Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Luôn Nghĩ Về Em ( Trung II )

Chia tay khỏi phòng y tế, anh nghĩ chiều nay sẽ kiếm cơ hội về cùng cậu.

Tan trường mọi người điều về hết, anh biết cậu thường về trễ nên định đến bắt chuyện rủ cậu về chung. Trên đường đi, anh gặp cậu đang bước vào phòng âm nhạc, anh tò mò lén nhìn cậu. Rõ ràng cậu đâu thuộc câu lạc bộ âm nhạc, sao cuối giờ lại đến đây, anh cứ thế im lặng nhìn cậu từ cánh cửa khẽ hở.

Cậu hít một hơi rồi dùng bàn tay nhỏ bé của mình lướt trên những phím đàn, âm thanh dịu nhẹ vang vọng cả căng phòng. Dưới ánh nắng chiều tà, làn gió nhẹ thổi qua khung cửa làm cho những tấm rèm bay phất phới. Người con trai ấy, cứ như một thiên thần đang ngân nga theo âm thanh dịu nhẹ. Khung cảnh đẹp như một bức tranh của thiên đường vậy.

Anh rung động, tim đập liên hồi. Anh đã thích lại càng thích cậu hơn, thật sự không thể kìm nén bản thân thôi thích cậu. Anh nao nức muốn nhìn rõ cậu hơn, vô tình đẩy nhẹ cửa.

- Ai !??

Bị cậu phát hiện anh hoàn hồn, chạy nhanh khỏi hiện trường "Cứ có Cảm giác dejavu ??" anh chạy nhanh vào phòng kế bên mà trốn.

- Không có ai ??

- Ma à ? Hay do mình tưởng tượng ??

Cậu bước ra khỏi phòng âm nhạc nhìn xung quanh không thấy ai, tự hỏi tự trả lời một hồi, rồi cũng bỏ qua xách cặp đi về.

- Phù...

Anh từ phòng kế bên thấy cậu đi thì thở phào nhẹ nhõm, âm thầm theo cậu đi về. "Mình giờ như mấy kẻ bám đuôi biến thái vậy..." nghĩ thì nghĩ thế nhưng anh vẫn âm thầm đi theo cậu.

Trong màn đêm chỉ có mình cậu đi trên đường lớn. Đi được một đoạn cậu bị một đám côn đồ chặng đường.

Bọn chúng kéo cậu vào nơi khuất bóng, không có camera. Anh hốt hoảng chạy nhanh đến định ra tay giải vây cho cậu.

- Tháng cô hồn qua rồi sao vẫn còn vài đứa cô hồn lãng vãng ở đây nhỉ.

Anh giật mình về lời nói của cậu đứng chợt lại. "À..." Anh như nhẹ nhõm khi nhớ lại, lúc trước cậu 1 đánh 6 còn được nói gì giờ chỉ có 3 tên. Anh thật muốn một lần làm anh hùng, mà mỹ nhân nào đó không cho. Dù vậy anh cũng phải đề phòng bất trắc lén quan sát.

Nghe những lời nói tục từ cậu, Anh chỉ ngạc nhiên đôi chút. Dù sao anh cũng thường lén nghe rất nhiều lần rồi.

Cậu cứ thế nhanh chóng xử gọn gàng 3 tên.

Nhìn cậu xử gọn những tên đó anh mới yên tâm hoàn toàn.

Cậu vẫn là cậu, vẫn xinh đẹp và rực rỡ như thế, cậu như đoá bỉ ngạn nở rộ giữa đêm trăng. Ánh mắt đỏ ngọc dưới ánh trăng lại thêm vài phần diễm lệ, nụ cười quyến rũ mê hoặc lòng người.

Anh rùng mình khi nhìn thấy cậu lúc này, tim đập dữ dội hơn, anh giờ mới chợt nhận ra, thì ra anh đã yêu cậu đến điên dại, yêu đến không màn lý trí. Anh thật muốn quan sát cậu lâu hơn nhưng nếu ở lại lâu sẽ bị cậu phát hiện mất anh lặng lẽ biến mất khỏi đó.

Đến nhà anh lập tức lao vào phòng tắm ngay.

Nhớ lại gương mặt lúc nãy của cậu, thú tính của anh trỗi dậy.

- Ha~

Hồi tưởng lại hình ảnh của cậu anh như kích thích hơn, từ từ đưa tay xuống xoa nhẹ con mãnh thú đang có tinh thần chiến đấu kia.

- A~ Bảo bối....

Cứ thế, anh tự an ủi bản thân.

Hôm nay là một ngày bình thường, nhưng anh lại ở trong nhà tắm lâu hơn mọi ngày.

°

Sáng hôm sau tinh thần sản khoái anh bước đến trường, bỗng chốc anh sầm mặt lại khi thấy cảnh tượng hắn đang kề sát tai cậu. Anh bước nhanh đến loi hắn ra lườm hắn .

