Chương 1: Là cậu ta!
✩°. ⋆ 𓇼𓏲*ੈ✩‧₊˚🎐
"Tùng tùng tùng"
Tiếng trống trường vang lên khiến bao học sinh còn đang ăn dở bát bánh đa ở căn tin nháo nhào vội vã hoàn thành bữa ăn sáng. Mấy học sinh đi học muộn thì hớt hả chạy như bay vào trong lớp. Buổi sáng hôm nay cũng chẳng khác những buổi học bình thường khác, một ngày yên bình tại trường THPT A.
"Em cảm ơn thầy ạ." Bảo Ánh một tay cầm sổ đầu bài, tay còn lại cẩn thận khép cửa phòng đoàn lại. Giáo viên tổng phụ trách là một người rất khó tính, chuyên chú ý tiểu tiết nên Bảo Ánh rất dè chừng. Cô không muốn dính vào rắc rối dù chỉ một chút. Mục tiêu của Bảo Ánh chính là sống một cuộc đời yên ổn, tịnh tâm đến khi tốt nghiệp.
Bảo Ánh nhanh chóng rời khỏi dãy nhà hiệu bộ, đi về dãy nhà C. Trống báo đã vang từ năm phút trước, trên sân chỉ còn lác đác vài bạn học sinh mang đề từ phòng photo về lớp. Bảo Ánh bước chậm rãi trên hành lang dẫn về lớp học. Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng vừa đủ lại thêm gió mát thoang thoảng. Bảo Ánh có dự cảm tốt đẹp về ngày hôm nay.
"Hôm nay nắng đẹp ghê."
Vừa dứt lời, một cơn gió không biết từ đâu lùa đến làm Bảo Ánh nổi cả da gà da vịt. Cô đứng đơ trước cửa lớp một lúc rồi mới mở cửa bước vào. Sao cô cảm giác không tốt đẹp lắm nhỉ?
"Ngồi xuống!"
Bảo Ánh theo phản ứng nhanh chóng ngồi sụp xuống. Một tiếng bộp như vật gì vừa va chạm với cánh cửa rồi rơi xuống ngay bên cạnh chỗ cô đang ngồi. Một chiếc hộp bút đen quen mắt, nó như được cố tình nhét thêm bút đến mức căng lên hết cỡ. Bảo Ánh thầm cảm thấy mình khá may mắn bởi nếu cái hộp bút này mà bay vào mặt, có khi cô phải đi thẩm mĩ chứ không phải đi chỉnh hàm.
Bảo Ánh từ từ ngẩng mặt lên, vừa hay nhìn thấy Hùng với Mạnh đang nắm đầu nhau đứng im như tượng nhìn về phía mình.
Dương chạy vội đến hỏi han Ánh, còn không quên lườm Hùng với Mạnh: "Còn sống không em?"
Bảo Ánh vịn tay Dương đứng dậy, tay xoa xoa mặt: "Ê, nhìn xem tao có hụt tí nhan sắc nào không?"
Dương nhìn Bảo Ánh từ trên xuống dưới rồi thẳng thừng đánh giá: "Hình như mặt mày lệch rồi em ê. Lệch sang bên trái một chút."
Thấy Bảo Ánh trẩu môi, Dương thoả mãn cười ha hả.
Bảo Ánh nhặt cái hộp bút lên, nhìn về phía hai nghi can lớn nhất. Cô im lặng một chút rồi thở dài, Bảo Ánh đi đến chỗ hai người. Thy thấy thế nhanh chóng đứng dịch sang một bên để Hùng và Mạnh lọt trọn vào tầm mắt Bảo Ánh.
Bảo Ánh đưa hộp bút cho Hùng: "Lực mạnh phết đấy."
Thấy Bảo Ánh không có vẻ căng thẳng, Hùng gãi đầu bước tới nhận lại hộp bút: "Tao xin lỗi. Tao không cố ý."
Bảo Ánh nhìn về phía Mạnh với khuôn mặt khó chịu ở phía sau, hỏi: "Chúng mày cãi nhau vì cái gì nữa vậy?"
