Chương 2: Không tìm thấy
"Em muốn đi tìm ông xã của em."
Cô gái kia sửng sốt, nghi ngờ nhìn cô: "Chị nghĩ em có lẽ nhỏ tuổi hơn chị, tầm mười sáu mười bảy tuổi, chắc là vẫn còn đi học đúng không? Em kết hôn lấy chồng sớm thế á?"
Sơ Điều cũng sửng sốt một lúc.
À, hiện tại anh chưa phải là chồng của cô.
Cô gái thấy vậy liền nói giùm cô: "Là bạn trai em đúng không? Xem ra em rất yêu cậu ấy, lúc loạn lạc thế này mà dám một thân một mình đi tìm người ta."
Mấy người trẻ tuổi bây giờ yêu đương không phải đều thích gọi bạn trai mình là ông xã sao?
Sơ Điều không phản bác.
"Bạn trai em là người như thế nào?"
Đêm nay vẫn còn dài lắm, cuối cùng cũng gặp được một cô gái gần bằng tuổi mình cho nên cô gái này không khỏi nói nhiều hơn.
Sơ Điều nhớ lại cái chết của anh ở kiếp trước, trong lòng đột nhiên đau nhói, nhưng cũng may hiện tại mọi chuyện còn có thể cứu vãn được, vẫn chưa muộn.
Cô nghĩ rất nhiều từ ngữ để miêu tả anh, nhưng cuối cùng cô chỉ nói: "Anh ấy rất mạnh."
"Rất mạnh? Cậu ấy là dị năng giả?" Cô gái kinh ngạc hỏi: "Nhưng sau thảm họa này, tín hiệu cũng đã bị cắt đứt. Hai người liên lạc với nhau kiểu gì? Làm sao em biết cậu ấy là dị năng giả?"
Sơ Điều mím môi không nói gì.
Anh thật sự rất mạnh, là người mạnh nhất trong số những người mà cô từng gặp.
Cô gái kia cũng không hỏi nữa, chỉ cho là thiếu nữ đang ảo tưởng bạn trai mình là một người mạnh mẽ.
...
Vào lúc này ở Cố đô Giang Ninh, nơi từng là một đô thị cấp 1, phồn hoa rực rỡ, nhưng sau tận thế nó cũng không thể tránh khỏi kết cục trở thành một thành phố hoang vắng, đổ nát thê lương, đất đai cằn cỗi.
Hoang vắng tiêu điều, không một bóng người qua lại.
Mà ở một thị trấn nhỏ vùng ngoại ô của Nghi Thành gần Cố đô Giang Ninh, nơi đây được những ngọn núi vây quanh, như một bức tường bảo vệ của tự nhiên, vây bọc những ngôi làng cổ xưa ở bên trong. Trước đây những ngọn núi đã hạn chế sự phát triển của nơi này, nhưng bây giờ nó đã trở thành vật che chở mọi người.
Toàn bộ Nghi thành chỉ có một chút ánh sáng từ những ngọn đèn dầu, giống như những ngôi sao rơi vào trong núi.
Tất cả cư dân tập trung ở trung tâm của ngôi làng, xung quanh là hàng rào được dựng từ thép và đá. Bên ngoài vòng vây bảo vệ này là những thành phố đã thất thủ. Mà những vòng quay tưởng chường như yếu ớt này lại đóng vai trò như một lớp bảo vệ tạm thời, chống lại sự tấn công của lũ quái vật.
Là chúng tinh phủng nguyệt(*), cũng là cá trong chậu.
*众星捧月(chúng tinh phủng nguyệt): thắp sáng tất cả các ngôi sao tự tách mình xung quanh mặt trăng (thành ngữ, từ Analects); (nghĩa bóng) xem ai đó là nhân vật cốt lõi.
Trên con đường đá xanh gồ ghề lồi lõm đầy ổ gà và những vết máu chưa khô, một bóng người cao ráo sải bước đi qua, nơi mà đôi giày dẫm lên mặt đất còn bốc lên một ít khói trắng.
Có ba nam sinh đằng sau đang đuổi theo, nhưng vì đế giày không cách nhiệt nên khi chạm phải mặt đất nóng bỏng, bọn họ không ngừng dậm chân, cuối cùng thì nhảy nhảy tiến về phía trước đuổi kịp người kia, giơ tay ra ngăn cản người này.
"A Dã, anh Lạc, đại ca, tổ tông ơi!"
Nhìn thấy vẻ mặt cáu kỉnh, ánh mắt lạnh lùng không kiên nhẫn đẩy bọn họ ra của chàng trai kia, bọn họ vội vã giữ chặt anh và đu trên người anh nhất quyết không cho anh đi.
