Chương 106: Bệnh kiều ảnh đế trong tay sủng (1)
Linh hồn Thời Nhiên phiêu đãng ở trong một mảnh sương trắng, vô số hồi ức ở trong đầu quanh quẩn.
Hắn nửa híp mắt, nỗ lực mà muốn đem mặt hai người xác nhập ở bên nhau nhưng lại ở khoảnh khắc cuối cùng lạ bị thứ gì đột nhiên đánh gãy.
Ý thức bắt đầu biến trầm, Thời Nhiên cuối cùng là chịu đựng không nổi hoàn toàn ngủ qua đi.
Bá Thiên nhìn ánh sáng nhỏ màu trắng trong tay chính mình sợ tới mức vỗ vỗ bộ ngực.
【 May mắn ông đây phản ứng nhanh, xem ra ở cấp trên ai kia đến đánh cũng không uổng phí! 】
Ký ức sẽ theo vị diện gia tăng mà trở nên phức tạp, hiện tại tâm trí Thời Nhiên còn không thành thục, nếu ký ức của mỗi thế giới đều chồng lên thì ý thức sẽ nháy mắt hỏng mất, căn bản không chịu nổi.
【 Nhiên Nhiên, ngươi yên tâm, ta ở bên cạnh bảo vệ ngươi nha, không ai có thể thương ngươi. 】
Giọng điệu của Bá Thiên rất nhẹ, cuối cùng thật cẩn thận mà đem Thời Nhiên đưa vào vị diện tiếp theo.
............
Khi Thời Nhiên lại lần nữa tỉnh lại thì đang nằm ở trên đài phẫu thuật.
Ánh đèn chói mắt, dụng cụ lạnh băng, cùng với bầu không khí tràn ngập mùi nước sát trùng khiến cho tim Thời Nhiên nhắc tới cổ họng.
Nhiên Nhiên run rẩy thân thể, trơ mắt nhìn chính mình bị cột chặc tay chân nằm ở đó liền giãy giụa cũng không được.
Nam nhân mang khẩu trang cùng mũ cầm ống tiêm nắm lấy trắng nõn cánh tay của Thời Nhiên không chút do dự đem lỗ kim cắm đi vào.
Đau đớn trên làn da làm Thời Nhiên mở to hai mắt nhìn, cái loại đau này vẫn luôn hợp với mạch máu phảng phất phải bị nứt vỡ.
Cuối cùng Thời Nhiên bị đau tới nhịn không được liền hô đau lên.
Phát giác Thời Nhiên muốn thét chói tai, nam nhân biểu tình hung ác, trực tiếp đem quần áo nhét vào trong miệng không cho Thời Nhiên kêu ra tới.
Nam nhân rút ra ống tiêm rồi bắt đầu quan sát đến phản ứng của Thời Nhiên, trong tay cầm vở bắt đầu viết nhật ký.
Viết xong hắn bắt đầu cùng nam nhân bên cạnh thảo luận lên.
"Thế nào, có dị thường không?"
"Không có, tiểu tử này như vậy thử nhiều năm đều không có dị thường, chứng minh thuốc của chúng ta là đúng. Hiện tại can giúp nữ minh tinh muốn chống lão sao? Chỉ cần thuốc của chúng ta đưa ra thị trường, nhất định có thể kiếm được đầy bồn đầy chén."
Thời Nhiên nhìn trên cánh tay còn ở lỗ kim thấm máu cùng với những dấu kim lúc trước chưa hết, nước mắt trong nháy mắt bừng lên.
"Bá Thiên thúc thúc, nơi này là chỗ nào a... Ta muốn ra ngoài, ta không cần ở chỗ này, cánh tay ta đau quá..."
Bá Thiên vừa mới liên tiếp đến ý thức thấy hiện trạng của Thời Nhiên tức khắc liền nổi điên.
Thân thể này vì sao sẽ bị đổi mới tại đây a? Không thích hợp.
【 Nhiên Nhiên đừng sợ, ta đưa ngươi đi ra ngoài. 】
Bá Thiên hít sâu một hơi, hắn nhìn máy tính chung quanh cùng với công tắc nguồn điện ở cửa bỗng nhiên nảy ra ý hay.