Mạnh với Hùng là đôi bạn thân ồn ào nhất lớp. Gần như ngày nào cũng phải cãi nhau một trận. Bất kỳ lý do có vô tri đến mấy cũng có thể trở thành ngòi nổ cho một trận tranh luận ồn ào của hai đứa nó. Tất nhiên là cãi nhau vậy thôi chứ cãi xong lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cái Thy vừa nhai bánh mì, bĩu môi: "Chúng nó đang cãi nhau về việc sáng nay nên ăn bánh đa hay ăn cơm rang ở căng tin."
"Còn có kiểu đấy nữa hả? Mỗi đứa một bát thích ăn gì là được mà?" Bảo Ánh chỉ biết bất lực cười trừ.
"Chịu chết cái đám đẹp trai đầu đất." Thy nhún vai, tiếp tục chuyên tâm vừa ăn vừa chơi điện thoại.
Cuộc chiến nhanh chóng bùng nổ trở lại, chỉ khác ở chỗ, Hùng với Mạnh đã kéo nhau xuống bàn cuối vì bị bí thư Dương liếc quá nhiều.
Mạnh ngồi vắt chân, một tay gõ lên bàn, dáng vẻ điềm đạm như thể sếp tổng đang nói chuyện với đứa nhân viên ngỗ nghịch: "Tao bảo rồi, sáng sớm phải ăn cơm thì mới chắc dạ. Ngu thì đừng có cãi."
"Mày mới ngu đấy, ngày nấu được mấy bữa mà lên mặt. Ăn cơm rang lắm dầu mỡ lại còn khô, khó nuốt." Hùng không chịu lép vế, nhanh chóng phản bác lại.
Mạnh hừ một tiếng: "Ăn bánh đa nhanh đói."
Hùng nhếch mép: "Ăn cơm rang khô khan."
Hoa ngồi bàn bên, đảo mắt một vòng, ném cho hai tên đẹp trai mà ngáo ngơ kia một ánh nhìn đầy đánh giá. Cô tự động kéo bàn xích xa khỏi chốn thị phi đấy.
Hùng là đứa nổi tiếng tứ chi phát triển tỉ lệ nghịch với trí tuệ. Việc nó vào được lớp chọn còn được chính bố mẹ nó gọi là "sự kiện vô thực". Được cái Hùng rất năng động, ga lăng, vui tính, lại hay tham gia mấy giải thể thao mang về mấy cái huy chương trông rất ngầu nên được nhiều bạn quý. Chỉ có điều nó vô tư quá, nên hay vô tình gieo tương tư cho người khác.
Ngược lại với Hùng, Mạnh là một đứa đào hoa và thông minh có tiếng. Cậu ta có khuôn mặt tài tử chuẩn thiếu gia nhà giàu thêm đôi mắt cười, trông ý như một con cáo danh mãnh. Tài ăn nói khôn khéo của Mạnh khiến bao chị em cứ thay nhau đổ như ngả rạ. Bọn con gái trong lớp đùa rằng, nếu một ngày thấy Mạnh đi chơi với hai người con gái khác nhau thì phải thấy lạ, vì mới chỉ có mỗi hai người.
Tính cách trái ngược nhau là vậy, thế mà Hùng với Mạnh lại một đôi bạn thân khăn khít. "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng", dù có trưởng thành, mẫu mực đến đâu, mỗi lần gặp Hùng, Mạnh lại không thể tiếp tục diễn vẻ điềm đạm được. Cũng tại Hùng nói chuyện với Mạnh bố láo quá khiến cậu bạn điểm trai này dù có hít vào thở ra nhiều lần, cũng không thể kìm được mà sôi máu xông vào bộp cho nó vài cái.
Bảo Ánh vừa ngồi xuống ghế chưa bao lâu, Dương đã bổ nhào tựa lên người cô: "Trai nhà mày vừa lên page trường đã náo loạn cái confession lên rồi."
Bảo Ánh cố lục lại trí nhớ xem rằng nhà mình liệu có ai như Dương miêu tả hay không. Cô nghĩ một lúc, nghĩ mãi vẫn không ra: "Có hả? Anh tao đang trên Hà Nội rồi, lấy đâu ra mà ở page trường mình."
"Tao có nói anh mày đâu. Tao nói Hoàng Long mà." Dương đưa điện thoại cho Bảo Ánh xem.
