vũ trụ trò chơi" nơi nạn nhân và điều tra viên là hai mặt của cùng một đồng xu.
Hiếu nói:
"Chúng ta không còn điều tra một vụ án đơn thuần nữa. Đây là một lời thách đấu."
Hùng nheo mắt:
"Không chỉ với tội phạm... mà còn với chính bản thân mỗi người trong chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com