Không cho sử dụng ngoại lực, vậy hắn dùng tinh thần lực hack tổng hệ thống của bọn họ cũng không tính là ngoại lực đi? Một không đẩy hai không chạm vào.
Đánh xong chủ ý Bá Thiên trực tiếp ngưng thần, đưa máy tính bọn họ cùng với công tắc nguồn điện phòng trộm toàn bộ tách ra, nên mở điện nên cắt điện một cái không rơi xuống.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng nghiên cứu đều hỗn loạn lên.
Các nam nhân nhìn số liệu ghi chép trong máy tính nháy mắt đen ngủm, mà ánh đèn phòng nghiên cứu cũng không biết sao lại bị kéo đen toàn bộ, trong lúc nhất thời đều hoảng loạn lên.
Bá Thiên nhìn tay chân Thời Nhiên bị trói điện tử, trực tiếp đem nguồn điện dập nát.
【 Nhiên Nhiên, chạy nhanh! Ta xem thấy lối ra, ngươi đi theo phương hướng ta chỉ mà chạy đi. 】
Tay chân được buông ra, Thời Nhiên vội vàng thất tha thất thểu mà hướng ra ngoài chạy.
Hắn nghe thấy được thanh âm đuổi theo ở phía sau nhưng Thời Nhiên không dám quay đầu lại.
Cửa lớn mở ra trong nháy mắt, Thời Nhiên càng là liều mạng chạy về phía trước.
Thời Nhiên chạy ra đi sau, ấn ký trên cổ Bá Thiên sáng lên, cổ hắn đau xót, toàn bộ thống tử bị mạnh mẽ tách ra liên tiếp.
Dựa!! Lại tới!!
Các nam nhân ăn mặc áo blouse trắng, một thân trang phục quá mức chói mắt, nếu tùy tiện đuổi theo ra đi ngược lại sẽ khiến cho hoài nghi.
Bọn họ hung hăng mà nhìn chằm chằm phương hướng chạy trốn Thời Nhiên siết chặt nắm tay.
"Làm sao bây giờ? Người chạy."
"Không có việc gì, hắn liền tính nói ra đi cũng không ai tin, chúng ta thực nghiệm lập tức liền hoàn thành, không thể để thời điểm quan trọng này xảy ra sai lầm, trở về đi."
"Nhưng mà..." Nam nhân đang muốn nói cái gì đó, lại bị đột nhiên đánh gãy.
"Chúng ta chỉ lo làm theo ông chủ yêu cầu làm, xảy ra chuyện bọn họ sẽ gánh vác, đừng nói không nên nói."
Cuối cùng, hắn xoay người vào trong viện nghiên cứu.
............
Trái tim ở kinh hoàng, Thời Nhiên chết lặng mà hướng phía trước chạy vội.
Thẳng đến khi chạy không nổi mới phát hiện ra cẳng chân mềm nhũn cả người quỳ rạp trên mặt đất.
Đầu gối bị trầy da, máu một đường lan tràn đến cẳng chân, lòng bàn chân càng là bị đá ma phá, thoạt nhìn có chút nhìn thấy ghê người.
Thời Nhiên bất lực mà khóc lên, cuộn tròn trên mặt đất nhìn đáng thương cực kỳ.
Ban đêm đèn đường mờ nhạt, Lục Trầm dựa tường, ngón tay thon dài kẹp thuốc lá, hút một ngụm sau hầu kết lăn lộn chậm rãi nhả khói ra.
Sương khói lộ ra lượn lờ nhìn về phía không trung, ánh mắt hắn hắc trầm không biết suy nghĩ cái gì.
Trợ lý thu thập thứ tốt, vừa mới chuẩn bị kêu Lục Trầm trở về liền phát hiện hắn đang đứng ở kia hút thuốc.
Bộ Tây trang được cắt may cẩn thận hợp với cơ thể phác họa ra thân hình vô số các nữ sinh nằm mơ đều tưởng chảy nước miếng, đáng tiếc các nàng cũng không biết ông chủ của hắn có bệnh.
Cảm nhận được áp suất thấp của ông chủ, trợ lý thật cẩn thận mà hoạt động bước chân, ý đồ hạ thấp tồn tại cảm.
