Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 107: Bệnh kiều ảnh đế trong tay sủng (02)

Mặt Thời Nhiên đỏ lên, hắn buông ra tay ôm Lục Trầm cúi đầu nắm góc áo ngủ.

Hắn có phải hay quá không lễ phép a......

Lục Trầm thấy tiểu gia hỏa quẫn bách lại co quắp nhưng lại rất trấn định tự nhiên mà cầm khăn lông tiếp theo giúp hắn lau tóc.

Lục Trầm Cầm lấy máy sấy tóc khớp xương ngón tay rõ ràng xen kẽ ở tóc mềm trên đầu Thời Nhiên, mùi thơm dầu gội cùng với mùi sữa dễ ngửi cực kỳ.

Nhìn tiểu gia hỏa thổi đến xoã tung tóc, Lục Trầm đứng dậy đem máy sấy tóc thả lại tại chỗ rồi rời đi phòng ngủ.

Thời Nhiên liền như vậy ngồi quỳ ở trên giường, ngơ ngác mà nhìn Lục Trầm rời đi có chút không biết làm sao.

"Bá Thiên thúc thúc... Cái này tiểu ca ca có phải tức giận hay không nha?"

Thời Nhiên ôm chặt đầu gối nhẹ nhàng hỏi Bá Thiên, nhưng đáp lại câu trả lời là một mảnh tĩnh mịch.

Thời Nhiên có chút bất an mà nắm chặt góc áo.

Nếu tiểu ca ca không cần hắn vậy hắn nên đi đâu nha? Nếu bị bắt trở lại phải làm sao bây giờ nha?

Lục Trầm mang theo hộp thuốc trở về liền thấy bạn nhỏ ngồi ở trên giường khóc nức nở, bả vai gầy yếu run lên nhìn rất đáng thương.

"Khóc cái gì?" Lục Trầm để hộp thuốc ở một bên rồi nhẹ nhàng bế lên bạn nhỏ, bàn tay tuy mới lại nhưng lại vỗ nhẹ lưng như dỗ dành trẻ nhỏ.

Thời Nhiên nắm chặc phía sau lưng Lục Trầm giọng mũi dày đặc mang theo thành khẩn: "Tiểu ca ca, ta sẽ không làm nũng nữa, có thể đừng đuổi ta đi được không? Ta không muốn bị bắt trở về lại bị tiêm......"

Tay Lục Trầm vỗ phía sau lưng Thời Nhiên dừng lại, hắn kéo Thời Nhiên ra kéo khuon mặt nhỏ nhẹ nhàng lau nước mắt.

"Làm nũng vốn là quyền lực của trẻ nhỏ."

Càng huống chi bạn nhỏ này làm nũng lên hắn càng thích.

Mềm mại như mèo nhỏ.

Thời Nhiên ngừng khóc, con ngươi mang theo sương mù mà không ngừng nhìn Lục Trầm: "Tiểu ca ca sẽ không đuổi ta đi sao?"

"Ngươi liền ngoan một chút liền có thể ở lại đây." Lục Trầm sờ đầu Thời Nhiên lại mềm lại thơm khiền áp lực trong lòng hắn bắt đầu giảm xuống.

Để lại bạn nhỏ này bên người làm giải buồn cũng không tệ.

"Ngày mai mang ngươi đi kiểm tra cơ thể một chút." Lục Trầm mở hộp thuốc dùng cái nhíp kẹp miếng bông gòn chấm vào povidone rồi nhẹ nhàng lau đầu gối Thời Nhiên.

Thời Nhiên cảm thấy đau đớn có chút tê dại nên không thoải mái mà lùi về phía sau nhưng lại bị Lục Trầm nắm được trở về.

"Không được trốn."

Thời Nhiên chịu đau miệng nhắm chặt.

Lúc Thời Nhiên té xuống quả thật cũng không nhẹ khiến cậu trực tiếp cọ rớt một lớp da nên lúc sát trùng đặc biệt đau.