#6050 Cho mình xin in4 em Hoàng Long lớp C1 được không ạ? Em đẹp trai quá, không biết đã có người yêu chưa?
#6051 Căn tin trường mình có bán mì trộn không ạ?
#6052 Tha thiết xin nick face của cái bạn cao cao bên C1 được đăng lên page trường ạ =\\\
#6053 Mọi người ơi, bạn nam ở bức thứ 3 trường đăng là lớp nào thế ạ? Đẹp trai quá. Hú hú hú, khẹc khẹc khẹc.
#6054 Xin in4 bạn nữ đứng đầu lớp 10C3 ạ.
#6055 Ig: Tu_minh_38, lớp 11A5
Bảo Ánh đọc đến đây thì không muốn đọc tiếp, cô không nhịn được mà nhăn mặt. Ai lại thấy cái tên đấy đẹp trai cơ chứ?
Bảo Ánh xua tay: "Mày mang về mà ngắm, tất cả thua chồng 2D của tao."
Dương cười khà khà, không đáp lời mà đổ người về phía Bảo Ánh, tựa vào cô rồi tiếp tục lướt mạng xã hội. Dương thích đến gần Bảo Ánh vì người cô cứ có một mùi hương thoang thoảng rất ngọt, y hệt mùi của kẹo ngọt, không gắt mà ngược lại rất dễ chịu. Bảo Ánh nói với Dương đấy là mùi body mist hương kẹo đào nhưng Dương mua thì lại không ra được mùi giống Bảo Ánh.
Bảo Ánh cũng không lí giải được sự khác biệt đó nên cuối cùng cô cho rằng có lẽ mùi đấy là do kết hợp của nước xả vải, dầu gội, sữa tắm, vân vân mây mây. Nhưng chỉ có người khác như Dương mới biết rằng, dù có mua hết những thứ giống Bảo Ánh cũng không ai có thể có được hương kẹo ngọt đấy - có lẽ mùi hương đó từ những chiếc bánh xinh yêu mà Bảo Ánh làm.
Dương thích mùi này lắm!
Bảo Ánh mặc kệ sức nặng đè một bên vai, cô chống cằm nhìn về hướng vô định. Tiếng xì xào bàn tán của đám con gái ở bàn bên thu hút sự chú ý của cô. Bảo Ánh nghe láng máng vài từ "xấu", "trầm", "mới", "khùng".
Nói ai mà khủng khiếp vậy?
Cô lảng đi, cố không dỏng tai lên hóng hớt nhưng cái gì càng cố lại càng khó làm. Mấy đứa con gái dãy bên càng bàn càng hăng, mà lớp học ồn ào qua Bảo Ánh chỉ toàn nghe được tiếng xì xào, thỉnh thoảng bắt được vài từ vô nghĩa. Không nghe được cái gì nên Bảo Ánh cứ bồn chồn trong người mãi, không sao ngồi yên được.
Trời ơi, khổ cái thân Bảo Ánh quá! Sao mọi người cứ kể mấy chuyện nghe có vẻ thú vị thế mà không có cô thế?
Cảm thấy người mình đang tựa vào đang ngồi không yên, Dương nhìn theo ánh mắt của Bảo Ánh, nhanh chóng hiểu ra tình hình. Bây giờ, Dương mà không mở lời thì có lẽ thỏ tuyết nhà cô tối nay sẽ trằn trọc cả đêm mất.
Dương cười thầm trước biểu cảm hiếu kỳ của Bảo Ánh. Giọng cô không giấu được ý cười: "Đang bàn về bạn mới chuyển về bên tự nhiên đấy. Gọi tao một tiếng chồng yêu đi thì tao kể."
"Hả?" Bảo Ánh ngớ người một lúc rồi nhận ra Dương đang có ý muốn giải đáp sự tò mò của mình. Bảo Ánh cảm động đến mức muốn quỳ lạy Ánh Dương. Gọi chồng yêu thì đơn giản, vì đều là con gái với nhau nên Bảo Ánh chẳng nghĩ nhiều mà chốt kèo luôn.
Dương có vẻ rất hài lòng, ôm Bảo Ánh rồi cứ tủm tỉm cười mãi.