- Cậu đang làm quái gì thế !!

- Hic....

Cậu bỗng dưng rơi nước mắt, cả hai sửng sốt khi thấy cậu khóc. Hắn hoảng hốt liên tiếp xin lỗi cậu.

Thật nhìn không nổi, anh quăng thằng bạn trời đánh của mình sang một bên. Lấy áo khoác của mình choàng cho cậu, bế cậu lên tiếng thẳng đến phòng y tế trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác của hắn và những con người có mặt ở đó.

°

- Không sao nữa rồi .

Anh đặt cậu lên giường, khụy gối xuống đất dịu dàng đưa tay mình xoa nhẹ đầu an ủi cậu.

Nhìn cậu khóc anh đau lòng xót xa, người con trai này anh cẩn trọng nâng niu yêu thương biết bao nhiêu. Nhưng lại bị tên bạn chó làm cho khóc, anh chua xót cả cõi lòng.

*Reng reng reng *

Tiếng chuông vào học đánh tan bầu không khí im ắng. Cậu dụi dụi mắt nói.

- Anh mau về lớp đi !

Anh luyến tiếc không muốn đi.

- Nhưng còn em...

- Em ổn rồi, em không sao đâu.

Nhìn cậu ổn định hơn, anh nghe lời cậu trở về lớp trong sự ủ rũ.

Giờ nghĩ trưa anh đang đi tìm cậu thì bị chặn đường.

- Em thích anh !!! Xin hãy hẹn hò với em !!

Lại là một cô gái tỏ tình với anh, anh như đã quen với việc này, bình tĩnh, lịch sự từ chối.

- Thật xin lỗi em rất tốt nhưng anh không thể nhận được.

Tuy hơi mất kiên nhẫn nhưng anh vẫn lịch sự nói với cô gái.

- Em không từ bỏ đâu !!

Dứt lời cô gái âm lấy anh làm anh không trở tay kịp. Cô nói tiếp.

- Em sẽ không buông tay đến khi nào anh đồng ý hẹn hò với em !!

Anh giật mình bàng hoàng, vô thức rút mạnh tay lại, cô gái kia mất thăng bằng ngã ra sau, cô ngã xuống rồi khóc nức nở. Tiếng khóc làm mọi người xung quanh đó điều chú ý đến, mọi người bắt đầu bàn tán.

- Nhìn kìa là hội trưởng hội học sinh.

- Đang bắt nạt người khác sao ??

- Đến con gái cũng bắt nạt, tra nam.

- Mọi người bình tĩnh, có khi là hiểu lầm.

- Học sinh giỏi hóa ra chỉ có thế.

Mọi ánh nhìn điều chỉa về phía anh, Anh hoang mang vì sự việc xảy ra quá đột ngột, bất chợt không biết phải làm sao, thì từ sau một bàn tay đặt lên vai anh. Hắn từ sau xuất hiện lườm cô gái rồi hô to.

- A!! Thì ra nếu được tỏ tình, thì phải bắt buộc nhận lấy à!!

- Vậy, không phải cậu một lượt có được một đống người yêu rồi à !??

- Ôi, Sao số cậu sướng như vậy chứ ! Thật ghen tị mà !

Hắn nói lớn, đủ làm cho tất cả mọi người có mặt ở đó điều nghe rõ, lời nói của hắn như mang theo ác ý hướng về những người bàn tán kia, bọn họ giật mình, chuộc dạ có vài người lập tức đổi chiều.

- Đúng nha, học trưởng thường rất nhiều người tỏ tình đó.

- Nếu đồng ý hết chắc kéo dài một vòng quanh trường đấy.

- Lúc nãy tôi còn thấy cô ta bám víu vào học trưởng, nói cái gì không đồng ý thì không buông tay ấy.

- Cô gái kia mặt cũng thật dầy, tỏ tình thất bại còn ăn dạ.

- Thì ra tôi đã bị lừa, đồ tâm cơ.

Lời bàn tán ác ý từ từ quay sang cô gái, họ cười mỉa mai cô, những lời cay độc từ từ hướng về phía cô gái. Cô sợ hãi bọn họ, rưng rưng nước mắt, đứng bật dậy chạy đi mất.

Anh thở phào nhẹ nhõm, vì sự việc bối rối đã được giải quyết, có chút cảm thương mà nhìn theo cô, rồi nhìn tên bạn mình,"quen biết được bao nhiêu năm, mới thấy tên này có não".Anh có chút cảm phục với hắn.

- Nhìn....nhìn gì.

- Không cần cậu nhìn, tôi biết mình đẹp trai rồi !

Thấy anh nhìn hắn lại tỏ vẻ soái ca, Hắn thất tóc cười, nhếch mép cười, tay vuốt vuốt tóc.

"Lại quay về dáng vẻ điên điên rồi...".

Anh vừa định cảm ơn hắn, giờ nhìn hắn anh lại muốn đấm người đến nơi.

Hết Chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com