Lục Trầm cẩn thận băng bó cho Thời Nhiên xong liền đem hộp thuốc để lại trong phòng khách.

Thời Nhiên ngơ ngác nhìn đầu gối được băng gạc cẩn thận, trong đầu hiện lên hình ảnh nào đó nhưng lại quá nhanh không nhìn rõ là cái gì.

Lục Trầm nhẹ nhàng chọc chút mũi Thời Nhiên rồi đem sữa bò đã được hâm nóng đưa cho hắn.

"Khen thưởng cho ngoan nhãi con, uống lên vết thương liền không đau."

Thời Nhiên ực ực ực mà đem sữa bò uỗng xong, vòng râu sữa ngay mép cũng được liếm sạch rồi chép chép miệng ngoan ngoãn mà nhìn Lục Trầm: "Cảm ơn tiểu ca ca."

Lục Trầm đem người ôm vào ổ chăn bọc thành ổ chỉ để cặp mắt hổ phách lộ ở bên ngoài: "Ta gọi là Thời Nhiên! Tên của tiểu ca ca là gì nha?"

"Lục Trầm."

Nhìn thấy Thời Nhiên không có dáng vẻ kinh ngạc, Lục Trầm cũng có suy đoán sự việc của bạn nhỏ này cũng không đơn giản.

"Ngủ đi, ngày mai mang ngươi đi kiểm tra cơ thể." Lục Trầm đứng dậy tắt đèn đầu giường chuẩn bị rời đi liền bị bạn nhỏ nắm chặt góc áo

Lục Trầm quay đầu liền thấy bạn nhỏ dùng cặp mắt sáng ngời nhìn hắn, giọng nói mềm mại mang theo cầu khẩn.

"Tiểu ca ca có thể ngủ cùng ta hay không nha..... Nhiên Nhiên đã tắm rửa sạch sẽ trên người rất sạch không dơ nha!"

Nói xong liền dùng tay chân biểu đạt lên rồi nhìn Lục Trầm.

Hương sữa tràn ngập khắp phòng, hầu kết Lục Trầm lăn lộn, đáy mắt hắc trầm một mảnh không biết suy nghĩ cái gì.

Hắn có chứng mất ngủ nghiêm trọng, yêu cầu dựa vào thuốc mới có thể đi vào giấc ngủ, chưa bao giờ ngủ cùng giường với ai.

Tựa hồ sợ Lục Trầm không đồng ý, Thời Nhiên chỉ có thể cắn môi mặt đỏ bừng nhẹ nhàng làm nũng.

"Cầu xin ngươi nha ~"

Tiểu gia hỏa nhỏ nhỏ gầy gầy làm nũng lên làm người vạn phần mềm lòng, Lục Trầm không hề kiên trì, vỗ đầu hắn: "Ta đi thay quần áo."

Vào phòng ngủ chính, Lục Trầm đem thuốc trong bình lấy ra tới hai viên để vào trong miệng uống đi xuống.

Chờ Lục Trầm thay xong áo ngủ lại tiến phòng ngủ, phát hiện bạn nhỏ lấy một loại ánh mắt khó có thể miêu tả hưng phấn nhìn chính mình, thậm chí còn dùng lực vỗ vỗ giường.

"Tiểu ca ca mau tới mau tới!"

Lục Trầm xốc lên chăn nằm đi vào, hắn thuận tay tắt đi đèn, ngữ khí trầm thấp từ tính: "Ngủ đi."

Vừa dứt lời, trong lòng ngực Lục Trầm liền chui vào một cái thân thể vừa thơm vừa mềm.

Thời Nhiên ôm eo Lục Trầm, đầu nhỏ gác ở trước ngực chính mình nhưng thật ra không chút nào sợ người lạ.

Hắn ngáp một cái, thanh âm mang theo mùi sữa: "Tiểu ca ca ngủ ngon."