Kết quả là vừa chạm vào tay anh liền bị dị năng hỏa mà anh còn chưa khống chế được làm cho nóng đến nhe răng trợn mắt, nhanh chóng buông lỏng tay rồi vừa vẫy vừa thổi, không dám tiếp cận anh nữa.
Trong số đó có một chàng trai đầu nhuộm tóc vàng kim nói: "A Dã, tuy rằng Thượng úy Lý nói chuyện hơi khó nghe, nhưng chúng ta quả thật không thể ở chỗ này lâu được. Trong rừng ngày càng nhiều quái vật vị lây nhiễm, không phải bọn tôi chê cậu, nhưng chúng ta chỉ dựa vào một mình cậu bảo vệ thì cậu quá mệt mỏi, có quân nhân bọn họ hộ tống mọi người đến căn cứ không phải quá tốt hay sao?"
Cậu nam sinh trông khỏe nhất và cao nhất trong số họ cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy anh Lạc, tuy là cô ấy nói chuyện khó nghe, nhưng cô ấy trông rất xinh đẹp...a a..."
Một người khác nhìn hơi văn nhược vội nhảy lên che miệng người kia, nói: "A Dã, thật ra, ở căn cứ cũng có những người có địa vị cao hơn cô ấy rất nhiều, hiện tại căn cứ đó cũng đang kêu gọi dị năng giả, đối với dị năng giả có ưu đãi lớn, chờ chúng ta tới đó rồi, cô ấy cũng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi. "
Lạc Dã cười lạnh nói: "Đến căn cứ liền sẽ không bị người quát mắng à?"
"Ờ, chuyện này..."
Ba chàng trai kia rơi vào trầm mặc.
Bọn họ đến từ Đại học Giang Ninh, đến ngôi làng cổ này vào cuối tuần để nghỉ lễ, ai ngờ lại gặp phải tận thế, bị nhốt ở đây mấy tháng liền. Cũng may ngày đầu tiên Lạc Dã đã thức tỉnh dị năng, mới có thể bảo vệ cho cả thôn không bị quái vật tàn sát sạch sẽ.
Nhưng bọn họ cũng không thể đi ra ngoài, lương thực gần ăn hết rồi. Vài ngày trước, một chiếc trực thăng cứu hộ đã tìm thấy họ, sau đó Thượng úy Lý dẫn người đi tìm tới đây.
Cô ta muốn dẫn bọn họ rời khỏi đây, đi tới căn cứ.
Nhưng vị thượng úy này có chút cao ngạo, nói chuyện với bọn họ như đang ra mệnh lệnh, thái độ cao cao tại thượng, mạnh mẽ không cho người khác phản bác, vừa rồi còn ở hội nghị châm biếm Lạc Dã trước mặt mọi người.
Nguyên nhân mà cô ta châm chọc Lạc Dã một là do Lạc Dã liên tục bác bỏ giải pháp của Thượng úy Lý ở hội nghị. Trong mắt người khác, anh không thể nghi ngờ là kẻ "không lắng nghe kỷ luật và không tuân theo sự sắp xếp".
Nguyên nhân thứ hai là vì dị năng của Lạc Dã, tuy có lực sát thương khủng bố, nhưng anh chưa thể kiểm soát nó. Giống như bây giờ, cảm xúc bùng nổ liền không kiểm soát được dị năng, sẽ ngộ thương đội mình, cho nên Thượng úy Lý cho rằng cho dù có chiêu mộ anh vào căn cứ thì anh cũng không phải là một dị năng giả hữu dụng.
Nếu các sĩ quan quân đội khác cũng vênh váo tự đắc như vậy, thì họ cũng không cần phải vào để chịu sự khinh bỉ.
"Nhưng mà cho dù chúng ta không đi thì thôn dân cũng muốn đến căn cứ."
Trong tâm trí họ chỉ có những quân nhân mới khiến họ an tâm nhất, cho dù phải rời khỏi quê hương thì cũng không thành vấn đề.
"Đúng vậy, đồ ăn cũng không còn nhiều nữa."
Lạc Dã lại không quan tâm đến chuyện đó, anh cười lạnh nói: "Các cậu đi theo cô ta đi, ông đây không đi."
Sau khi nói xong không quay đầu lại mà rời đi luôn.
...
"Mọi người đã từng gặp ông xã tôi chưa? Anh ấy tên là Lạc Dã."
Sơ Điều đứng sau chiếc xe tải quân sự màu xanh lá cây, lấy hết can đảm bỏ qua chứng sợ xã hội hỏi đoàn người gặp được ở một thành phố tiếp viện.
Cô nghe họ nói rằng họ đã trốn thoát khỏi Phúc Châu, cô nhớ rõ anh từng nói anh đã đi qua nơi này, nói không chừng có thể anh sẽ xuất hiện ở đó.
"Lạc Dã? Chúng tôi chưa từng nghe nói về người này."