"Bạn mới nào thế?" Bảo Ánh hỏi.
"Bạn mới ở bên C3. Lớp Hoàng Long đấy." Nhắc đến cái tên quen thuộc, Dương huých tay Bảo Ánh, nháy nháy mắt.
Bảo Ánh hiểu ý ngay, da gà da vịt nổi sần hết lên, cô xua tay: "Ai quan tâm nó làm gì, đừng nhắc đến cái quả thanh long đấy nữa."
Bảo Ánh lại quay lại chủ đề ban đầu, cô hỏi: "Bộ cái bạn mới đấy có vấn đề gì à? Sao mà bàn tán dữ thế? Đừng nói với tao bị phốt tình cảm như thằng Mạnh nhé."
Dương lại quay lại tư thế nằm tựa vào Bảo Ánh, cô trả lời: "Không phải, nghe bảo đẹp trai lắm đấy. Nhưng mà tao cũng chưa nhìn lần nào. Hình như bạn đấy cũng ít đến trường thì phải."
Nói đến đây, Dương ngừng lại, đưa đối mắt đáng ngờ nhìn Bảo Ánh, cô cười cười, giọng nói bỗng ngọt đến đáng sợ: "Hay là Bảo Ánh nhờ bạn thân cho xem ảnh đi. Nghe bảo như idol đấy. Biết đâu..."
Bảo Ánh biết tỏng điều Dương định nói, cô kịch liệt phản đối, chắp tay trước ngực: "Thôi, thôi, thôi, tao lạy mày. Nghe có giống biến thái không hả? Tha người ta dùm. Người ta vừa mới chuyển về, đừng để người ta chuyển tiếp."
"Biết đâu." Dương nhìn biểu cảm có chút hoang mang trên khuôn mặt trắng hồng của Bảo Ánh mà cười ngặt nghẽo. Cô thích nhất là chọc cô bạn này của mình.
Bảo Ánh trẩu môi tỏ ý phản đối rồi cũng không tiếp tục bàn luận về vấn đề đấy nữa. Chờ đến khi giáo viên bước vào, cô liền đuổi Dương về chỗ, tránh cho con bé lại tiếp tục thuyết trình về chủ đề tình yêu. Bảo Ánh ngày nào cũng nghe đến sắp thuộc lòng giáo trình của sếp Mai Thục Ánh Dương rồi.
Với lại, cô cảm thấy ngôi trường này chỉ phù hợp để học tập, chứ kiếm đâu ra mấy người sánh được bằng nhan sắc mấy anh chồng 2D của cô.
Bảo Ánh nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học, lớp cô ở ngay phía đối diện với cổng chính. Chỗ ngồi của Bảo Ánh cạnh cửa sổ dạy sát cửa lớp nên cô gần như có thể thấy được toàn bộ sân trường ở giữa. Toàn bộ sân trường vắng tanh, thứ còn lại chỉ là những chiếc lá khô rụng trên sân và mảnh nắng vắt vất vưởng trên những cành cây.
Bảo Ánh đưa mắt nhìn theo hàng cây xanh đến chiếc xích đu ở trước nhà hiệu bộ thì dừng mắt lại. Khung giữ xích đu được cây hoa giấy hồng quấn kín, còn rợp thành một chiếc mái hoa xinh xắn trên đỉnh đầu. Đây là chỗ được học sinh trường THPT A ưa thích bởi sự thơ mộng của nó.
Và giờ đây, ở chiếc xích đu đấy, có một người đang ngồi ở đó. Người con trai không mặc đồng phục mà chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, đang cúi mặt nhìn vào điện thoại.
Như cảm nhận có ánh mắt nhìn mình, cậu ta ngẩng đầu.
Tim Bảo Ánh khựng một nhịp.
Là cậu ta. Là người có đôi mắt phượng trong xe hôm đó.
Người con trai nhìn thẳng Bảo Ánh. Bỗng nhiên bị phát hiện lại còn bị đối phương nhìn chằm chằm, Bảo Ánh cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô vội cúi đầu nhìn vào sách, giả bộ như chưa có chuyện gì vừa xảy ra.
Cả tiết đấy Bảo Ánh cứ đờ đẫn như người mất hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com