Bạn nhỏ trong lòng ngực mang theo hương sữa lại ấm lại mềm, thần kinh căng thẳng lâu dài tới nay được đến giảm bớt, Lục Trầm thế nhưng thật sự nặng nề đã ngủ.

Lại mở mắt ra đã là 8 giờ sáng.

Lục Trầm theo bản năng chống thân mình ngồi dậy, hắn xoa xoa giữa mày nhìn bạn nhỏ ở bên cạnh còn ngủ thơm ngọt, bỗng nhiên liền lâm vào trầm tư.

Hắn dựa vào thuốc đi vào giấc ngủ, cực độ dễ tỉnh, hơi có gió thổi cỏ lay liền sẽ tỉnh, mỗi đêm giấc ngủ đều là đứt quãng, giống hôm nay một giấc ngủ đến 8 giờ là chưa bao giờ có. 

Dược vật mang đến tác dụng phụ sẽ làm Lục Trầm thường xuyên đau đầu, trạng thái nghỉ ngơi không tốt hơn nữa còn tật đau đầu, làm hắn tính cách cả người đều có chút hỉ nộ vô thường.

Chỉ tiếc tâm tư Lục Trầm quá sâu, không ai biết lúc hắn cười có phải ở vui vẻ hay không.

Nhìn Thời Nhiên còn ở ngủ say, Lục Trầm đứng dậy thay quần áo xoay người đi thư phòng gợi trợ lý.

"Lịch quay chụp hôm nay hủy rớt, giúp ta hẹn trước bác sĩ Trình một chút."

Trợ lý cũng không biết lão bản nổi điên cái gì, nhưng nề hà tiền lương trong tay ở người ta nên chỉ có thể sạch sẽ lưu loát mà làm theo.

"Đúng rồi, giúp ta tra một người."

"Tra người?" Trợ lý sửng sốt một chút, này ngoạn ý hắn làm sao a? Quá khó xử hắn đi!

Lục Trầm lãnh hạ thanh âm: "Chẳng lẽ Quý Phong là ăn cơm trắng sao? Đi nói cho hắn, điều tra một người tên gọi Thời Nhiên, tuổi tác ở mười hai tuổi xấp xỉ, nhìn xem có án kiện lạc đường nào hay không?"

"vâng vâng vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Trợ lý khóc cũng khóc không ra, lão bản tra người vì sao không trực tiếp gọi điện thoại cho hắn a, tốn bao nhiêu phí tiền điện thoại chứ?!

Dám nghĩ nhưng không dám nói, trợ lý vạn phần nghẹn khuất mà cắt đứt điện thoại.

Hẹn trước bác sĩ, trợ lý phát Lục Trầm một cái WeChat, ngữ khí vạn phần chân chó.

【 lão bản, bác sĩ đều đã hẹn trước, 3 giờ buổi chiều liền có thể đi, muốn ta tiếp ngài sao?! 】

Lục Trầm nhìn tin tức tùy tay trở về một câu.

【 không cần, ngươi hiện tại liền mua một bộ đồ dùng tẩy rửa cho trẻ nhỏ lại đây. 】

Trợ lý nhìn tin nhắn của lão bản, cả người đều choáng váng.

Đồ dùng tẩy rửa cho trẻ nhỏ?! Hắn lão bản cư nhiên thích như vậy?! Không phải đâu ta dựa!

Thời Nhiên tỉnh ngủ đã đến 9 giờ, hắn từ trên giường ngồi dậy phát hiện bên người rỗng tuếch, liền dép lê đều không lo mang, Thời Nhiên một đường chạy chậm đi xuống.

Lục Trầm nhìn Thời Nhiên chân trần trụi trên sàn nhà, nhíu nhíu mày, buông mâm trong tay đem người bế lên tới.

"Như thế nào không mặc giày?"

Thời Nhiên nắm chặt quần áo không nói chuyện, chỉ là ngoan ngoãn duỗi chân đem dép lê mang vào.