"Ngươi lái xe về trước." Lục Trầm hơi hơi mở miệng, tiếng nói có chút ách rồi lại cực kỳ trầm thấp, cái loại hormone này bao vây thanh âm, nói là nam chủ tiêu xứng cũng không quá.
Đem chìa khóa xe ném trợ lý, Lục Trầm đem tàn thuốc nghiền diệt ném vào thùng rác.
Trợ lý tiếp được chìa khóa xe thăm dò hỏi một câu: "Vậy ông chủ ngươi đi đâu?"
Lục Trầm nghiêng mắt, dùng ánh mắt xem nhược trí nhìn trợ lý: "Ta chạy một chiếc khác."
Trợ lý nhìn McLaren dừng lại bên kia, trực tiếp liền đem miệng nhắm lại.
Làm hắn miệng thiếu làm hắn miệng thiếu!
Trợ lý xách theo chìa khóa xe cũng không quay đầu liền chạy đi, trước khi đi lau lau nước mắt lại cho chính mình một miệng tử.
Lần sau nói gì đều không cùng ông chủ đua.
Lục Trầm bước đi phía trước đi tới, tiếng vang giày da phát ra quanh quẩn ở đường phố.
Hiện tại đã là đêm khuya, người trong đoàn phim sớm đã tan đi, trợ lý cũng lái xe đem phóng viên dẫn dắt rời đi, lúc này sẽ không lại có người.
Lục Trầm khó được muốn chính mình phóng không một ít, lại bỗng nhiên bị mờ mờ ảo ảo tiếng khóc đánh gãy.
Nhăn lại mày, Lục Trầm đi nhanh hướng tới thanh âm đi đến.
Thời Nhiên khóc hai mắt đẫm lệ mơ hồ, phảng phất nghe thấy được tiếng bước chân, hắn nâng lên đầu, giãy giụa suy nghĩ muốn từ trên mặt đất lên, nhưng thân thể dinh dưỡng trong đầy đủ này sau khi trải qua vận động kịch liệt liền sức lực sớm đã biến mất hầu như không còn, đầu càng là choáng đến hôn hôn trầm trầm.
Dưới ánh đèn tối tăm, nam nhân nghịch ánh sáng đứng ở trước nchính mình thấy không rõ diện mạo, nhưng Thời Nhiên lại rốt cuộc không có sức lực giãy giụa, hắn lau lau nước mắt trên mặt, lại bị vết dơ trên tay lầy lội vẻ mặt thoạt nhìn dơ hề hề.
Bắt lấy ống quần nam nhân, Thời Nhiên thanh âm lại mềm lại nhỏ, giống như ấu tể phát ra than khóc.
"Tiểu ca ca... Cứu cứu ta."
Lục Trầm nhìn tiểu gia hỏa trước mặt cả người quần áo rách nát, huyết trên đùi cũng kết vảy, trên mặt càng là dơ hề hề, duy nhất cặp mắt kia lại thanh triệt sáng trong, đẹp không thể tưởng tượng.
Giờ phút này, cặp mắt kia chính tràn ngập mong đợi mà nhìn chính mình, bên trong còn mang theo gì đó mà sinh ra khủng hoảng.
Kia một sát, Lục Trầm trong lòng đột nhiên đột nhiên nhảy một chút.
Cơ hồ là theo bản năng Lục Trầm đem Thời Nhiên ôm lên, nhẹ nhàng nâng hắn chân cong phía dưới, mang theo hắn rời đi nơi tối tăm kia.
Ngực rộng mở làm người ỷ lại, Thời Nhiên mơ hồ cảm thấy ôm ấp này rất quen thuộc, cảm xúc khẩn trương khủng hoảng bỏ đi xuống, buồn ngủ đánh lại, Thời Nhiên rốt cuộc chịu đựng không nổi ở trong lòng ngực Lục Trầm đã ngủ.
Đem người đặt ở trong xe, Lục Trầm lúc này mới phát hiện Thời Nhiên đã ngủ rồi.
Tiểu gia hỏa cuộn tròn thân thể, ngủ đến an tĩnh ngoan ngoãn, trên lông mi mảnh dài còn có chút ướt, thoạt nhìn chọc người trìu mến.
