33. Lý Thanh hồi ức ( tu )
“Rống!!”
“Cút ng·ay!”
“Rống rống!!!”
“Tìm ch·ết.”
“Tm an tĩnh điểm sẽ ch·ết a!!” Che lại vựng không được đầu, Lý Tiểu Hiểu hắc mặt, cứng đờ ngồi dậy.
…………………………………………… Trầm mặc hai giây sau………………………………………………
“Rống ~~~~~” Một tiếng hưng phấn vang lên, một bóng hình hướng hắn lao tới.
Cả người tỏa ra khí tức không muốn lại gần, nhưng Lý Tiểu Hiểu vẫn bị phác cái đầy cõi lòng. Đầu hắn càng lúc càng đau, Lý Tiểu Hiểu nghiến răng nói: “Đi xuống.”
“Rống! ~~~~” Lâm Hiên làm lơ lời Lý Tiểu Hiểu, hưng phấn cọ vào Lý Tiểu Hiểu. Cả người mềm mại, ôm thật thoải mái. Nó tiếp tục cọ vào khuôn mặt đã hắc hóa của Lý Tiểu Hiểu.
“Tiểu, tiểu hiểu.” Một giọng nói hơi run rẩy vang lên.
Lâm Hiên mê mang nghiêng đầu, nhìn Lý Tiểu Hiểu đang run rẩy trong lòng ngực mình. Sợ hãi? Không vui? Sinh bệnh? Đau? Nó không rõ những cảm giác đó, chỉ có thể ôm chặt Lý Tiểu Hiểu hơn. Tại sao lại như vậy? Có phải vì lời nói của người kia vừa rồi không? Chính hắn làm tiểu hiểu như vậy! Đôi mắt Lâm Hiên bắt đầu chuyển đỏ, sát ý từ từ lan tỏa.
Cảm nhận được sát ý trên người Lâm Hiên, Lý Tiểu Hiểu vỗ vỗ cánh tay hắn, lấy kỳ hắn không để tâm. Hít sâu mấy hơi, hắn từ từ ngẩng đầu lên.
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị, nhưng khi thấy Lý Thanh như vậy, Lý Tiểu Hiểu vẫn hít sâu mấy hơi. Ánh mắt trầm tĩnh, hắn có chút đau lòng hỏi: “Ca, ngươi sao lại ở đây? Ngô triết bọn họ đâu?”
Kéo kéo chiếc áo sơmi trong suốt, Lý Thanh mặt tái nhợt, không biết có nên từ phía sau Chu Viêm đi ra hay không. Hắn thật sự không biết đối mặt với tiểu hiểu như thế nào. Hắn dơ bẩn đến mức tự bản thân còn ghê tởm. Những giọt nước mắt từ khuôn mặt Lý Thanh lăn xuống, rơi trên mặt đất, chậm rãi trượt qua.
Trên người hắn không có mặc gì hoàn chỉnh, mà dấu vết thì cũng không thiếu…… Tự tôn? Ở cái thế giới này, hắn đã sớm vứt bỏ. Nếu không phải tình cờ gặp được Viêm thiếu, cố gắng bò lên giường hắn, giờ này hắn có lẽ còn nằm ở đống rác bên cạnh, bị người khác tùy ý đùa bỡn……. Hắn đã sớm bị hủy hoại! Trong mắt Lý Thanh lóe lên ánh sáng tuyệt vọng. Hắn không biết tại sao mình vẫn kiên trì sống sót, rõ ràng hắn không còn gì, còn lại dơ bẩn như vậy……
Chu Viêm kéo Lý Thanh vào lòng mình, tay thô lỗ chà lau nước mắt trên mặt hắn, nhưng trên mặt lại toát lên vẻ ôn nhu. “Không phải có ta sao, bảo bối.”
Lý Thanh cúi đầu dựa vào lòng Chu Viêm, đôi mắt liếc nhìn Lâm Hiên, lại phát hiện hắn đến giờ vẫn không thèm nhìn hắn một cái. Nhìn Lâm Hiên ngây ngô cười với Lý Tiểu Hiểu, tim Lý Thanh chợt nhói. Nước mắt lại không tự chủ trào ra. Hắn cũng ghét hắn sao? Từ trong lòng Chu Viêm tránh thoát, hắn nhẹ giọng nói: “Những việc này về sau lại nói, tiểu hiểu ngươi vẫn là hảo hảo nghỉ ngơi.” Nói xong, hắn lặng lẽ rời đi.
Nhìn bóng dáng Lý Thanh rời đi, Chu Viêm khinh thường nhếch khóe miệng. Nếu là diễn, hắn nếu nói ra sẽ không thú vị. Nghĩ vậy, hắn chăm chú nhìn vào mắt Lý Tiểu Hiểu đang bị Lâm Hiên ôm vào lòng, xương quai xanh hơi lộ ra. Người này! Hắn nhất định phải chiếm đoạt!! Đối với Lý Thanh, hắn đã chơi đủ trò.
Nhìn Lâm Hiên cảnh giác, Chu Viêm khẽ nhếch miệng, lộ ra nụ cười khiêu khích trước khi rời đi.
“Rống!!!” Lâm Hiên phẫn nộ gào lên khi thấy Chu Viêm rời đi. Dù không hiểu rõ lý do, nhưng ánh mắt của Chu Viêm khi nhìn Lý Tiểu Hiểu khiến nó cực kỳ khó chịu!! Lý Tiểu Hiểu là của nó, chỉ có thể là của nó!!!
Mỏi mệt dựa vào Lâm Hiên trong lòng, Lý Tiểu Hiểu dùng tay che mắt. Tại sao Lý Thanh lại trở thành như vậy? Nếu như Vương Tú nói là thật, thì…… người ca ca thuần khiết của hắn, vì sao lại biến thành như thế?
…………
“Nha, lại thiếu do? Hôm nay xuyên chính là so ngày hôm qua còn đại (phóng) gan (dang)”
“Lăn!!!! Ái do không do!! Có rất nhiều người xếp hàng……”
“Là, là, là!! Ta tổ tông, như vậy thoải mái không……”
……………………………… Tình tiết thực mỹ, thỉnh tự hành tưởng tượng………………………………………………………………………… Tình tiết quá mỹ, có thời gian, ta ngày mai bổ lên…………
Tác giả có lời muốn nói: Trung thu vui vẻ!!!! Các vị thân mến, cùng nhau tới moah moah……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com