Trợ lý cầm bộ bách khoa toàn thư nhi đồng mà lão bản muốn vào nhà liền thấy Thời Nhiên kia một khắc đầu óc trực tiếp đường ngắn.

"Lão bản này... con trai của ngài?"

Trên mặt Lục Trầm dạng ra ý cười dối trá: "Hắn có phải hay không ta không rõ ràng lắm, nếu ngươi lại không câm miệng, ngươi chỉ sợ cũng đúng rồi."

Trợ lý bị dọa đến một cái giật mình, vội vàng đem đồ dùng tẩy rửa đưa cho Lục Trầm: "Lão bản, đồ vật đều tại đây, còn thiếu gì ngài cứ việc phân phó, không có việc gì ta liền lăn."

Lục Trầm mở ra túi, nhìn thoáng qua bên trong ly cùng bàn chải đánh răng có hoại tiết hoạt hình cùng với khăn lông có hình thú bông, còn có nhi đồng sữa rửa mặt cùng mặt sương, lớn lớn bé bé, đầy đủ mọi thứ.

"Đi rửa mặt, sau đó xuống dưới ăn cơm." Đem túi đưa cho Thời Nhiên, Lục Trầm nhìn dép lê trên chân bạn nhỏ to quá cỡ, nhẹ sách một tiếng.

Đem người bế lên tới, Lục Trầm quay đầu lại để lại một câu: "Lại mua đôi dép lê trở về."

Nói xong, trực tiếp ôm người cũng không quay đầu mà lên lầu.

Thời Nhiên ôm cái túi nhỏ cả người đều như là đang nằm mơ nhìn đồ dùng tẩy rửa đáng yêu bên trong.

Hắn vui vẻ cực kỳ, chẳng sợ dẫm lên dép lê không vừa chân, lúc đánh răng cũng như cũ cao hứng mà hát nhạc thiếu nhi.

Lục Trầm dựa cửa phòng tắm, nhìn bạn nhỏ giống trẻ nhỏ được món đồ chơi mới, khóe môi vô ý thức mà gợi lên.

Thời Nhiên đến ăn cơm sáng ngoan ngoãn uống lên một ly sữa bò nóng.

Nhìn bạn nhỏ lấy ra cà rốt, Lục Trầm ngước mắt nhìn: "Không được kén ăn."

Thời Nhiên đánh cái nãi cách, vạn phần ủy khuất mà bẹp bẹp miệng, bóp mũi đem cà rốt nhét vào trong miệng.

Lục Trầm bị bộ dáng của Thời Nhiên manh tới rồi, hắn đứng dậy đem Thời Nhiên bế lên tới: "Nên xuất phát."

Thời Nhiên cũng không biết đi đâu, ôm cổ Lục Trầm, tùy ý hắn đem chính mình ôm đi ra ngoài.

Ngồi ở trong xe, trong lòng Thời Nhiên bỗng nhiên có chút mơ hồ nhìn đường phố bên ngoài người đến người đi phồn hoa.

Hắn đã thật lâu thật lâu không tới trong thành, nhưng là lại một chút đều không xa lạ, loại cảm giác này rất kỳ quái.

Xe vào ngầm gara bệnh viện, Lục Trầm lôi kéo tay Thời Nhiên lên thang máy bệnh viện.

Chờ tới nơi, cả người Thời Nhiên đều ở vào trạng thái cao độ khẩn trương.

Đến khi hắn thấy bác sĩ ăn mặc áo blouse trắng trong tay cầm ống tiêm, hơn nữa ấn hắn cánh tay chui vào làn da, ký ức nguyên bản ập lên trong lòng, Thời Nhiên rốt cuộc nhịn không được bị dọa đến khóc ra tới.

Lục Trầm che lại đôi mắt Thời Nhiên, ngữ khí khó được mang theo lạnh lẽo.

"Họ Trình, ngươi muốn chết?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com