Đem áo khoác cởi ra đắp trên người Thời Nhiên rồi lại cài dây an toàn, Lục Trầm ngồi vào ghế chính trực tiếp đánh xe rời đi.
Mãi cho đến Lục Trầm đến biệt thự đem Thời Nhiên ôm vào trong phòng, Lục Trầm nhìn khuôn mặt nhỏ có chút dơ hề hề cuối cùng cau mày trực tiếp đem người ôm vào phòng tắm.
Ở bồn tắm nước ấm, Lục Trầm duỗi tay thử thử nước ấm rồi theo sau cởi quần áo trên người tiểu gia hỏa đem người thả vào.
Thời Nhiên tỉnh lại phát hiện chính mình ngâm mình ở nước ấm, cả người đều ấm áp.
"Tỉnh?" Thanh âm trầm thấp sát ở bên tai Thời Nhiên.
Thời Nhiên mới vừa nghiêng đầu liền thấy nam nhân ngũ quan anh tuấn thâm thúy giờ phút này chính kéo cổ tay áo giúp hắn gội đầu.
"Cảm ơn tiểu ca ca..." Thời Nhiên cúi đầu ôm thân thể của mình thanh âm rất nhỏ, có chút ngại ngùng.
Lục Trầm nhìn trên cánh tay đầy vết tiêm, nhàn nhạt mở miệng ngữ khí tuy là giống như vô tình nhưng lại mang theo tìm hiểu: "Những lỗ kim trên cánh tay là sao lại bị?"
Nhớ lại khi bộ dáng chính mình nằm ở trên đài phẫu thuật bị người mạnh mẽ chích, Thời Nhiên cả người đều cứng đờ lên, nước mắt rơi xuống, hắn nhìn Lục Trầm, che lại mà lắc lắc đầu.
"Nhiên Nhiên cũng không biết... Bọn họ ấn ta xuống để chích, đau quá đau quá."
Khuôn mặt nhỏ Thời Nhiên được rửa sạch sẽ sau hiện lên rất tinh xảo đẹp đẽ, nhưng dinh dưỡng không đầy đủ làm hắn thoạt nhìn dị thường gầy yếu, giờ phút này một rớt nước mắt, càng là làm nhân tâm không đành lòng.
Lục Trầm gặp qua người vô số, đẹp túi da cũng tốt, khéo đưa đẩy làm người cũng thế, lại không có một cái có thể gợi lên hắn hứng thú.
Duy nhất hiện tại thấy Thời Nhiên khóc nhè, tâm hắn lần nữa đâm một chút.
Hắn sờ sờ tóc Thời Nhiên còn mang theo bọt biển, nhẹ nhàng hống: "Không có việc gì, ta sẽ giúp ngươi điều tra rõ ràng, hiện tại ngoan ngoãn tắm rửa, được không?"
Lục Trầm hống người mang theo hormone cảm giác mặc dù là Thời Nhiên đều nhịn không được nhĩ tiêm hồng hồng, hắn gật gật đầu, ngoan ngoãn vươn cánh tay làm Lục Trầm giúp chính mình tẩy.
Thanh âm của Tiểu ca ca thật dễ nghe nga!
Lục Trầm nhìn tiểu gia hỏa miêu nhi ngoan ngoãn, ngồi ở bồn tắm không ồn không nháo, xà phồng ở đỉnh đầu, mắt to tò mò mà đánh giá bốn phía, đáng yêu lại linh động.
Đem người rửa sạch sẽ rồi bọc lên áo tắm, Lục Trầm ôm hắn ngồi ở trên giường giúp hắn nhẹ nhàng xoa tóc.
Thời Nhiên cơ hồ là theo bản năng ôm cổ nhẹ nhàng cọ cọ hắn cằm Lục Trầm.
Tay Lục Trầm sát tóc dừng một chút ngay sau đó ánh mắt cũng tối sầm xuống dưới.
Hắn hôn hôn trán Thời Nhiên, khí nóng chiếu vào trên mí mắt.
"Tiểu gia hỏa, ngươi đang làm nũng với ta sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com