Chương 36
"Trình ca đâu, như thế nào không xuống dưới."
Tề Diên nhìn quanh một vòng, chưa thấy được bóng dáng Trình Chanh., trực tiếp mở miệng dò hỏi.
"Trình ca nói anh ấy không thoải mái, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi lát nữa ta đưa bữa sáng cho anh ấy."
Vinh Nguyên Tu bưng mâm đồ ăn từ trong nhà ăn đi ra, sự thân cận trong giọng nói làm Tề Diên tối mặt.
"Phải không?"
Tề Diên lạnh nhạt lên tiếng, hai người đối diện trong thời gian ngắn, đối những chuyện họ từng làm đều đã đoán ra được phần nào
Hóa ra là ngươi, Vinh Nguyên Tu cắn mềm thịt, cười như không cười ngồi xuống trước bàn.
Sắc mặt Lạc Vũ cứng đờ, bình thường hắn đều là trung tâm mọi sự chú ý, hiện tại những nam nhân này vì một người không ở đây, tập thể bỏ qua chính mình, Lạc Vũ chỉ cảm thấy hô hấp của chính mình đều mang theo dao nhỏ.
"Trình ca không phải là sinh bệnh đi, nếu không tốt nhất vẫn nên kêu bác sĩ lại đây nhìn xem."
Lạc Vũ lo lắng nói, các khách quý khác cũng sôi nổi gật đầu, e sợ cho người xem cho rằng mình là một cái máu lạnh.
"Trình ca đã uống thuốc xong, liền không cần làm phiền hắn."
Mộ Dung Minh bác bỏ Lạc Vũ, vẻ mặt tự nhiên hoàn toàn nhìn không ra dấu vết nhằm vào.
"Cũng đúng."
Nói thêm nữa liền bại lộ tâm tư chính mình, Lạc Vũ miễn cưỡng phụ họa vài câu rồi cúi đầu ăn bữa sáng không nói thêm lời nào.
Mộ Dung Minh cùng Vinh Nguyên Tu không quan tâm cảm xúc của Lạc Vũ, bọn họ đối tình huống của Trình Chanh rõ ràng, sao có thể để Lạc Vũ mời bác sĩ đến thật.
Thiếu khách quý quan trọng, tổ tiết mục dứt khoát cho bọn họ một ngày nghỉ, làm mọi người vẫn luôn quay tiết mục nghỉ ngơi cho tốt.
Tiếng mở cửa vang lên, Trình Chanh nằm ở trong chăn tức khắc thay đổi sắc mặt.
"Là ngươi?"
Trình Chanh nhìn Chúc Tinh Hà đi vào có chút kinh ngạc, giây tiếp theo cậu liền nhớ tới Chúc Tinh Hà đã làm sự việc đối với chính mình ở hồ bơi, sắc mặt lập tức cừng đờ, xoay đầu đi không nhìn hắn nữa.
"Sinh bệnh?"
Nhìn phản ứng của Trình Chanh, Chúc Tinh Hà sắc mặt như thường đi vào mép giường ngồi xuống, ôm lấy Trình Chanh trong vòng tay, cúi xuống thân đem cái trán dán lên trán Trình Chanh.
"Ngươi làm gì......"
Trình Chanh không được tự nhiên hoạt động thân thể, trên người Chúc Tinh Hà truyền đến cảm giác áp bách quá mạnh khiến cho Trình Chanh nâng lên cánh tay muốn chống đẩy.
Theo động tác của cậu, chăn trên người lập tức rơi xuống, làm cho tất cả dấu vết ái muội đều bại lộ dưới ánh mắt Chúc Tinh Hà.
"Ai làm cho?"
Gương mặt vừa mới dịu xuống một chút lại lập tức trở nên u ám. Chúc Tinh Hà thô bạo giữ chặt hai tay Trình Chanh đưa lên đỉnh đầu, lòng bàn tay mạnh mẽ vuốt ve, như thể muốn dùng cách này để xóa sạch mọi dấu vết trên người cậu.
"Ngô...... Đau."
Trình Chanh nhíu mày, khóe mắt ửng đỏ vì đau, đôi mắt ngập nước yếu ớt nhìn Chúc Tinh Hà.
"Ngoan, nói cho ta, là ai?"
Chúc Tinh Hà dừng lại động tác trong tay, đem cằm Trình Chanh nắm, ôn nhu dụ hống.
"Đi ra ngoài."
Dù là người ôn hòa, bị người khác luân phiên cưỡng bách, cũng duy trì không được thần thái ngày xưa, Trình Chanh oán hận quay đầu đi, cự tuyệt cùng Chúc Tinh Hà câu thông.
"Mộ Dung Minh? Vinh Nguyên Tu? Vẫn là Tề Diên."
Chúc Tinh Hà bình thản truy hỏi, không để ý đến sự giãy giụa của Trình Chanh mà ngược lại còn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cậu, hơi thở nhẹ nhàng phả lên làn da mềm mại của Trình Chanh, khiến cậu không kìm được run rẩy.
"Ta nói, ngươi ra......"
"Hoặc là bọn họ ba người?"
Lời nói Trình Chanh chợt đình chỉ, Chúc Tinh Hà biết chính mình đoán đúng rồi, bẻ đầu Trình Chanh hung hăng hôn lấy.
"Ngô ha...... Ô ô......"