"Đúng vậy, chắc là hắn không phải người ở trong đội của chúng tôi, những người chúng tôi gặp trên đường cũng không thấy ai tên Lạc Dã cả."
"Cô thử đến nơi khác tìm xem sao, có lẽ anh ta vẫn còn sống."
Người trong xe trả lời cô, cũng an ủi cô.
"Vâng."
Sơ Điều cảm ơn họ, sau đó ngồi lên chiếc xe điện đã được thay pin mới rời đi.
Anh đương nhiên là còn sống, còn phải sống để gặp cô nữa chứ.
Sơ Điều lái xe điện quay lại trạm xăng nơi có chiếc xe tiếp viện lớn đang dừng. Cô gái Tiểu Kính và ông chú đi theo vài vị quân nhân để tìm kiếm vật tư, số còn lại ở lại để bảo vệ bà cụ và hai anh em sinh đôi.
"Cô gái, cháu có nghe ngóng được tin tức gì về ông xã cháu không?"
Bà cụ hỏi Sở Điều, mọi người trên xe đều biết cô đang đi tìm chồng mình.
Sơ Điều chán nản lắc đầu: "Cháu vừa gặp một đoàn xe ở phía bên kia thành phố, không cùng đường với chúng ta, trên đường đi cũng chưa từng gặp chồng cháu."
"Chuyện đó không quan trọng, người còn sống là còn có thể tìm được." Bà cụ an ủi cô.
Sơ Điều gật đầu: "Vâng, cháu nhất định sẽ tìm được anh ấy."
Sau một giờ, những người đi ra ngoài tìm vật tư cuối cùng cũng đã trở lại, chẳng qua nhìn họ rất chật vật, giống như là đang chạy trốn.
Đi đầu là Tiểu Kính đang đỡ ông chú bị thương nặng liều mạng chạy, vài người quân nhân đang cầm súng chạy phía sau, còn thường xuyên quay đầu bắn về phía nào đó, tiếng súng nặng nề vang lên, chấn động đường phố.
"Đi mau! Có biến chủng!"
Tiểu Kính nghẹn ngào hét lên với bọn họ.
Những người trong xe giật mình, đồng chí phụ trách lái xe vội vàng khởi động xe, nhanh chóng lùi xe lại gần bọn họ, Tiểu Kính đỡ ông chú đuổi theo, hai người quân nhân ở lại xe nhanh chóng kéo họ lên.
"Mau! Mau lên xe!"
Mọi người hét lên với mấy chiến sĩ nổ súng cản biến chủng ở phía sau.
Những người lính phía sau vội vàng thu súng chạy nhanh về phía họ, dẫm mạnh lên thùng xe rồi nhảy lên, sau khi người cuối cùng lên xe, chiếc xe tải đang lùi ngay lập tức lên số lao nhanh về phía trước, phóng ra ngoài.
Eo của ông chú bị cắn thành cái hai cái lỗ, máu đang không ngừng chảy ra, bà cụ vội vã lấy băng gạc và thuốc giúp ông chú băng bó và cầm máu. Hai cái lỗ to gần bằng chiếc đũa, không những thế chúng còn rất sâu, cắn ngay trên treo, như muốn cắn đứt eo luôn vậy.
Miệng vết thương chảy rất nhiều máu, cô em gái của cặp song sinh sợ hãi ôm chặt anh trai, không dám mở mắt.
"Mẹ nó! Thật muốn chém ngàn đao cái tên hỗn đản nuôi rắn trong nhà kia!" Tay của Tiểu Kính toàn là máu, tuyệt vọng bịt kín miệng vết thương đang chảy máu của ông chú, nhìn ông chú đã vô lực mà rơi vào hôn mê, hai mắt đỏ bừng đầy phẫn nộ.
Sơ Điều cuối cùng cũng biết là thứ gì gây ra vết thương cho chú ấy.
Cô ngước mắt lên nhìn thứ còn đang đuổi theo đằng sau chiếc xe tải, cái đuôi khổng lồ đang vặn vẹo trên mặt đất, phá vỡ cửa kính của cửa hàng, thậm chí phá hủy bức tường của các tòa nhà, thân hình của nó bị khói bụi do nó tạo ra che mất, thoắt ẩn thoắt hiện.
Xuyên qua khói bụi, Sơ Điều nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi và hàm răng đẫm máu của con rắn đột biến, cô sợ hãi tới mức hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
Cô rất sợ động vật thân mềm, mà sợ nhất là con rắn.
Hơn nữa, đó là còn là một con rắn đã biến dị, thành một con rắn khổng lồ hung ác với sức chiến đấu khủng bố
Nuôi một con rắn trong nhà, cô thực sự không biết là rắn bạo, hay là chủ của nó bạo hơn nữa.
________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Điều Điều: Ông xã của tôi là người mạnh nhất, không tiếp thu phản bác!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com