Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 3

Xuyên Hạo nhìn cây roi rơi trên người Cẩn Du phát ra âm thanh giòn giã, không khỏi hưng phấn , nghĩ đến tiếng hét thất thanh như chim hoàng anh của nàng , càng không nhịn được nữa cười lên .

    Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy Cản Du thanh âm , cầm chặt roi  , nụ cười trên mặt đã biến thành tức giận.

    “ Vì cái gì không gọi?” Xuyên Hạo không ngờ trên giường nữ nhân này lại có thể chịu đựng được trận đòn tàn nhẫn mà không nói một lời, thực sự là đã xem thường nàng .

   Cẩn Du chỉ cắn chặt môi , không nói gì.

    “Mạnh miệng đúng không , ta xem ngươi mạnh miệng .” Xuyên Hạo gia tăng sức mạnh trong tay, quất Cẩn Du hết roi này đến roi khác, “ Ta không tin, ngươi vĩnh viễn có thể chịu được.”

    Cẩn Du chỉ là một nữ tử . Hơn nữa , nhiều năm làm việc vất vả , cơ thể của nguyên chủ đã suy tàn từ lâu .Thêm nữa , kết hôn hôm nay , nguyên chủ còn chưa ăn một miếng nào , bây giờ căn bản không còn sức lực , chỉ có thể thu mình lại thành một một cục , không cho Xuyên Hạo đánh trọng thương chỗ hiểm địa điểm.

    Vì cuộc sống sau này , Cẩn Du biết rằng dù có đau đớn đến đâu, nàng cũng không được hét lên . Nếu không chỉ sợ càng khơi dậy thú tính của Xuyên  Hạo, những ngày sau sẽ càng khó sống hơn.

    Tuy rằng , Cẩn Du thậm chí không biết vẻ ngoài quật cường và kiên trì của mình , cũng làm Xuyên Hạo thập phần hưng phấn .

    Hắn không bỏ được chỉ đơn giản như vậy giết chết nàng , động tác trên tay càng ngày càng nhẹ, nhưng Cẩn Du đã đau nhức đến chết lặng , hoàn toàn không cảm giác được Xuyên Hạo đánh đến nữa đêm lại ngừng .

    Xuyên Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt đã hôn mê của Cẩn Du , trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, vừa hưng phấn vừa đau lòng . Có điều chắc chắn nhất đây chính là món đồ chơi tốt nhất mà hắn tìm được hiện tại .

    Hắn đưa tay lên bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩn Du một phát , không nghĩ tới diện mạo không xuất sắc như nàng làn da lại bóng loáng như vậy , nhịn không được sờ soạng thêm một chút lại trông thấy Cẩn Du thoáng mở mắt , sợ tới mức rút tay về .

    Xuyên Hạo quay đầu lại, thấy áo trắng của Cẩn Du có chút màu đỏ rỉ ra, nghĩ nghĩ , lấy ra từ tủ đầu giường vài chai lọ , cởi bỏ Cẩn Du trên người y phục. Bởi vì hành động quá lớn đã làm vết thương trên lưng cô bị thương, Cẩn Du đau đớn rít lên hizz....

    Nhìn những vết thương chằng chịt trên lưng Cẩn Du bị roi đánh ra tới , Xuyên Hạo không khỏi nhíu mày, động tác trên tay không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cẩn thận bôi thuốc lên người nàng .

    Sau đó hắn tìm một bộ đồ mới  mặc cho Cẩn Du , ôm nàng đặt trên gối đầu nằm xuống xong , sợ đụng đến vết thương trên lưng Cẩn Du . Xuyên Hạo  đưa Cẩn Du đi qua đặt nằm lỳ trên giường ngủ , thuận tay đắp cho nàng cái chăn .

    Làm xong những việc này, Xuyên Hạo cả người mồ hôi , quay đầu nhìn bên ngoài trời bắt đầu sắp sáng , Xuyên Hạo ngáp một cái, trực tiếp nằm bên cạnh Cẩn Du .

    Quay đầu lại nhìn khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của Cẩn Du , Xuyên Hạo âm thầm quyết định rằng sau này phải bù đắp thật tốt cho nàng , như vậy liền choáng xỉu , sau này làm sao chịu nổi.

    Khi Cẩn Du tỉnh dậy, ngoài trời đã sáng, trong phòng không có ai khác  ngoại trừ nàng , vì vậy Xuyên Hạo hẳn đã vào triều .

    Cử động thân thể liền đụng đến vết thương trên lưng . Lúc này nàng mới nhớ tới trận đòn roi của Xuyên Hạo đêm qua. Tối hôm qua Cẩn Du bị đánh ngất xỉu, cũng không biết rằng Xuyên Hạo đối với nàng xuống nặng tay hay không , bây giờ đau đến không dám cử động.

    Yếu ớt nằm trên giường , Cẩn Du có chút nản lòng. Chẳng lẽ cứ như vậy một mực bị quất sao ? Nếu vẫn luôn như vậy, nhiệm vụ đầu tiên của mình sợ rằng sẽ thất bại như thế này.

    Nghĩ đến đây, Cẩn Du sắc mặt lạnh run , không được , nếu bản thân cứ tiếp tục như vậy, chính mình sẽ tan thành mây khói. Hệ thống nhắc nhở  rằng nếu nhiệm vụ thất bại, sẽ bị tan thành mây khói .

    Giống như nguyên chủ , chết vì đòn roi của Xuyên Hạo không phải là điều Cẩn Du hy vọng. Nghiến răng, nàng chịu đựng cơn đau buốt ở lưng và đứng dậy khỏi giường.

    'Bùm bùm', ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

    “Ai?” Cẩn Du nhăn mặt giữ chặt mép giường, đôi môi nứt nẻ có chút đau đớn.

    “Dịch di nương , nô tỳ là tới hầu hạ ngài rời giường .” Giọng nói từ ngoài cửa truyền vào rất khiêm tốn thận trọng.

    Cẩn Du suy nghĩ một lúc, giờ mình quả thực hành động  không tiện. "Mời vào."

    "Là." Bốn người nha hoàn nối đuôi bước vào. Một trong số họ bước ra bưng thứ đồ gì trên tay , trà để súc miệng, chậu rửa mặt, diễm lệ quần áo được chuẩn bị cẩn thận.

    Cẩn Du xem cảnh tượng có chút muốn cười .

    Cẩn Du tuy chỉ là thiếp nhưng cũng là thiếp của thiếu gia, cho dù Xuyên Hạo có tàn ác đến đâu thì nàng vẫn là chủ tử của bọn họ, chủ tử tương lai của Xuyên phủ .

    Hơn nữa, hiện tại Xuyên Hạo không có chính thất , chỉ có nàng làm thiếp,  địa vị này tự nhiên càng cao, người ở dưới cũng không dám lơ ​​là.

    Thực ra , điều mà Cẩn Du không biết là sáng nay trước khi rời đi Xuyên Hạo đã đặc biệt ra lệnh cho những nha hoàn này phục vụ tốt vị di nương mới . Nếu để di nương có gì không hài lòng , bọn họ cứ đợi mà lên đấu thú đài .

  Uy hiếp như vậy đương nhiên khiến cho hạ nhân trong phủ không dám manh động huống chi là xúc phạm đến Dịch Cẩn Du . Lỡ như vị di nương này nói ra điều gì trước mặt thiếu gia, tính mạng bọn họ liền không giữ được.

    Cho nên bọn họ sáng sớm đã đợi ở ngoài cửa, sợ di nương mới vào cửa có chuyện cần , biết rõ người đã tỉnh mới dám gõ cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com