Đôi tay Trình Chanh bị kiềm chế, phải dùng đầu lưỡi đem Chúc Tinh Hà đẩy ra ngoài, lại bị Chúc Tinh Hà trêu đùa chỉ có thể mềm thân mình tùy ý Chúc Tinh Hà ở trên người chính mình đòi lấy.
"Thật ngọt, Trình ca đều tiếp thu bọn họ, thêm ta một cái cũng có thể đi."
Rất khó tưởng tượng một cái tổng tài thế nhưng dựa ở trên vai chính mình làm nũng, so cái này càng làm cho Trình Chanh không thể tiếp thu chính là lời nói của Chúc Tinh Hà.
"Ta không có, đều là bọn họ cưỡng bách ta......"
Trong vòng một ngày mất đi lần đầu tiên, còn bị ba nam nhân thay phiên xâm phạm, ủy khuất trong lòng Trình Chanh không chỗ để nói, khóe mắt ửng đỏ càng thêm nghiêm trọng.
"Ta tin Trình ca, đều là đám kia súc sinh sai, Trình ca đi theo ta đi, làm ta bảo hộ ngươi."
Chúc Tinh Hà theo lời nói Trình Chanh nói tiếp, muốn làm lung lay tâm trạng của cậu, khiến Trình Chanh cuối cùng phải dựa vào mình, Trình Chanh trợn mắt, đầu óc chợt trở nên hỗn loạn, không thể suy nghĩ rõ ràng trong chốc lát.
"Đi theo ngươi......"
"Đúng vậy."
Môi mỏng của Chúc Tinh Hà chạm nhẹ lên mặt và cổ, để lại một chuỗi nụ hôn, hơi thở nam tính bao phủ lấy cảm giác của Trình Chanh, khiến đầu óc vốn đã mơ hồ càng thêm đau nhức.
"Chỉ có ta mới có thể bảo hộ ngươi, bọn họ sẽ không dám tổn thương ngươi......"
Chúc Tinh Hà chăm chú nhìn chằm chằm vào con mồi dưới thân, ánh mắt đầy kiên quyết, sâu trong tâm trí chỉ còn một ý niệm nhất định phải đạt được.
Trình Chanh như Chúc Tinh Hà đoán trước, mê mang hai mắt, chậm rãi đem cánh tay vòng lấy trên cổ Chúc Tinh Hà, e lệ đem môi đỏ tặng đi lên.
"Bé ngoan."
Niềm vui sướng từ việc đạt được người trong lòng làm trái tim Chúc Tinh Hà run rẩy, hắn cố gắng kiềm chế lại dục vọng kịch liệt của chính mình, muốn cho Trình Chanh một trải nghiệm tốt đẹp.
"A, muốn độc chiếm, hỏi qua ý của chúng ta chưa."
Cửa lớn bị mở ra, Tề Diên dẫn đầu đi vào phòng, ánh mắt nặng nề nhìn hai người giao điệp ở trên giường, Mộ Dung Minh cùng Vinh Nguyên Tu theo sát sau đó, bốn cái nam chủ lần đầu tiên tập hợp ở trong phòng ngủ.
"Các ngươi! Đều đi ra ngoài!"
Bị Tề Diên đánh gãy, đầu óc hỗn độn của Trình Chanh chợt bừng tình, cậu không thể tin được chính mình vừa mới thiếu chút nữa đáp ứng Chúc Tinh Hà, một cái dùng sức đem Chúc Tinh Hà đẩy đến một bên, chính mình chui vào trong chăn không chịu thò đầu ra.
Kế sách bị đánh gãy, Chúc Tinh Hà gắt gao nhíu mày, dư lại ba người không cam lòng yếu thế, chưa từng có nhất trí đoàn kết lên nhắm ngay Chúc Tinh Hà.
Chúc Tinh Hà tuy rằng có tin tưởng chính mình có thể giải quyết rớt ba người, nhưng cũng phải tốn không ít công phu, nếu ngay lúc đó, bên người Trình Chanh xuất hiện nam nhân khác, với chính mình mà nói đã có thể mất nhiều hơn được.
Trong không gian yên tĩnh, bốn cái nam nhân ánh mắt đan xen, động tác nhất trí sinh ra không giống bình thường ăn ý.
"Bảo bối ta sai rồi."
Chúc Tinh Hà kéo chăn đem Trình Chanh ôm vào trong ngực, thanh âm trầm thấp ở bên tai Trình Chanh nỉ non, Trình Chanh không được tự nhiên giật giật, mượt mà vành tai nhìn qua có chút nóng lên.
"Trình ca không để ý tới ta sao?"
Mộ Dung Minh nhào lên, tinh chuẩn nắm lấy bàn tay trắng cách lớp chăn của Trình Chanh, đáng thương hề hề mở miệng, muốn lấy được sự tha thứ của cậu.
Ngay sau đó, Tề Diên cùng Vinh Nguyên Tu không cam lòng yếu thế, bốn người vây quanh ở trước giường, làm Trình Chanh không thể không từ trong chăn chui ra tới.
"Các ngươi!"
Trình Chanh nghiến răng, tức giận trừng mắt bốn người, khuôn mặt đỏ bừng làm bốn người xem mềm lòng, càng thêm kiên định quyết không buông tay.
"Bảo bảo, ta yêu ngươi."
Tề Diên đem tay Trình Chanh đặt ở bên miệng, cánh môi khô ráo chạm nhẹ mu bàn tay, làm Trình Chanh có chút không biết làm sao.
"Ta cũng là, lúc trước là ta có mắt không tròng, hiện tại toàn bộ trái tim ta đều ở trên người Trình ca."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com